Dụ Hôn

Chương 147




Cố Tương quay người đưa lưng về phía bọn họ, cô nói: “Bà đang làm cái gì vậy? Bà cho rằng bà làm như thế này là tôi sẽ giúp bà sao?”

5Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống.

Cô cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy mẹ cúi đầu t6rước mình, nhìn thấy sống chết của nhà họ Mạnh đều nằm trong một câu nói của cô, bọn họ cần đến cầu xin cô.

Nhưng cô lại phát hiện r7a rằng đây không phải là điều mà mình muốn.

Mạnh Nghiên nói: “Chị, chị nhất định phải làm như vậy sao? Tại sao chị lại đối xử như th4ế này với mẹ?”

Cố Tương không nói gì, cô đã không thể nói nên lời được nữa, dù đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng cô vẫn không thể k8ìm lại được.

Cô cũng không biết tại sao mẹ có thể không buồn một chút nào khi đối xử với cô như vậy.
Nhưng... khi đảo ngược vai trò, cô lại thấy lương tâm của mình không thể thanh thản nổi.

Lúc Giang Trí đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Anh nhìn thấy rõ sự bối rối của Cố Tương.

Lúc bình thường ở bên ngoài, Cố Tương luôn thể hiện mình rất bình tĩnh ở trước mặt người khác, nhưng giờ phút này cô lại như một đứa trẻ luống cuống tay chân. Hành động của bà Mạnh khiến cô sợ hãi, nhưng cô lại không biết mình nên phản ứng như thế nào.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết cách ở chung với người khác, và giờ phút này, khuyết điểm ấy càng lộ rõ hơn.

Giang Trà đi tới, anh nói: “Các người đang làm cái gì vậy?”

Mạnh Nghiên cáo trạng: “Chúng tôi đã nói xin lỗi rồi mà chị còn không chịu tha thứ cho mẹ. Có ai giống như chị ta không?”

Nói rồi cô ta cũng bắt đầu khóc.
Giang Trì nói: “Hôm nay đến đây thôi, hai người về trước đi”

“Mẹ, chúng ta trở về đi.” Mạnh Nghiên cố gắng kéo bà Mạnh lên, sau đó đi ra khỏi cửa với bà ta.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, trong nhà chỉ còn lại Giang Trí và Cố Tương.

Giang Trì gọi: “Cố Tương...”

Cô không lên tiếng, chỉ bất lực dựa vào trong ngực anh, những ngón tay nắm chặt lấy áo sơ mi của anh trở nên trắng bệch. Cố Tương nói: “Tôi không muốn như thế này!”

Đây là lần đầu tiên Giang Trì nhìn thấy có như vậy, anh nhanh chóng xoa đầu của cô, “Không sao, anh biết”

Cố Tương được anh ôm vào lòng mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô nói: “Tôi biết, tôi là người thất bại, có lẽ bà ấy ghét tôi như vậy là bởi vì tôi làm không được tốt. Thế nhưng Giang Trì à, tôi thực sự không biết mình phải làm như thế nào. Tôi không có cách nào giống như Mạnh Nghiên làm gì cũng được bà ấy thích, bởi vì bố mẹ của tôi chưa từng dạy tôi những thứ này, bọn họ không hề nói cho tôi biết tôi nên làm gì. Tại sao bố mẹ của người khác có thể dạy cho con cái họ rất nhiều điều bổ ích, mà bố mẹ tôi lại chưa bao giờ dạy cho tôi chứ?
Cô cảm thấy khổ sở vì sự kém cỏi của mình. Có đôi khi, rõ ràng là một chuyện không cần thiết phải xử lý theo chiều hướng tồi tệ như vậy, nhưng cô lại không thể kiểm soát được hướng đi của sự việc.

Giang Trí nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, anh nói: “Không sao đâu, Cố Tương, em nghe anh nói, những điều mà trước đây bọn họ không dạy cho em, anh sẽ dạy. Bọn họ không yêu thương em, anh sẽ yêu. Em còn có anh, em không cô đơn một mình đầu, biết chưa? Em có tin tưởng anh không?”

Cô gái mạnh mẽ trong lần đầu gặp mặt giờ phút này lại run rẩy trong vòng tay anh, giọng nói của cô cũng run rẩy, anh có thể cảm nhận được sự bất lực của cô. Khiến Giang Tri bất giác muốn giúp cô.

Cô là một người cần được bảo vệ,

và anh muốn trở thành một cái cây

lớn che mưa gió cho cô.

Cố Tương nghe anh nói nhưng
không đáp lời, Giang Trì nhấc đầu

lên nhìn cô đang ở trong vòng tay

mình, thấy đôi mắt cô vẫn còn rưng

rưng, không ngừng rơi lệ.

Thấy cô khóc, anh cũng không biết

làm sao để dỗ cô, chỉ có thể dựa

theo cảm xúc của mình mà cúi đầu

xuống...

Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi

cô...