Dụ Hôn

Chương 148




Cố Tương vẫn còn thấy hơi buồn, nhưng nụ hôn nóng bỏng này đã chuyển hướng sự chú ý của cô rất tốt.

Cô hoảng hốt nhìn Giang Tr5ì ở trước mắt...

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh hôn cô là vì tức giận.

Khoảng thời gian đó anh chẳng hề coi trọng cô6, và luôn thích lợi dụng đυ.ng chạm cô.

Muốn hôn là hôn, không tôn trọng có một chút nào.

Cô thực sự rất ghét anh như 7vậy. Nhưng bây giờ...

Cố Tương nắm chặt vạt áo sơ mi của Giang Trì, nhưng không đẩy anh ra.

Đây là lần đầu ti4ên nụ hôn của Giang Trí không khiến cô chán ghét.

Sau khi hôn xong, thấy Cố Tương ở trong lòng mình đã yên tĩnh hơn nhiều, an8h mới nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không? Hai ngày trước ăn dưa hấu hình như em thích lắm hả? Để anh gọi người mang tới nhé!”

Cố Tương cúi đầu, trái tim đập rộn ràng khiến cô không dám nhìn anh. Chợt nhớ tới chuyện buổi chiều anh còn phải tới bệnh viện, cô nói: “Anh đi làm đi, tôi... tôi không sao”
“Không sao, vẫn còn sớm” Giang Trì nói rồi đỡ Cố Tương ngồi xuống ghế sô pha.

Sau đó đi rót cho cô cốc nước.

Cố Tương ngồi trên ghế sô pha, trên đùi đắp chiếc chăn lông, trong tay cầm cốc nước Giang Trí mang tới, cô thấy anh ngồi xuống bên cạnh mình.

Biết cô đang có tâm trạng không tốt, anh không ác miệng giống như mọi khi mà chỉ nói rằng: “Có lẽ mẹ em hơi sốt ruột chuyện của nhà họ Mạnh nên mới có hành động như vậy. Thật ra anh có thể nhìn ra được em vẫn mềm lòng với nhà họ Mạnh, nếu không em cũng sẽ chẳng vì nhà họ Mạnh mà đồng ý kết hôn với anh. Chỉ là em không biết phải nhượng bộ như thế nào thôi”

Cố Tương mấp máy môi nhưng không nói gì, cô phát hiện Giang Trí bình thường độc mồm độc miệng, nói năng chẳng kiêng nể ai, nhưng khi cô ở trước mặt anh, anh luôn có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì.
Giang Trì nói tiếp: “Em và mẹ em là hai người khác nhau, bà ấy có thể không coi em là con gái, nhưng em lại không có cách nào không coi bà ấy là mẹ được. Cho nên chúng ta tha cho họ lần này đi.”

Cố Tương nói: “Nhưng nếu lần này bà ấy đạt được thứ mình muốn, thì về sau sẽ vẫn còn có thể tiếp tục như vậy.”

Cố Tương không hề thích như thế.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được mẹ đang nghĩ gì vào lúc bà ấy quỳ xuống.

Giang Trí khuyên: “Không sao, sau này rồi tính, có anh ở đây rồi sẽ không có chuyện gì đâu. Điều quan trọng không phải là tha thứ cho bọn họ, mà là để họ buông tha cho em. Em muốn trả lại ân tình cho chú Mạnh mà... nếu như nhà họ Mạnh thật sự bị ép đến mức phá sản, thì chắc chắn em sẽ luôn giữ chuyện này ở trong lòng. Cố Tương à, ý tốt của em không sai... Sai là ở những người không hiểu được em kia. Nhưng sau này đã có anh rồi, hãy làm chuyện mà em cảm thấy là đúng, anh sẽ ủng hộ em”
Hầu hết mọi người đều như vậy, rồi dần dần biến thành dáng vẻ mà mình ghét. Anh không hy vọng Cố Tương cũng bị ép buộc thành như thế.

Anh chỉ muốn bảo vệ một phần ngây thơ cuối cùng của cô.

Cố Tương ngẩng đầu nhìn Giang Trí, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô.

Giang Trì nhìn cô, “Sao em lại khóc? Người em làm bằng nước hả?” Anh đưa tay ra ôm lấy mặt cô và giúp cô lau nước mắt.

Lau xong, anh nhìn Cố Tương rồi đột nhiên bật cười.

Cố Tương lập tức trở nên cực kỳ cảnh giác: “Anh cười cái gì vậy?”

Cô đẩy anh ra rồi cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy cực kì phiền muộn.

Giang Trà giải thích: “Chỉ là bình

thường anh đã quen nhìn thấy em

mạnh mẽ, giờ nhìn em như thế này, anh thấy không quen”

“Tôi ghét anh chết đi được” Cố Tương buồn bực, uống một ngụm nước, “Lần nào bị mất mặt cũng đều bị anh trông thấy”
Giang Trà kiên nhẫn ôm cô vào lòng, anh nói: “Em uống nước xong chưa?”

“Tôi không muốn uống nữa” Cố Tương đưa cốc cho anh.