Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 10




Biển xanh cát trắng, những cơn sóng cuốn theo chiều gió vỗ nhẹ vào bờ, ánh mặt trời chói chang tạo cho người ta cảm giác vô cùng nóng nực.

Dưới bóng dừa mát mẻ, Cố Nhược Yên mặc đồ tắm, bên ngoài khoát áo khoát dài đang nằm trên chiếc ghế gỗ màu trắng, tận hưởng thời gian tươi đẹp đang đến với cô.

Mấy ngày này Cố Nhược Yên luôn cảm thấy bản thân đang chìm trong mộng đẹp. Hoắc Kiêu đối xử với cô rất tốt, hắn yêu thương, chiều chuộng, đáp ứng mọi yêu cầu mà cô đề ra. Ví dụ như trưa nay, cô không muốn ăn đồ ăn trong khách sạn mà muốn ăn đồ tươi sống bên ngoài, Hoắc Kiêu không chút phang nàn, liền cùng cô dạo quanh khu ẩm thực đường phố, mua rất nhiều đồ ăn rồi cùng cô thưởng thức chúng.

Đến chiều, Cố Nhược Yên lại nói muốn tắm biển, muốn được nhìn thấy Hoắc Kiêu lướt ván, hắn cũng rất vui vẻ làm theo ý muốn này của cô.

Hiện tại, Cố Nhược Yên không chỉ nhàn nhã ngắm trời, ngắm biển mà còn ngắm Hoắc Kiêu trổ tài lướt trên những con sóng giữa đại dương.

Hoắc Kiêu lướt sóng rất giỏi, không chỉ có môn thể thao này, mà bất cứ môn thể thao nào, hắn cũng đều biết và chơi vô cùng tốt. Ở trường đại học, Hoắc Kiêu tham gia cả hai câu lạc bộ bóng đá và bóng rổ, nhiều lần đem về vinh quang cho trường trong các giải đấu giữa các trường đại học với nhau. Hoắc Kiêu được vô vàng nữ sinh hâm mộ, luôn muốn tỏ tình hoặc là tiếp cận hắn, nhưng bởi vì sự tồn tại của Lệ Nhã Ly và Cố Nhược Yên nên họ mới e dè, không dám thực hiện ý định đó.

Cố Nhược Yên vẫn say đắm nhìn Hoắc Kiêu ngoài biển, cô cũng trông thấy các cô gái có mặt ở đây đang theo dõi hắn ta. Trong lòng cô vừa khó chịu, vừa thích thú. Đợi lát nữa khi Hoắc Kiêu trở về cô phải thể hiện tình cảm để mấy người này từ bỏ ý định tán tỉnh chồng chưa cưới của cô mới được.

"Người đẹp, có muốn đi dạo với tôi không?"

Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Cố Nhược Yên giật mình.

Cô xoay người hướng về chủ nhân của giọng nói để xem kẻ đó là ai dám ngang nhiên phá hoại thời gian đẹp đẽ ngắm Hoắc Kiêu của cô.

Đứng trước mặt Cố Nhược Yên lúc này là một chàng trai có dáng người cao lớn, gương mặt của hắn ta đào hoa tuấn tú, hắn nhìn chằm chằm vào cô và mỉm cười, nụ cười đó vô cùng ấm áp.

"Xin lỗi, tôi không có bạn trai rồi, không rảnh cùng người không quen biết làm quen hay đi dạo!"

Cố Nhược Yên thẳng thừng từ chối.

Trong mắt cô, trừ Hoắc Kiêu và người lớn trong nhà ra thì những người khác chỉ là ruồi nhặng.

"Ầy là hoa có chủ rồi sao? Cũng không sao cả, tôi có thể đập chậu cướp hoa mà. Người đẹp, tôi có rất nhiều tiền, em đi chơi cùng tôi đi!"

Hắn ta cười cợt nói.

"Tôi không thiếu tiền, đừng lấy thứ đó ra dụ dỗ tôi."

Cố Nhược Yên cười khinh đáp.



"Chậc, người đẹp khó tán tỉnh quá đấy!"

Hắn vẫn duy trì nụ cười nhìn Cố Nhược Yên.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tán gái thất bại, bất kỳ cô gái nào lọt vào mắt hắn rồi thì hắn phải theo đuổi cho bằng được. Tuy nhiên sau khi có được người ta, hắn lại đá rồi tìm thú vui mới. Khắp thành phố Hoa không ai là không biết danh tiếng của nhị thiếu gia nhà họ Lôi - Lôi Phong.

"Nếu thấy khó thì anh cút được rồi, đừng ở đây làm phiền tôi."

"Càng khó thì tôi đây càng có hứng thú!"

"Nhưng tôi thì không, anh không cút thì tôi cút, tôi cảnh cáo anh đừng đi theo tôi, bằng không bạn trai tôi sẽ cho anh một bài học đó!"

Cố Nhược Yên lạnh giọng đứng lên liếc nhìn Lôi Phong khó chịu sau đó thì bỏ đi một mạch.

Cô ghét nhất là mấy tên công tử đào hoa, thích tán tỉnh con gái như hắn, lúc trước cô cũng gặp mấy tên rồi và hiển nhiên là vệ sĩ bên cạnh cô đã dạy cho bọn háo sắc đó một bài học.

Lôi Phong đứng yên tại chỗ, không phải vì hắn nghe lời cảnh cáo của Cố Nhược Yên nên sợ hãi, mà vì hắn còn có chuyện phải làm, chẳng qua đúng lúc trông thấy cô ngồi một mình nên mới đến trêu ghẹo mấy câu.

Nhưng mà sau khi xong việc của mình, chắc chắn là hắn sẽ cho người điều tra thông tin về cô. Cố Nhược Yên không hề hay biết đã bị hắn chụp ảnh lại bằng camera ẩn gắn ở hoa tai.

(.........................)

"Yên Yên, có chuyện gì vậy? Sao em lại đột nhiên chạy ra đây?"

Hoắc Kiêu mang theo ván lướt sóng đi đến chỗ của Cố Nhược Yên, cô ngồi trên bãi cát trắng bực tức nhìn ra ngoài biển cả.

"Vừa rồi em gặp phải một tên điên khiến tâm trạng của em không tốt, vì không muốn dây dưa nên mới đi ra đây."

Cố Nhược Yên bực bội nói.

"Hắn ta có làm gì em không? Có cần báo cảnh sát không?"

Hoắc Kiêu đặt ván lướt sóng xuống lo lắng hỏi.



"Không cần đâu, hắn cũng chưa làm gì em cả, chỉ tán tỉnh em mấy câu thôi."

"Xin lỗi, anh không nên để em ở một mình lâu như vậy, chuyện thế này sẽ không có lần sau nữa đâu!"

Hoắc Kiêu áy náy.

"Đây cũng đâu phải lỗi của anh, bình thường em cũng hay gặp mấy tên điên như vậy mà!"

"Lúc trước cũng gặp sao?"

Hoắc Kiêu chau mày hỏi.

"Vâng!"

Cố Nhược Yên gật đầu.

Khí đó trong mắt Hoắc Kiêu chỉ có mình Lệ Nhã Ly, làm gì có thời gian để ý đến cô, mấy lần cô đuổi theo bóng hình của hắn thi thoảng lại gặp vài tên ăn chơi đến trêu ghẹo.

Dĩ nhiên mấy chuyện này cô sẽ không kể chi tiết cho hắn nghe đâu.

"Sau này sẽ không có nữa đâu, chắc chắn là anh sẽ bảo vệ em thật tốt, để em không bị mấy tên như thế quấy rối nữa!"

Hoắc Kiêu đưa tay ôm lấy Cố Nhược Yên vào lòng, mặc dù cô không nói rõ nhưng bản thân hắn thừa biết là cô đã chịu thiệt thòi ra sao khi theo đuổi hắn lúc trước. Khi nào trở về, hắn sẽ điều tra tất cả mọi chuyện trong quãng thời gian đã bỏ lỡ cô.

"Anh Kiêu lúc nào cũng tốt với em nhất!"

Cố Nhược Yên mỉm cười.

Cô ngẩng đầu mạnh dạn hôn Hoắc Kiêu một cái, gần đây toàn là bị hôn, lần này cô muốn mình là người chủ động.

"Hôn như vậy chưa được đâu! Để anh dạy em cách hôn nhé!"

Dứt lời, Hoắc Kiêu cúi đầu chạm lên môi Cố Nhược Yên rồi dẫn dắt cô chìm đắm vào nụ hôn của mình.

Ở biển không thiếu các cặp đôi tình tứ nhưng hắn và Cố Nhược Yên lại bị rất nhiều người chú ý vì ganh tị.