Dục Nữ Tiên Quyết

Chương 5: Nguyên chủ Trương Tiểu Hoa




Sáng sớm, Diệc Phi Nhiên tỉnh lại trong tiếng gà gáy chó sủa, nam nhân bên cạnh không biết đã đi đâu, chăn mền đã lạnh, toàn thân đau đớn như thể bị bánh xe lăn qua, khiến cô nhớ lại là đã xảy ra chuyện gì trên người mình.

Mở mắt ra, hai mắt có chút vô thần nhìn chằm chằm vào tấm màn trắng. Tối qua bị dục nữ tiên quyết khống chế làm chuyện kia là một chuyện, thế nhưng cảm giác sau khi thanh tỉnh lại là một chuyện khác.

Chính mình phát sinh quan hệ với nam nhân khác.

Đây là sự thật.

Liệu anh Quân Ngọc có thể ghét bỏ mình hay không?

Diệc Phi Nhiên có chút nhức đầu vỗ nhẹ trán, lại tự mình lắc đầu: "Không, sẽ không. Anh Quân Ngọc thích nữ nhân dân đãng, mình làm như vậy chẳng phải là vì mục tiêu này sao?"

Anh ấy chắc chắn sẽ không ghét bỏ mình.

Tự an ủi một phen, quả nhiên trong lòng cũng cảm thấy thoải mãi hơn.

Chờ lấy lại tinh thần, cô mới phản ưng lại những ký ức trong đầu mình.

Đây là ký ức của một cô gái tên gọi Trương Tiểu Hoa.

Chưa từng gặp phải chuyện như vậy, Diệc Phi Nhiên có chút cuống lên sợ hãi.

"Nguyên Nhất, Nguyên Nhất."

"Ký chủ có chuyện gì?" Âm thanh của Nguyên Nhất vang lên, khiến cho Diệc Phi Nhiên an tâm không ít.

"Nguyên Nhất, Trương Tiểu Hoa là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có quỷ nhập vào người ta?"

Nguyên Nhất thở dài một tiếng, nó chưa từng thấy nữ nhân nào đần như vậy.

Bất quá vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không phải ta đã nói với cô rồi sao? Thân thể của cô vẫn ở trong không gian kia, chỉ có linh hồn của cô là tiến vào thân thể của người khác."

Diệc Phi Nhiên sờ sờ đầu: "Ngươi đã nói sao?"

"Chắc chắn đã nói."

Diệc Phi Nhiên đột nhiên nhảy dựng trên giường, đầu đụng vào tấm gỗ màn trên, đau đến nhe răng trợn mắt: "Vậy phải làm sao bây giờ? Trương Tiểu Hoa thật sự đã đi đâu? Không phải là ta đang hại người khác chứ?"

"Cũng uổng cho cô nghĩ ra được mấy thứ này." Ký chủ này không phải chỉ là đơn thuần nữa rồi. Nguyên Nhất thật sự cảm thấy ưu thương cho tương lai của mình.

Bất quá nó vẫn cố gắng giải thích: "Cô không cần lo lắng, thân thể ta tìm cho cô là vì nguyên chủ không muốn sống nữa. Hoặc là gần hết tuổi thọ, không có chuyện đoạt thân thể của người khác, nếu cô thật sự cảm thấy băn khoăn thì nên dùng thân thể của nguyên chủ làm nhiều việc tốt, cũng coi như tích chút công đức cho bản thân, càng có nhiều công đức thì tương lai càng có khả năng thành tiên,..." Như vậy thì khả năng ta quay về cũng lớn hơn.

Nguyên Nhất trong lòng yên lặng nói.

"À, ra là vậy." Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc ngươi giao, làm nhiều chuyện tốt đúng không, ta đã biết."

Diệc Phi Nhiên đột nhiên cũng nghĩ thông suốt, dùng thân thể của người khác cũng tốt, mình có dục nữ tiên quyết nhưng không thể khống chế nó, còn không biết muốn bổ nhào vào biết bao nam nhân khác, dùng thân thể của mình quả thật là chà đạp nó, mình không thể cho anh Quân Ngọc một trái tim xử nữ, nhưng ít nhất có thể cho anh ấy một cơ thể là xử nữ."

Nghĩ đến anh Quân NGọc, Diệc Phi Nhiên cũng quên đi đêm loạn dục tối qua, lại tràn đầy đấu chí.

Cô Phải năm chặt thời gian để tu luyện.

Nghĩ như vậy, cũng không phải là không thể tiếp tục ngủ, cô lại ngồi lên giường, nhờ tinh dịch tối qua nam nhân dâng lên nên tầng thứ nhất của dục nữ tiên quyết đã xuất hiện trong đầu, nương theo thủ pháp trong đầu, cô ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, vận chuyển.

Tiếp đó Diệc Phi Nhiên trợn mắt há mồm, cô vậy mà thấy được tinh dịch còn lưu lại trong cơ thể mình bị đoàn sương trắng kia hấp thu, sương trắng biên lớn một chút, mà đau đớn trên người cũn giảm đi rất nhiều.

Ngồi một giờ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm như vậy, eo hơi ê ẩm.

Thế nhưng vì anh Quân Ngọc, cô nhất định phải kiên trì.

Lại thêm một giờ.

Bên ngoài trời đã sáng.

Diệc Phi Nhiên nhìn đoàn sương trắng kia rửa sạch kinh mạch của mình, khiến toàn thân cô nhẹ nhõm. Thế nhưng,... hương vị có chút thối.

Diệc Phi Nhiên kiểm tra một chút liền thấy trên người mình xuất hiện một tầng dày chất màu đen, thối hoắc.

Nội tâm cô thường hoảng sợ đối với những thứ không biết.

Lại muốn gọi Nguyên Nhất.

Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Cô không thể cái gì cũn dựa dẫm vào Nguyên NHất, cô phải dự vào chính mình. Bằng không Nguyên Nhất cảm thấy cô làm việc không chăm chỉ, cảm thấy cô không có đầu óc thì sao.

Diệc Phi Nhiên cắn răng, chuẩn bị đi tắm. Lúc này cửa cót két một tiếng.

Là giọng nói của nam nhân kia: "Tiểu Hoa, tiểu Hoa, nàng dậy chưa, mau dậy ăn cơm. Đợi lát nữa ta còn phải xuống đất." Nam tử đi đến: "Đây là quần áo mới ta chuẩn bị cho nàng."

Nhìn thấy hắn muốn xốc màn lên, Diệc Phi Nhiên sợ hết hồn, vội dùng chăn đắp lên cơ thể đen như mực, giọng nói có chút lắp bắp: "Ngươi... ngươi ra bên ngoài. Trên người ta bởi vì tối qua... cái kia... hơi nhớp nháp, ta muốn tắm rửa, kiếm ít nước cho ta."

"Haha, nương tử xấu hổ sao? Vi phu đi chuẩn bị."

Nhìn nam nhân đi ra ngoài, Diệc Phi Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.