Dụ Hôn

Chương 127: Không có thời gian quan tâm chuyện của cô




Dù sao thì anh cũng không muốn nhìn thấy Cố Tương phải chịu ấm ức.

Cố Tương gật đầu, “Ừ”

Trở lại cửa hàng, Bạc5h Vi chạy ra đón, cô ấy nhìn Cố Tương một lượt rồi khẩn trương hỏi: “Cố Tương, cậu không sao chứ? Anh ta không đánh cậu đấy c6hứ?”

Bởi vì trông Mạnh Viễn Châu quá đáng sợ!

Vừa rồi Bạch Vi đã rất lo lắng, sợ Cố Tương sẽ xảy ra chuyện gì7.

Cố Tương nở nụ cười với Bạch Vi, cô trấn an cô bạn: “Tớ có thể xảy ra chuyện gì được? Anh ấy đến thăm tớ thôi”

4

“Thấy anh ta đánh Mạnh Nghiên nên tớ sợ quá, sợ anh ta đánh luôn cả cậu”

Cố Tương nói: “Không đâu, anh ấy sẽ khôn8g đánh tới”.

“Vậy cái máy quay..”

“Máy quay làm sao?” Cố Tương nói: “Vốn nó cũng không phải là đồ của Mạnh Nghiên”

Cố Tương là người duy nhất trong nhà có thể sử dụng đồ của Mạnh Viễn Châu,
Chính anh không cần đến, người khác lại không dám dùng.

Bạch Vi thở phào, “Vậy là tốt rồi, cậu không biết chứ, vừa rồi suýt chút nữa là tớ báo cảnh sát đấy”

Cố Tương liếc cô bạn, “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”

Nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt Bạch Vi biển sắc, “Nguy rồi.”

“Sao thế?” Cố Tương nhìn cái ghế đã bị Mạnh Nghiên ngồi qua, cô nói với nhân viên trong cửa hàng: “Đổi ghế cho chị”

Em gái nhân viên nói: “Nhưng đây là cái ghế chị thích nhất mà”

“Chị không thích nữa” Nghĩ tới chuyện Mạnh Nghiên đã từng ngồi là Cố Tương lại thấy khó chịu. Hiện giờ cô chẳng có một chút cảm tình nào với Mạnh Nghiên.

Bảo nhân viên đổi ghế xong, Cố Tương mới quay sang nhìn Bạch Vi, “Cậu vừa nói cái gì cơ?”

“Vừa nãy tớ thấy cậu bị Mạnh Viễn Châu kéo đi, tớ lo lắng quá lại không biết phải làm thế nào nên đã gửi tin nhắn cho bác sĩ Giang rồi”
Cố Tương: “...”

Cô nhìn Bạch Vi mà không nói nên lời, “Tớ bị kéo đi, cậu lại gửi tin nhắn cho anh ta làm cái gì?”

“Tớ nghĩ có anh ấy ở bên cạnh, cho dù cậu gặp phải chuyện gì thì cũng có người bảo vệ cậu. Giang Trì trông cũng khá đáng tin cậy mà! Mấy hôm trước anh ấy giới thiệu cho tớ vị luật sư cũng rất chuyên nghiệp, thật là phải cảm ơn anh ấy”

Nhớ tới việc Giang Trì ở bệnh viện rất bận rộn, sợ anh lo lắng nên Cố Tương chủ động gọi điện thoại cho Giang Trì.

Thất Phong là người nhận cuộc gọi, “Chị dâu”

“Anh Thất Phong à” Cố Tương hỏi: “Bác sĩ Giang đầu”

“Anh ấy đang bận, có chuyện gì vậy?”

“...” Có vẻ anh không bị ảnh hưởng bởi chuyện của cô, Cố Tương an tâm, cô nói: “Vừa rồi Bạch Vi có gửi một tin nhắn cho Giang Trì, tôi sợ anh ấy lo lắng nên gọi điện nói một tiếng, tôi không sao.
Kết quả phát hiện, người ta căn bản còn chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện của mình.

Lúc Mạnh Nghiên về nhà, bà Mạnh cũng trở về rồi.

Cái tát của Mạnh Viễn Châu rất mạnh làm cô ta khóc, vừa về cô ta đã nhào ngay vào lòng bà Mạnh, “Mẹ”

Thấy con gái khóc, bà Mạnh sốt ruột hỏi han: “Có chuyện gì vậy?”

Mạnh Nghiên khóc một lúc mới nói: “Anh trai trở về rồi.”

“...” Nghe được tin Mạnh Viễn Châu trở về, lòng bà Mạnh giật thót một cái, “Nó trở về lúc nào?”

“Con không biết, con tới cửa hàng của Cố Tương thì nhìn thấy anh ấy, anh ấy tát con”

Bà Mạnh thấy mặt của Mạnh

Nghiên sưng lên. Lần trước Cố

Tương cũng tát Mạnh Nghiên nhưng

không đến mức như thế này.

Bà ta cau mày, “Nó muốn lật trời à,

dù sao con cũng là em gái của nó,

sao nó có thể ra tay nặng như vậy?”
Mặc dù Mạnh Viễn Châu là con trai

của chồng bà ta chứ không phải của

bà ta, lúc anh ở nhà bà ta cũng

không dám nói gì, nhưng mỗi khi

nhớ tới, bà Mạnh vẫn cảm thấy khó

chịu.

Mạnh Nghiện khóc lóc một lúc lâu

mới nhớ ra chuyện mẹ mình mới từ

nhà họ Giang trở về, “Mẹ tới nhà họ

Giang thế nào? Họ có nói gì về chị

không?”