Diệc Phi Nhiên thích ứng cảm giác tê liệt phía dưới, chung quanh đen như mực, có chút mê mang, cô đang ở đâu?
Đột nhiên một đôi tay mò tới trên người cô, Diệc Phi Nhiên mới giật mình, bên người cô có một nam nhân.
Đây... đây là chỗ nào? Sao nam nhân này lại có thể làm vậy với cô? Anh Quân Ngọc cũng chưa từng ôm sờ sờ cô lần nào.
Cảm giác được nữ nhân sợ hãi, bàn tay thô ráp của nam nhân trấn an vỗ vỗ lưng cô, âm thanh khàn khàn trầm thấp: "Nương tử, nương tử đừng sợ, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, nàng không biết, để vi phu tới dạy nàng..."
Diệc Phi Nhiên hiểu ra, đây chính là một chỗ tư luyện, thế nhưng sao lại đưa lên giường của nam nhân khác? Diệc Phi Nhiên xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
May là buổi tối nên không thấy rõ sắc mặt của cô.
"Nương tử, nương tử, vi phu muốn..." Cái tay thô ráp kia lại mò tới trước ngực cô, khiến Diệc Phi Nhiên hận không thể chui vào kẽ đất.
Nước mắt bất giác chảy ra
Anh Quân Ngọc, em rất nhớ anh.
Nam nhân cảm thấy nước mắt, có chút lo lắng: "Nương tử, nương tử đừng khóc, là ta lỗ mãng, làm đau nàng, ngoan, không khóc..."
Diệc Phi Nhiên rất mê mang.
Chẳng lẽ công việc của cô là lên giường cùng nam nhân xa lạ?
Còn chưa kịp nghĩ quá nhiều, cũng cảm giác được đoàn sương trắng trong cơ thể cô quay cuồng lên, Diệc Phi Nhiên chưa hiểu rõ gì cả đã toàn thân nóng bừng khó chịu, cô nóng quá, nóng quá, thân thể thật khó chịu, khó chịu...
Không tự chủ được, thô cuồng của nam nhân đứng thẳng lên: "Nương tử, giọng nói kiềm chế đến cực hạn: "Nương tử, cho ta, cho ta!"
Tay của nam nhân đã từ từ mò tới nơi riêng tư của cô, bóng loáng một mảnh, nam tử kinh hỉ, cái này chẳng lẽ chính là bạch hổ bích ngọc trong truyền thuyết sao?
Nghĩ đến thứ khổng lồ của mình lát nữa sẽ tiến vào chỗ đó, liền kích động không kiềm chế được.
"Ngươi... ngươi..."
Diệc Phi Nhiên lúc này thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên, cặp tay thô ráp kia khiến phía dưới của cô nhột lợi hại, dục nữ tiên quyết vận chuyển cung khiến cô cảm giác như mình ăn phải xuân dược, rất trống rỗng, rất khó chịu.
Không tự chủ được mà vặn eo.
"Nương tử, bên trong hang động nhỏ của nàng thật nhiều nước, là giữ cho vi phu sao?|"
"Ngươi thật là không biết xấu hổ."
Rõ ràng người nam nhân này cũng rất bấn loạn, trong lòng bàn tay hắn đều tràn đầy mồ hôi, vậy mà vẫn có thể nói ra những lời không cần mặt như vậy...
"Nương tử, nàng đã là nương tử của ta, chính là cho ta thao, có cái gì mà ngại ngùng?"
Nam tử đút ngón tay vào trong huyệt rồi rút ra,liếm cái tay tràn đầy dâm thủy,: "Nương tử, nước của nàng thật ngọt, nương tử của ta khắp người đều là bảo vật."
Hắn vừa nói, vừa nắm lấy núm ti, sau đó sờ soạng xuống eo, chậm rãi hướng xuống phía dưới.
Đi tới bảo địa khiến hắn vui sướng.
Đầu lưỡi hơi nhám liếm liếm trên cửa vào huyệt đạo...
Từ từ, dâm động bị ngón tay mở ra, một trũng nước chảy ra, để đầu lưỡi có thể cắm đi vào.
Diệc Phi Nhiên nhận lấy kích động to lớn, chân không tự chủ mà kẹp chặt lấy đầu của nam nhân, đem tiểu huyệt hướng về miệng của nam nhân, dục nữ tiên quyết vận chuyển nhanh hơn, cô phát ra tiếng rên rỉ...
"A... ưm... ta khó chịu..."
"Nương tử khó chịu chỗ nào, để vi phu giúp nàng..." Nam nhân ngẩng đầu cười xấu xa.
"Ngươi..."
Diếc Phi Nhiên chán nản.
"Nương tử, nàng muốn đại nhục bổng của tướng công sao. Bên trong thật ướt, thật trơn."
Kéo tay của cô, vuốt ve thứ khổng lồ kia: "Nàng sờ xem, nó cũng muốn nương tử dâm động này, nó muốn được thoải mái."
Diệc Phi Nhiên bị hắn nói tâm hỏa tăng thêm.
"Nói đi, muốn tướng công thao nàng, ta liền thao nàng."