Dụ Hôn

Chương 128: Đến đón cô về nhà




Theo suy nghĩ của Mạnh Nghiên, mẹ tới nhà họ Giang, nhà bọn họ biết chuyện Cố Tương đã làm thì nhất định sẽ mắng Cố Tương một trận, 5đến lúc đó Cố Tương chỉ có xấu mặt.

Bị Mạnh Viễn Châu đánh, Mạnh Nghiên càng hối hận. Nếu lúc ấy người kết hôn với Giang Tr6í là cô ta, có nhà họ Giang làm chỗ dựa thì Mạnh Viễn Châu làm sao dám đánh cô ta như thế?

Nhắc đến chuyện của Cố Tương, bà7 Mạnh nhìn Mạnh Nghiên và ngập ngừng, nói: “Bọn họ nói, muốn giải quyết chuyện của nhà ta không khó, nhưng họ muốn con đi xin lỗi c4hị của con”

Mạnh Nghiên: “...”

Xin lỗi?

Tại sao cô ta phải đi xin lỗi? Mạnh Nghiên hỏi lại: “Mẹ có nghe nhầ8m không ạ? Người bị đánh là con cơ mà, tại sao con lại phải đi xin lỗi chị ta?”

“Mẹ cũng đã nói thế, nhưng bọn họ muốn như vậy đấy.” Bà Mạnh nhìn Mạnh Nghiên, bà ta nói tiếp: “Nghiên Nghiên à, bố của con đã không ngủ hai ngày nay rồi, hay là thì con đi xin lỗi chị con đi, không nhà ta phá sản mất! Con cũng không muốn thể phải không?”
“Nhưng mà con...” Mạnh Nghiên đúng là có khổ mà không nói được. Cô ta nghĩ hôm nay mình vừa mới chạy tới cửa hàng để gây chuyện với Cố Tương xong, giờ lại đi xin lỗi, Cố Tương làm sao có thể tha thứ cho cô ta chứ?

Bà Mạnh cũng đang thở dài vì chuyện trong nhà.

Mặc dù bà ta không muốn xuống nước với Cố Tương, nhưng thật ra bà ta biết rất rõ cuộc sống mình sẽ ra sao nếu nhà họ Mạnh phá sản.

Bà Mạnh nói với Mạnh Nghiên: “Nghiên Nghiên à, con đi xin lỗi chị con nhé, hai chị em con bình thường cãi nhau vớ vẩn thì không sao, nhưng con cũng đều muốn nhìn thấy bố con lo nghĩ như thế đúng không? Giờ cứ phải dỗ được chị con đã, sau này chúng ta có nhà họ Giang làm chỗ dựa rồi, anh trai con mới không dám đánh con như thế này nữa. Con xem cái mặt con này, sưng hết cả lên rồi!”
Nói đến đây, bà Mạnh bắt đầu bật khóc, “Sao số tôi khổ thế hả trời, biết sống thế nào bây giờ?”

Rõ ràng là bà Mạnh hiểu rất rõ về chuyện này.

Mạnh Viễn Châu không có một chút tình cảm nào với bọn họ.

Bà ta cũng không ngây thơ như Mạnh Nghiên mà cảm thấy Mạnh Viễn Châu có một nửa dòng máu với Mạnh Nghiên thì sẽ đối xử tốt với cô ta.

Ngược lại, Cố Tương còn có tình hơn Mạnh Viễn Châu nhiều. Ít nhất thì Cố Tương không phải là người tuyệt tình như vậy!

Cho nên bây giờ chỉ có thể để Mạnh Nghiên đi xin lỗi Cố Tương. Dù sao hai người cũng là chị em, chỉ là một lời xin lỗi, chuyện nhỏ mà thôi.

Hôm đó trở về nhà, ông Mạnh cũng đã nói chuyện với bà ta, bảo bà ta đã đối xử quá đáng với Cố Tương. Điều đó đã khiến bà Mạnh nhớ lại hồi Cố Tương còn nhỏ, có lẽ vì bố của Cố Tương mà đúng là bà ta đã quá có thành kiến với cô rồi!
Mạnh Nghiên thấy mẹ khóc, lại nhớ tới Cố Tương, cô ta đành phải gật đầu.

Cố Tương bận rộn trong cửa hàng cả ngày, cô ngồi cắt ghép video ngày hôm qua và nghiên cứu các đơn đặt hàng mới nhất, chín giờ tôi mới tan làm.

Lúc cô đi ra ngoài thì nhìn thấy Giang Trí đang đứng ở gốc cây bên đường, cành cây chắn mất đèn đường tạo thành cái bóng loang lổ rơi trên người Giang Trí làm cô suýt chút nữa không nhận ra anh.

“Sao anh lại tới đây?”

Cô đi tới, thấy anh đang đứng cắm một tay trong túi quần.

Giang Trì nhìn cô, “Em không sao chứ?” “Tôi thì có thể có chuyện gì?”

“Anh nhìn thấy tin nhắn của Bạch Vi” Giang Trì hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mặc dù anh đã nghe Thất Phong nói

sau đó Cố Tương có gọi điện thoại

tới giải thích, nhưng Giang Trà vẫn

thấy hơi tò mò.

Cố Tương nói: “Không có gì, là anh
Viễn Châu trở về thôi. Anh ấy sang

thăm tôi một chút, tiện tay giúp tôi

đánh Mạnh Nghiện một cái, là do

Bạch Vi đã suy nghĩ nhiều đấy.”

“Em có anh trai?”

“Là anh trai của Mạnh Nghiên” Cố

Tương giải thích: “Con trai của chú

Mạnh, anh ấy rất tốt với tôi. Vốn tôi

còn định mời anh ấy ăn bữa cơm,

nhưng vì anh ấy bận quá nên đi luôn

rồi, cũng chẳng biết bận bịu cái gì

nữa”