Mặc dù lúc ăn cơm Cố Tương đã nói như vậy rồi, nhưng chủ Đỗ vẫn không xác định được suy nghĩ của cô như thế nào, thế nên bây giờ ông ấy muốn đến 5xác nhận lại.
Cố Tương nhìn vẻ mặt căng thẳng của chú Đỗ là biết ông ấy đang lo lắng điều gì.
Cô gật đầu, “Vâng, đương nhiên là 6chắc chắn rồi ạ, chúng ta đã bàn đủ ba năm thì sẽ không thiếu một ngày
Nghe Cố Tương nói vậy, chủ Đỗ nở nụ cười, “Vậy tôi yên tâm rồi, ô7ng cụ cũng yên tâm”
Nghĩ rằng Cố Tương có thể muốn đi, cả tối nay ông cụ Giang đều không vui.
Cố Tương nói: “Chú cứ bảo ông nội 4hãy yên tâm! Ông rất tốt với cháu, cháu vẫn nhớ kỹ ạ”
Cố Tương biết điều mà ông nội lo lắng nhất chính là chuyện của Giang Trì.
8Nếu cô mà đi, không biết ông nội còn phải nhọc lòng vì Giang Trì như thế nào nữa.
sức khỏe của ông nội vốn không tốt, vì thế Cố Tương tạm thời không muốn ông lo lắng vì những chuyện này.
Lúc chú Đỗ nói chuyện với Cố Tương, Giang Phong liếc mắt sang em trai nhà mình, anh nói: “Gì thế này? Anh Hai trở về mà em còn không vui à?”
Giang Trí hừ một tiếng, “Anh trở về thì cứ trở về thôi chứ, sao còn mang theo người về cùng làm gì?” Giang Phong cười, “Sao thế? Sợ vợ mình bị người khác cướp mất à? Viễn Châu chỉ quan tâm em gái thôi, sợ quan hệ của hai đứa không tốt, bây giờ thấy tốt rồi thì cậu ta cũng yên tâm”
“..” Nhắc đến chữ quan hệ tốt, Giang Trí lại cảm thấy nhức nhối.
Giang Phong nhìn em trai, “Em căng thẳng như vậy, chẳng lẽ là vì còn chưa xử lý xong em dâu?”
“Em căng thẳng cái con khỉ!” Giang Tri phủ nhận.
Anh không hề căng thẳng nhé!
Không hề luôn.
“Trong cái dáng phủ nhận của em chẳng có tí thuyết phục nào cả” Giang Phong nói kháy: “Chắc chắn là vì cái tính cáu kỉnh này của em nên mới khiến em dâu phật ý, làm người ta chẳng thèm ngó ngàng đến em đúng không. Anh nói cho em biết, em như thế với người khác thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ em ấy là vợ của em, em phải để ý một chút chứ. Phụ nữ là phải dỗ dành, ngày nào em cũng như hũ nút thế này, ai chịu nổi em?”
Giang Trì nhìn anh Hai, thấy anh ấy cứ như chui dưới gầm giường nhà mình vậy.
Giang Phong nói: “Em nhìn anh làm gì? Anh nói sai à?”
Giang Trà phản bác: “Không phải em không muốn dỗ, mà là cô ấy không hề thích em. Em có thể làm gì đây?”
Giang Phong: “...”
Được rồi!
Anh ấy suýt quên mất đứa em trai này bao nhiêu năm rồi chưa từng yêu đương một lần nào, nó chẳng hề có hứng thú với phụ nữ.
Nếu hỏi về chuyện công việc, nó có thể nói rõ ràng rành mạch, còn nhắc đến chuyện yêu đương thì hoàn toàn là một đứa ngốc.
Giang Phong cười bảo: “Em phải bỏ công bỏ sức vào chứ! Phụ nữ ấy à, ai mà không thích hoa, thích túi! Em mua quà cho cô ấy đi! Em cứ quan tâm cô ấy nhiều hơn là luôn luôn đúng, nhỉ!”
Nói rồi, Giang Phong bắt đầu phổ cập khoa học cho Giang Trì.
Cố Tương trò chuyện với chú Đỗ xong, thấy hai anh em nhà này đang nói chuyện rất nghiêm túc.
Cô đi tới, bọn họ mới dừng lại.
Cố Tương hỏi: “Các anh đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì.” Giang Tri phủ nhận, vừa đúng lúc tài xế lái xe tới, anh lên xe luôn. Giang Phong nói với Cố Tương: “A phải rồi, anh Hai đã biết chuyện mấy ngày trước cấp dưới của anh đến làm phiền em, anh Hai sẽ phạt nặng cậu ta! Em dâu đừng để trong lòng nhé!”
Nghe Giang Phong nhắc đến, Cố Tương mới nhớ tới luật sư Đổng, cô gần như đã quên mất chuyện này rồi.
Cô cười với Giang Phong, “Không
sao đâu ạ, anh Hai không nhắc tới
thì em cũng quên mất rồi đấy. Hôm
đó em cũng không phải chịu thiệt
thòi gì.”
Giang Phong cũng cười - Thôi đi
mau đi, chắc Giang Trà sắp đợi đến
hết kiên nhẫn rồi đấy, tạm biệt em”
“Tạm biệt.”
Chào tạm biệt anh hai xong, Cố
Tương mới mở cửa lên xe, cô nhìn
thấy Giang Trí đang ngồi xem điện
thoại rất chăm chú.