Manh Nghiên nhìn sang bà Mạnh.
Bà Mạnh nói: “Là mẹ chồng con nói thế”
“Vậy mẹ đi tìm mẹ chồng con đi nhé!” Cố Tương biế5t thừa mẹ cô sẽ không dám đi tìm mẹ Giang Trì, cũng sợ đắc tội với người của nhà họ Giang, bà ta chỉ dám nói như vậy ở trước mặt cô th6ôi.
Bà Mạnh hỏi: “Đây không phải là ý của con sao?”
“Mẹ đề cao con quá rồi đấy” Cố Tương nói: “Thể diện của con còn kh7ông đủ lớn để có thể khiến người nhà họ Giang nghe theo răm rắp đầu”
“Vậy rốt cuộc cô muốn thể nào?” Bà Mạnh nổi cáu, “Chỉ vì 4hôm đó tôi nói cô mấy câu mà giờ cố định không nể tình ruột thịt hả? Hôm nay tôi đi mua thức ăn từ lúc sáng sớm, còn đến nấu cơm cho c8ô, thế mà bây giờ cô lại nói như thế? Giang Trì người ta còn chưa nói gì đâu! Nếu như cô chỉ muốn làm tôi và Mạnh Nghiên khó xử thì cứ nói từ đầu luôn đi”
“Đúng là con muốn làm cho hai người khó xử đấy” Cố Tương nhíu mày, “Ai bảo con là người lòng dạ hẹp hòi lại còn hay ghi thù cơ? Mẹ làm những thứ này cho dù có tốt thì chẳng phải cũng chỉ là giả vờ giả vịt để cho con tha thứ thôi sao? Có điều, đây là lần đầu tiên con nghe nói đến chuyện các người xin lỗi mà con phải chấp nhận đấy”
Bà Mạnh nhìn Cố Tương, “Tính tình của cô thật sự càng ngày càng tệ. Cô như thế này làm sao Giang Trì chịu đựng được cô!”
“Ôi ngại quá, anh ấy còn rất thích nữa cơ” Cố Tương nói với bà Mạnh: “Tốt hơn hết là mẹ vẫn nên lo lắng cho nhà họ Mạnh đi. Chẳng phải anh Viễn Châu trở về rồi à? Các người đi tìm anh ấy là được rồi, đến tìm con làm gì?”
Nói đến đây, Cố Tương nhìn về phía Mạnh Nghiên. Chẳng phải trước đó Mạnh Nghiên còn đang khoe khoang anh trai của cô ta sao?
Nhắc đến Mạnh Viễn Châu là mặt của bà Mạnh đen lại. Cố Tương không nhìn Mạnh Nghiên nữa mà chuyển sang bà Mạnh, cô nói: “Suy cho cùng thì cũng là vì mẹ cảm thấy con dễ bắt nạt hơn anh ấy, cho nên không dám đi tìm anh ấy, chỉ dám đi tìm con đúng không? Trong lòng mẹ cũng biết rõ anh ấy sẽ không giúp mẹ, vậy tại sao mẹ lại cảm thấy con nhất định sẽ giúp mẹ đây?”
Cô ngẫm nghĩ và thấy, chung quy cũng vì thái độ của mình đối với người trong nhà quá lễ độ.
Nếu như cô cũng giống như Mạnh Viễn Châu thì mẹ cũng sẽ không đặt tất cả hy vọng vào cô nhỉ.
Bà Mạnh nhìn Cố Tương, “Nó không phải con ruột của tôi, nhưng cô thì có... Chẳng lẽ đến ngay cả con gái ruột của mình mà tôi cũng không trông cậy vào được nữa à?”
Cố Tương nhìn thẳng vào bà Mạnh, cô chậm rãi cười, “Con gái ruột? Mẹ coi con là con gái ruột của mẹ từ khi nào vậy? Bây giờ cần con nên mới nhớ ra à”
Chỉ là, trước đây bà không để ý đến tôi, còn bây giờ bà không với nổi tới tối nữa rồi.
Dù chỉ cần cô nói một câu là Giang Trí sẽ giúp nhà họ Mạnh, nhưng Cố Tương không muốn nói.
Cô không biết mình đang tức giận với người khác, hay tức giận với chính mình nữa, trong lòng cảm thấy cực kì bực bội.
Nghe Cố Tương nói thế, bà Mạnh bèn nói: “Trước kia là mẹ không tốt, vậy con muốn mẹ phải làm sao? Con muốn mẹ phải làm sao bây giờ hả? Mẹ quỳ xuống trước con được chứ? Mẹ cầu xin con hãy cứu nhà họ Mạnh đi được không? Mẹ vất vả mang thai con chín tháng mười ngày, chẳng lẽ chỉ yêu cầu mà cũng không được?”
Bà ta nói xong thì quỳ xuống thật.
Cảnh tượng trước mắt khiến Cố Tương khẽ giật mình.
Mạnh Nghiên nhìn hành động của bà Mạnh mà bật thốt lên: “Mẹ”
Cô ta muốn đỡ bà Mạnh dậy.
Cố Tương lùi về phía sau hai bước,
cô nhìn mẹ mình... Đột nhiên cô
cảm thấy rạn nứt giữa mình và mẹ
sẽ không bao giờ hàn gắn lại được
nữa. Những chờ mong của cô với
mẹ cũng tan tành trong nháy mắt.
Khi mọi chuyện đã trở thành như
thế này, cô biết mình không quay lại
được nữa rồi.
Mối quan hệ của cô với mẹ sẽ không
bao giờ trở lại như hồi cô còn nhỏ.