Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 12




Câu hỏi của Mễ Mễ thành công thu hút được sự chú ý của Lệ Nhã Ly, cô ta nhìn theo hương tay của Mễ Mễ, quả thực đúng là Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên đang tình cảm vui vẻ đi với nhau, không chỉ có thế, thỉnh thoảng Hoắc Kiêu lại hôn lên má Cố Nhược Yên một cái, sau đó lại đút thức ăn cho cô ấy mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn hai người bọn họ.

Ở đây không cần diễn kịch, điều đó đã chứng tỏ Hoắc Kiêu thật lòng yêu Cố Nhược Yên, tình cảm lúc trước với cô ta chỉ là tình bạn thân thiết.

Lệ Nhã Ly càng siết chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt suýt chảy máu, ánh mắt của cô ta hiện rõ sự phẫn nộ cùng ganh tỵ.

"Hoắc Kiêu!"

Giọng nói của đàn anh đột ngột vang lên khiến Lệ Nhã Ly giật thót, cô ta nhanh chóng trở lại bình thường trước khi bị đàn anh phát hiện điều không đúng.

Ngay sau đó, đàn anh đã chạy nhanh đến chỗ của hai người kia nói gì đó rồi cùng họ quay lại chỗ Lệ Nhã Ly và Mễ Mễ cùng mấy bạn học khác.

"Kiêu... tình cờ vậy, cậu cũng đến đây xem lễ hội à?"

Lệ Nhã Ly lên tiếng hỏi trước, thái độ của cô ta vẫn dịu dàng phù hợp với hình ảnh giả tạo mà cô ta đã dựng lên.

"Bạn học Lệ, tôi đã nói rồi nhỉ? Đừng gọi tên tôi thân mật sẽ khiến Yên Yên hiểu lầm, cậu cũng đã có bạn trai, trước mặt bạn trai lại không giữ ý là không tốt đâu. Mong là sau này cậu sẽ gọi tôi là bạn học Hoắc là được."

Hoắc Kiêu tỏ ra lạnh nhạt trước Lệ Nhã Ly, cố ý rạch rõ ranh giới với cô ta lần nữa để tránh những chuyện hiểu lầm không cần thiết.

"...Được, mình... biết rồi..."

Lệ Nhã Ly cười gượng.

Bạn bè xung quanh trừ Mễ Mễ và đàn anh ra thì ai nấy cũng xì xào to nhỏ, Cố Nhược Yên cũng đang quan sát nét mặt của Lệ Nhã Ly và Hoắc Kiêu, mỗi khi hai người này chạm mặt là cô lại nảy sinh cảm giác không an toàn, lúc nào cũng có thể bị Hoắc Kiêu ruồng bỏ.

"Hoắc Kiêu, cậu và vị hôn thê đến xem hội à? Khi nào thì về thế? Chúng ta có thể về chung!"

Đàn anh tươi cười hỏi lại câu hỏi của Lệ Nhã Ly để phá vỡ bầu không khí đang tù túng ngột ngạt.

Mối quan hệ giữa bạn gái và Hoắc Kiêu tất nhiên đàn anh biết rất rõ, hắn theo đuổi cô ta thất bại nhiều lần cũng là vì tên ấy. Mấy ngày trước trong trường đồn ầm lên chuyện Hoắc Kiêu và vị hôn thê, trong phút chốc, Lệ Nhã Ly từ bạn gái tin đồn biến thành người thứ ba nên hắn mới dũng cảm theo đuổi lần nữa.

Tuy rằng biết bản thân chỉ là lốp xe dự phòng nhưng vẫn vui vì đã có được ánh trăng sáng mà hắn hằng ao ước.

"Yên Yên có ba ngày nghỉ nên tôi đưa cô ấy đi chơi. Thật ra tôi cũng không biết hôm nay ở đây có lễ hội, lúc chiều nghe nhân viên khách sạn nói tôi mới biết, chúng tôi vẫn chưa về đâu, vẫn còn ở thêm hai ngày nữa. Cảm ơn ý tốt của anh, Lạc Dương."

Hoắc Kiêu nắm chắt lấy tay của Cố Nhược Yên đang run rẩy đáp.



Hắn biết cô sợ hãi chuyện gì, cũng biết ý của Lạc Dương. Bình thường hắn và hắn ta không thân thiết, bắt chuyện thế này chẳng qua là muốn thăm dò xem hắn và Lệ Nhã Ly đã chấm dứt triệt để hay chưa, bằng không thì lúc nãy hắn ta cũng không cần vừa gặp đã nói Lệ Nhã Ly là bạn gái hắn.

"Cậu cưng chiều vợ chưa cưới của mình quá nhỉ? Làm tôi ghen tị ghê!"

Lạc Dương vẫn duy trì nụ cười trên môi vui vẻ nói.

"Tôi đang chuộc lỗi nên phải yêu chiều vô ấy chứ, anh không cần ngưỡng mộ, anh có thể đối xử với bạn gái của anh như tôi đối xử với vợ chưa cưới của tôi mà!"

Hoắc Kiêu đáp lại.

Từng câu từng chữ của hắn càng khiến Lệ Nhã Ly thêm tức tối, từ nãy đến giờ hắn ngậm miệng, mở miệng điều nhắc đến Cố Nhược Yên với vẻ mặt thương yêu chiều chuộng, không chỉ có vậy, hắn còn nắm tay cô ấy thật chặt, giống như sợ cả thế giới không biết hai người họ là của nhau.

Mễ Mễ ở bên cạnh phải lén lút huýt tay mấy cái mới khiến cô ta kiềm chế, không nổi điên mà ra tay giành giật với Cố Nhược Yên.

"Tôi sẽ cố gắng học hỏi. Đúng rồi, bọn tôi đi định uống nước rồi về khách sạn, hai người có muốn đi chung không? Chúng tôi nghỉ lại ở khu nghỉ mát, nếu hai người cũng ở đó thì tiện đường về cùng nhau cho vui."

Lạc Dương lại đưa ra đề nghị.

"Cũng được, anh Kiêu dù sao em cũng đang khát nước, trời thì tối rồi, hai chúng ta đi đường không an toàn lắm, đi chung sẽ vui hơn!"

Cố Nhược Yên lên tiếng trước khi Hoắc Kiêu định từ chối.

Cô không phải kẻ thứ ba hay người dùng thủ đoạn giả tạo ghê tởm cướp đồ của người khác thì việc gì cô phải sợ không dám đi cùng. Hơn nữa, cô còn phải để Lệ Nhã Ly tận hưởng lại cảm giác lúc trước của cô.

Cố Nhược Yên cô là kiểu người có oán thù sẽ báo mà.

Nghe Cố Nhược Yên muốn đi cùng, Hoắc Kiêu không cần nghĩ cũng biết là cô muốn làm gì, hắn cũng không có ý định ngăn cản, bởi vì cô có làm gì cũng có hắn chống lưng, giúp cô thu dọn tàn cuộc.

"Yên Yên đã muốn đi thì cùng đi thôi."

"Vậy chúng ta đến quán nước đằng trước nhé, chỗ đó nước uống không tồi, mỗi năm tôi đến đây xem lễ hội đều cùng bạn bè uống nước ở đó!"

"Anh cứ quyết định là được!"

Hoắc Kiêu vừa dứt lời, Lạc Dương liền vui vẻ nắm tay Lệ Nhã Ly đi trước, nhìn nét mặt gượng gạo của cô ta, Cố Nhược Yên vô cùng thích thú, sau đó cô và Hoắc Kiêu cùng mấy người còn lại cũng đi theo Lạc Dương, lần uống nước này chắc chắn sẽ rất đặc sắc.



(...)

Lạc Dương là khách quen của quán nước này nên vừa nhìn thấy hắn, chủ quán đã tiếp đón niềm nở, đưa hắn đến bàn lớn nhất trong quán. Cố Nhược Yên vẫn luôn quan sát Lệ Nhã Ly từ nãy đến giờ, ánh mắt của cô ta không hề rời khỏi Hoắc Kiêu, cái nhìn thèm thuồng đó như đang chực chờ cô có sơ hở, thì cô ta sẽ nhào tới vồ lấy chồng sắp cưới của cô nuốt vào bụng. Mặc dù hiện tại cô ta đang là bạn gái của người khác, nhưng xem ra tâm tư dành cho Hoắc Kiêu vẫn còn nhiều lắm.

Cố Nhược Yên cũng nhìn sang Hoắc Kiêu, tuy nhiên hắn chỉ chú ý đến cô chứ không hề để ý đến Lệ Nhã Ly đang tồn tại.

Bàn nước không khí kì quặc, thật ra Lạc Dương đã lườn trước tình huống này, nhưng hắn vẫn cố đấm ăn xôi vì muốn thử xem Lệ Nhã Ly có thật lòng với mình không.

Kết quả dĩ nhiên là đang làm hắn thất vọng.

"Kiêu, đàn em, hai người chọn món trước đi. Ở đây món nào cũng ngon lắm."

Lạc Dương cố gắng tỏ ra bình thường đưa thực đơn cho Hoắc Kiêu cười nói.

"Cảm ơn đàn anh, Yên Yên, em chọn món trước đi."

Hoắc Kiêu ôn hòa đưa menu cho Cố Nhược Yên. Hành động của hắn dĩ nhiên khiến Lệ Nhã Ly cay mắt.

"Vâng ạ!" Cố Nhược Yên mỉm cười, sau đó, cô nhìn hết một lượt các món trong thực đơn cao giọng: "Em muốn uống matcha sữa, chè hạt sen và bánh kem trà xanh."

Nghe ba món này, Lệ Nhã Ly không tự chủ ngẩn đầu nhìn Cố Nhược Yên giận dữ.

Trà xanh và sen trắng, rõ ràng Cố Nhược Yên đang cố ý chế giễu cô ta. Mễ Mễ ở bên cạnh kín đáo trấn an Lệ Nhã Ly, âm thầm nhắc nhở cô ta đừng nổi nóng.

"Anh Kiêu, còn anh?"

Cố Nhược Yên trả lại menu cho Hoắc Kiêu, giả vờ như không thấy vẻ mặt xám xịt của Lệ Nhã Ly cười hỏi.

"Giống em đi. Em ăn gì, anh sẽ ăn đó!"

Hoắc Kiêu cười đáp.

Vừa dứt lời, Lệ Nhã Ly liền lên tiếng: "Kiêu, trước giờ cậu không ăn đồ ngọt mà? Cậu có cần chọn lại không?"

Một câu nói nhưng hai tầng nghĩa, Cố Nhược Yên nắm chặt vạt áo run rẩy.

"Không cần, lúc trước không thích, không có nghĩa là bây giờ cũng không thích. Con người phải thay đổi, phải mở mang đầu óc và tầm mắt. Nếu suốt ngày cứ bám lấy sở thích dở hơi thì chỉ chuốc khổ vào thân."