Dụ Hôn

Chương 137




Giang Trì nghe Cố Tương nói mà cảm thấy như bị đâm vào tim.

Anh nhìn Cố Tương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó ch5ịu. Giang Trì trầm giọng hỏi: “Nhà họ Giang có chỗ nào đối xử không tốt với em à! Mà em lại cứ muốn đi như vậy? Đúng là cô nà6ng không có lương tâm.

Nghe giọng điệu của cô thì rõ ràng là cô chưa từng có ý định ở lại.

Uổng công anh vừa 7rồi cảm thấy có chút vui vẻ vì ở trước mặt Mạnh Viễn Châu cô đã nói sẽ không rời đi.

“Anh đâu có thích tôi, tôi ở lại4 nhà họ Giang làm cái gì?” Cố Tương nói: “Đến thời hạn thì chúng ta sẽ ly hôn, tôi nhường lại vị trí để anh có thể tìm người 8phụ nữ mình thích! Tôi ân cần chu đáo như thế, anh không nên cảm ơn tôi sao?”

“..” Giang Trì nhìn Cố Tương, câu Anh đâu có thích tôi” của cô đặc biệt khiến anh khó chịu.
Sắc mặt anh chùng xuống, không biết tại vì sao, anh cảm thấy đúng là mình không thích Cố Tương. Nhưng, khi vừa nghe thấy Mạnh Viễn Châu muốn đưa cô đi, trong lòng anh tại sao lại thấy khó chịu như vậy chứ?

Chẳng lẽ, không phải anh thấy cô đáng thương nên mới quan tâm cô sao?

Giờ cô đã có người khác quan tâm rồi, vậy còn liên quan gì đến anh nữa?

Cố Tương vừa dứt lời thì phát hiện Giang Trì trầm mặc không nói gì chỉ nhìn mình chằm chằm.

Cô bèn nói với anh: “Có phải anh đang cảm thấy tôi vô cùng tốt không?”

Giang Trí đáp lại một câu bằng giọng điệu quái gở: “... Vậy anh phải cảm ơn em rồi”

Cố Tương nhìn anh, “Bây giờ chúng ta về nhà à?”

“Giang Trì” Đúng lúc này, Giang Phong đi ra.

Trên người anh ấy mặc chiếc áo sơ mi, vạt áo sơ mi vin vào trong quần, nhìn thấy chỉ có Cố Tương và Giang Trì ở đây, anh ấy kinh ngạc hỏi: “Viễn Châu về rồi à! Nhanh vậy, anh đã bảo cậu ta chờ anh rồi mà”
Cố Tương nói: “Anh ấy về rồi ạ” Giang Phong nhìn sang Cố Tương, “Lúc trước anh nghe nói Trì lấy vợ, không ngờ lại là em gái của Viễn Châu! Trùng hợp quá”

Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng anh ấy có thể nhìn ra được Mạnh Viễn Châu rất quan tâm Cố Tương.

Cố Tương nói: “Em chào anh Hai, em đã nghe danh anh hai từ lâu, giờ mới được gặp thấy anh còn đẹp trai hơn người ta đồn đại nhiều

Giang Phong bật cười trước lời khen của cô, “Anh bình thường thôi, lớn tuổi rồi, không thể so được với Trì của nhà chúng ta”

Cố Tương liếc mắt nhìn Giang Trì, cô cười cười dời mắt đi, “Em vẫn cảm thấy anh Hai đẹp trai hơn đấy.”

Giang Trì: “..”

Anh phát hiện, Cố Tương tốt với tất cả mọi người, chỉ trừ anh ra!

Khi Cố Tương nói với Mạnh Viễn Châu rằng cô không đi, anh còn tưởng là bởi vì anh cơ, dù sao bọn họ cũng đang sống chung, anh lại tốt với cô như vậy, chắc chắn cô phải có cảm giác đối với anh.
Nhưng bây giờ, Giang Trì cũng không dám chắc nữa.

Thậm chí anh còn cảm thấy có khi Cố Tương là vì ông nội, vì người nhà của anh nên mới nói vậy.

Anh đang nghĩ như vậy thì chú Đỗ bước ra, “Mợ chủ”

Cố Tương nhìn thấy chú Đỗ thì đi tới chỗ ông ấy.

Chủ Đỗ cầm theo một cái túi, ông ấy nói: “Bà chủ bảo tôi đưa cho mợ, nói mợ mang về ăn cùng Tam gia. À phải rồi, những lời tôi và mợ đã nói khi làm thủ tục đăng kí kết hôn, vẫn chắc chắn chứ?”

Thực sự thì, hôm nay khi Mạnh Viễn Châu nói muốn đưa Cố Tương đi, tất cả mọi người trong nhà họ Giang đều rất khẩn trương. Vốn lúc đầu bọn họ nghĩ rằng, Cố Tương đã về làm dâu nhà họ rồi, vì nhà họ Mạnh chắc chắn cổ sẽ không thể rời đi được.

Kết quả bây giờ họ đột nhiên phát hiện ra nhà họ Mạnh còn có một người như Mạnh Viễn Châu, nên vốn cũng chẳng cần bọn họ giúp đỡ.
Tình thể bây giờ chính là, nhà họ Giang không còn là lựa chọn duy nhất của nhà họ Mạnh nữa.

Nhưng... Giang Trà thì không như

vậy!

Bao nhiêu năm qua, trong nhà đã

tìm mấy vị hôn thể cho Giang Trị,

nhưng tất cả còn chưa kịp bắt đầu

thì đã kết thúc rồi.

Sau đó Cố Tương tới, cô còn ở cùng

với Giang Trì lâu như vậy mà chẳng

xảy ra chuyện gì cả.

Vất vả lắm Giang Trí mới tìm được

một cô vợ đáng tin cậy, tất cả mọi

người đều thở phào nhẹ nhõm thay

anh. Nhưng nếu Cố Tương mà rời

đi, chẳng phải Giang Trà sẽ lại cô

độc sao?