Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 9




Hai tiết học buổi sáng trôi qua nhanh chóng, tâm trạng của Cố Nhược Yên vẫn còn ở trên mây, những gì xảy ra với cô hai ngày này thay đổi nhanh đến chóng mặt, không chỉ có mình cô mà những người khác trong trường cũng chưa thích ứng được với những gì đang xảy ra.

Chuyện Hoắc Kiêu thay đổi không thèm để ý đến Lệ Nhã Ly vẫn đang được bàn tán khắp mọi ngõ ngách trong trường, mỗi nơi Lệ Nhã Ly xuất hiện điều bị mọi người chỉ trỏ, Mễ Mễ đi bên cạnh cũng cố gắng an ủi nhưng hình như những gì cô ta nói không hề lọt vào tai của Lệ Nhã Ly.

Từ một người được yêu thương chiều chuộng thoắt một cái biến thành ngươig bị ghẻ lạnh, Lệ Nhã Ly bây giờ chỉ muốn phát điên, nhưng vì hình tượng, cô ta chỉ ráng nhẫn nhịn rồi tìm cơ hội xử lý Cố Nhược Yên.

Tiếng chuông kết thúc tiết hai vang lên inh ỏi, Hoắc Kiêu xếp lại quyển sách rồi mang lên lệ để trả lại, hôm nay hắn đã sắp xếp một buổi đi chơi với Cố Nhược Yên, nơi đến là bãi biển cách thành phố mười mấy kilomet.

Hoắc Kiêu thong thả bước xuống cầu thang đi về phía sân trường, đêm qua hắn nằm mơ thấy lại chuyện cũ, từng sự kiênh như thước phim dài chầm chậm lướt qua, đặc biệt là những lúc hắn ngu xuẩn bị Lệ Nhã Ly lừa gạt bỏ mặc Cố Nhược Yên. Sau khi tỉnh dậy, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, phải uống một lon bia và hút điếu thuốc mới có thể bình tĩnh lại. Thói quen này xuất hiện ở kiếp trước, lúc hắn rơi vào hoàn cảnh túng quẫn nhất, cũng là thời gian Cố Nhược Yên bất chấp tất cả ở bên cạnh tận tình chăm sóc hắn.

Sân trường vẫn tràn đầy ánh nắng, những sinh viên túm tụm lại bàn luận chủ đề đang hot nhất trong trường lúc này, Lệ Nhã Ly đứng dưới tán cây thâm trầm nhìn Hoắc Kiêu đi ngang qua, nếu là lúc trước chắc chắn hắn sẽ dừng lại, mỉm cười đi về phía cô ta.

"Yên Yên!"

Hoắc Kiêu vẫy tay khi thấy hình ảnh cô gái nhỏ nhắn vui vẻ chạy đến chỗ hắn. Mọi sự chú ý lại đặt lên người Lệ Nhã Ly.

"Anh Kiêu, chúng ta đi chơi đi, hai tiết chính trị sắp làm em chán chết rồi!"

Cố Nhược Yên cố ý nhào vào lòng Hoắc Kiêu mềm giọng nói, ánh mắt của cô nhìn đến Lệ Nhã Ly đứng cách đó không xa, thời thế xoay chuyển nhanh quá, trước kia khung cảnh này là đổi ngược lại.

Bị Cố Nhược Yên nhìn khiêu khích, Lệ Nhã Ly nắm chặt tay lại thành nắm đấm.

"Được rồi, nhưng phải về nhà em lấy đồ trước đã, lúc sáng anh đã nói với mẹ em, mẹ em nói sẽ giúp em chuẩn bị đồ để đi chơi với anh!"



Hoắc Kiêu cưng chiều nói.

"Anh Kiêu lúc nào cũng là người tốt nhất!"

"Đi thôi, trời nắng lắm, còn đứng đây nữa em sẽ bị cảm đó!"

Hoắc Kiêu vừa cười vừa xoa đầu Cố Nhược Yên.

Sau đó, hắn cùng cô rời khỏi trường học, từ đầu đến cuối Hoắc Kiêu không hề để ý đến sự tồn tại của Lệ Nhã Ly. Cũng vì chuyện này mà tiếng cười chế nhạo vang lên không ngớt.

"Nhã Ly..."

"Mình không sao, chúng ta về thôi."

Lệ Nhã Ly cười gượng với Mễ Mễ.

Thật ra cô ta cũng như Hoắc Kiêu không hề có tiết học buổi sáng, nhưng vì bắt được tin tức Hoắc Kiêu đến trường nên cô ta mới đến, mục đích hiển nhiên là muốn cùng Hoắc Kiêu nói chuyện.

"Cậu đừng buồn, Hoắc Kiêu nhất thời mê muội mới để ý đến Cố Nhược Yên, đợi thêm hai ba ngày nữa cậu ta nhận ra Cố Nhược Yên không bằng cậu thì sẽ bỏ rơi cô ta quay về với cậu thôi, cậu cứ xem như đây là thử thách của hai người đi."

Mễ Mễ an ủi.

"Cũng mong là như cậu nói."

Lệ Nhã Ly cười.



Cô ta nhìn xung quanh mấy học sinh vẫn đang bàn tán, cố gắng ghi nhớ mặt của họ để vài ngày nữa sẽ tìm đến rồi vả mặt họ bằng việc cô ta và Hoắc Kiêu trở lại như xưa.

(...................)

Cách thành phố Vân mười mấy kilomet có một làng chài ven biển, nơi này mấy năm nay trở thành một khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng, khắp nơi là các hàng quán, nhà trọ được mở ra, nơi mà Hoắc Kiêu đang đến là nhà hàng khách sạn nằm ven bờ biển.

Nhà hàng khách sạn này nghe nói là dự án hợp tác của hai tập đoàn lớn xây dựng nên, cách bờ biển này còn có một ngọn núi lớn, ngọn núi kia cũng là địa điểm du lịch Hoắc Kiêu nhắm đến.

"Anh Kiêu, chúng ta sẽ qua đêm ở đây hả?"

Cố Nhược Yên nhìn hai thẻ chìa khóa phòng khách sạn ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, anh có xem qua lịch học của em rồi, em được nghỉ tận ba ngày mà, anh sẽ dùng ba ngày này để đi chơi cùng em, sau đó sẽ quay về thành phố tiếp tục việc học, tuy nhiên mỗi buổi tối anh sẽ đến đón em đi chơi, nếu em không thích chúng ta có ở đi dạo ngoài vườn nhà em nói chuyện." Hoắc Kiêu vươn tay vuốt mái tóc dài của Cố Nhược Yên mỉm cười nói tiếp: "Anh đã nói sẽ bù đắp cho em thì sẽ không nói suông, anh nghiêm túc tìm hiểu em, nghiêm túc với mối quan hệ của chúng ta."

"Anh Kiêu..."

Cố Nhược Yên nghẹn giọng.

Hoắc Kiêu không tùy tiện nói đùa cũng không tùy tiện tán tỉnh người khác, mỗi lời hắn nói luôn có trọng lượng và nghiêm túc thực hiện lời nói ấy.

"Chúng ra về phòng thôi, phòng của anh bên cạnh phòng em, em về phòng sắp xếp lại đồ đạc, sau đó anh sẽ đưa em đi ăn rồi cùng tắm biển."

"Mọi chuyện em nghe theo anh Kiêu hết!"