Anh nhớ rõ trước đây Cố Tương đã ghét bỏ mình như thế nào. Đó là lần đầu tiên trong đời anh bị ghét như thế.
Bây5 giờ tất nhiên phải chứng minh bản thân thật tốt rồi.
Cố Tương nhìn nụ cười của anh mà cảm thấy dường như cả tr6ái tim mình được sưởi ấm.
Kết hôn với Giang Trì, cô cũng không mong đợi gì ở anh, nhưng bây giờ anh lại đứng về 7phía cô như thế này.
Cô nhìn Giang Trí mà cảm thán: “Không ngờ bác sĩ Giang lại là người sĩ diện như thế. Vì mặt4 mũi của mình mà đối xử với tôi tốt như vậy.”
Giang Trà hơi sửng sốt, “Em cảm thấy anh giúp em là bởi vì sĩ diện8 à?” “Chứ còn gì nữa?” Cố Tương tò mò nhìn anh, “Không phải là vì sĩ diện thì là vì cái gì?”
Giang Trì: “...” Im lặng kéo dài.
Giang Trì phát hiện mình thế mà lại bị Cố Tương hỏi đến ngây người!
Bây giờ nghĩ lại cẩn thận, hình như... thật sự là vì sĩ diện?
Bố anh từng nói, đàn bà là bộ mặt của đàn ông. Cho dù bạn có giỏi đến đâu, nhưng nếu người phụ nữ của bạn sống không tốt thì bạn cũng là một người đàn ông thất bại.
Cố Tương đã là vợ anh thì tất nhiên anh muốn đối xử tốt với cô rồi!
Anh nhìn Cố Tương rồi quay đi chỗ khác, anh nói: “Ừ đúng.”
Tuy nhiên, anh cũng chẳng cảm thấy bị mất mặt ở chỗ nào cả.
Cố Tương vẫn rất cảm kích Giang Trì, “Cám ơn anh, Giang Trì. Cám ơn anh đã tốt với tôi như vậy! Bất kể là vì lý do gì mà anh tốt với tôi, tôi cũng đều rất cảm động.”
Cô vốn cho rằng thế giới này không chào đón mình. Nhưng sự tồn tại của anh khiến người ta cảm thấy thế giới này vẫn rất ấm áp.
Giang Trì nói: “Không cần khách sáo với anh như vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
“..” Ba chữ người một nhà khiển Cố Tương nở nụ cười, cô cúi đầu đả đá mũi giày thể thao,
Bạch Vi cùng cô em trợ lý đi mua nước xong trở về, nhìn thấy hai người như thế thì trêu: “Hai người vẫn chưa trò chuyện xong à! À phải, vợ chồng son mà.”
“Cậu nói cái gì đấy?” Cố Tương trừng mắt với Bạch Vi. Cô phát hiện lần nào Bạch Vi cũng thích trêu mình ở trước mặt Giang Trì.
Thế này thật sự rất xấu hổ đấy được không!
Bạch Vi đưa nước cho Cố Tương và Giang Trì.
Giang Trì nói: “Tôi không khát.”
Cố Tương dủi chai nước vào tay anh, “Anh cầm đi, đừng khách sáo.”
Cô và Bạch Vi quen thân nên cũng không để ý đến những thứ này.
Vi Cố Tương và Bạch Vi còn phải đi quay video, nên Giang Trí đi về trước.
Đến khi công việc kết thúc, lúc Cố Tương về đến nhà thì trời đã tối rồi.
Về đến nhà lúc hơn tám giờ tối, có cảm giác mình sắp bị tê liệt vì kiệt sức, bèn nằm luôn xuống ghế sofa và ước gì mình có thể ngủ ngay lập tức.
“Meo.”
Hình như cô nghe thấy tiếng kêu của Cổ Noãn Noãn, đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có thêm một con mèo, không biết Giang Trí đã về chưa, chắc con mèo nhỏ này đói lắm rồi nhỉ!
Cô bò dậy định đi tìm Cổ Noãn Noãn thì lại nhìn thấy Giang Trà đang ôm nó đi ra từ phòng ngủ của anh.
Cố Tương: “...”
Hôm qua ai nói không cho con mèo chạy vào phòng của anh ấy nhỉ?
“Em về rồi à?” Giang Trì hỏi: “Trên bàn ăn có bữa tối, cô giúp việc làm.” Cố Tương nói: “Tôi không muốn ăn.”
Vốn ba người bọn họ cũng định đi ăn rồi mới về, nhưng vì quá mệt nên chẳng ai muốn lãng phí thêm hai tiếng đi ăn nữa, bèn nghĩ về nhà gặm ít lương khô trừ bữa.
Mà bây giờ đến cả lương khô Cố
Tương cũng không muốn ăn.
Giang Trí kiên trì: “Anh nghèo đến
vậy à? Làm nguyên cả một ngày còn
không cho em ăn cơm.”
Cố Tương bật cười vì cách nói của
anh.
Khóe miệng cô cong lên, nhìn thấy
Cổ Noãn Noãn vẫn còn nằm trong
lòng anh, cô phát hiện nó có vẻ khá
dính với Giang Trì.