Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 13




Một lần nữa, Lệ Nhã Ly lại nắm chặt tay lại, nụ cười giả tạo trên mặt cô ta cứng lại, sượng ngắt. Thật lòng Lệ Nhã Ly không nghĩ đến Hoắc Kiêu lại độc miệng gián tiếp mắng cô ta.

"Anh Kiêu nói đúng đó. Nếu không thử nhiều món thì làm sao biết được rốt cuộc món nào mới hợp khẩu vị. Chắc đàn chị sẽ không ngốc nghếch cho rằng mọi người đều yêu thích mấy thứ rác rưởi chứ?"

Cố Nhược Yên mỉm cười hạ giọng.

"Làm sao tôi lại có suy nghĩ vậy được... Ai cũng nên có nhiều sở thích mà. Vừa rồi là tôi nhiều chuyện rồi."

Lệ Nhã Ly gượng gạo đáp.

"Chị biết mình nhiều chuyện thì tốt. Tôi chỉ sợ chị không biết mình lắm điều thôi."

Cố Nhược Yên vẫn duy trì thái độ vui vẻ để nói chuyện.

"Cô..."

Mễ Mễ đập bàn quát lớn.

Ban đầu cô ta muốn im lặng, muốn làm người dỗ dành cơn giận của Lệ Nhã Ly, nhưng Cố Nhược Yên càng nói càng quá đáng.

"Tôi thế nào? Sao đàn chị không nói tiếp vậy?"

Cố Nhược Yên tỏ ý khiêu khích.

"Không có gì, không có gì. Đàn em đừng để ý cậu ấy. Mọi người cũng gọi món đi, đừng làm bầu không jhis căng thẳng vậy chứ?"

Lệ Nhã Ly vội vàng lên tiếng trước khi Mễ Mễ lỡ lời nói gì đó làm phật ý Lạc Dương, ban nãy cô ta đã trông thấy sắc mặt hắn ta thay đổi. Dù gì Lạc Dương cũng là lốp dự phòng hữu hiệu.

Nghe lời của Lệ Nhã Ly, vài người đã nhanh nhảu gọi đồ uống để thay đổi chủ đề, lúc biết có Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên đi cùng, họ thừa biết sẽ có sóng to gió lớn.

Cố Nhược Yên thôi không nói nữa. Hôm nay chỉ là màn đầu tiên cho việc cô vả mặt Lệ Nhã Ly.

(...)

Hừng đông, khi vạn vật vẫn còn chưa thức giấc, Hoắc Kiêu đã chạy quanh bờ biển để luyện tập thể lực. Trước kia hắn không hề có thói quen này, nhưng từ khi được sống lại, hắn đã tập luyện để bản thân có thể mạnh mẽ cả tinh thần lẫn thể chất để bảo vệ Cố Nhược Yên.

Kiếp trước hắn được cô bảo vệ, kiếp này hắn sẽ bảo vệ lại cho cô. Đừng hòng có bất kỳ ai có thể hãm hại hay chạm vào coi ấy.



Mùi hương của biển mằn mặn, tiếng sóng vỗ rì rào bên bờ cát, mặt trời như viên hồng ngọc rực rỡ từ từ ló dạng ngoài khơi xa. Hoắc Kiêu dừng lại để nghỉ ngơi uống nước, hắn lấy điện thoại xem lại lịch trình của hôm nay.

Ngày nghỉ thứ hai này hắn sẽ đưa Cố Nhược Yên ra đảo.

Ngoài khơi cách làng chài không xa có một hòn đảo nhỏ xinh đẹp. Đây là một địa điểm du lịch khác không nằm trong khu du lịch của làng chài này. Hòn đảo ấy là do chính phủ khai thác, xây dựng, mỗi ngày đón không ít đến để tham quan.

Hòn đảo có rất nhiều cảnh đẹp, kiếp trước Hoắc Kiêu từng đến đó để quay phim nên biết rất rõ.

Hoắc Kiêu cất điện thoại, vừa định quay về khách sạn để gọi bữa sáng thì gặp mặt Lệ Nhã Ly. Bộ dạng của cô ta lúc này cũng giống như vừa chạy bộ xong, mái tóc cột cao ướt đẫm mồ hôi và chiếc áo thun trắng cũng vì vậy mà làm lộ ra bộ áo lót.

Lệ Nhã Ly mỉm cười chào hắn.

Hoắc Kiêu vờ như không thấy, hắn muốn đi lướt qua con người này nhưng chỉ mới hai ba bước, cô ta đã không đợi được đưa tay giữ hắn lại.

"Bạn học Lệ, tôi là người đã có vợ chưa cưới, hy vọng bạn học Lệ hãy giữ khoản cách với tôi, đừng lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật!"

Hoắc Kiêu không nhân nhượng giằng tay ra khỏi tay của Lệ Nhã Ly lạnh nhạt nói.

"Kiêu, chúng ta đâu cần rạch rõ ranh giới như thế này, cậu có vợ chưa cưới, tôi cũng có bạn trai rồi, chúng ta không thể làm bạn được hay sao?"

Lệ Nhã Ly ấm ức hỏi.

Thực chất là cô ta không thể bỏ qua tiền của của nhà họ Hoắc và Hoắc Kiêu, dây dưa níu kéo nếu có cơ hội sẽ tẩy não hắn lần nữa.

Đối với cô ta không có gì quan trọng hơn tiền bạc.

"Tôi không muốn hạ thấp bản thân giao du với người hạ tiện. Lệ Nhã Ly, ở trước mặt tôi không cần làm bộ làm tịch, con người của cô ra sao, tính cách thế nào tôi còn chưa nhìn rõ chắc? Mấy năm trước là tôi bị mù mới xem trọng cô!"

Hoắc Kiêu không khách sáo đáp.

Lời lẽ của hắn làm Lệ Nhã Ly xanh mặt. Cô ta luôn rất tự hào về tài đóng kịch của mình, bộ mặt ngây thơ kia đã gạt Hoắc Kiêu rất nhiều năm, cô ta tự hỏi đã sơ hở chỗ nào để hắn nhìn ra được toàn bộ kế hoạch.

"Kiêu, mình không có..."

Lệ Nhã Ly gượng gạo nói.

"Có hay không bản thân cô tự biết. Nếu còn tự trọng thì đừng bám theo tôi nữa, tôi không muốn bản thân bị vấy bẩn vì cô. Lạc Dương là người tốt, hy vọng cô sẽ đối đãi thật lòng với anh ta, đừng có đứng núi này trông núi nọ!"



Hoắc Kiêu nói xong liền bỏ đi.

Lệ Nhã Ly chưng hửng tại chỗ, cô ta đã cố gắng ăn mặc thật quyến rũ, cũng cố gắng chạy mấy vòng khi tình cờ trông thấy Hoắc Kiêu chạy bộ từ cửa sổ trong phòng khác sạn. Cô ta càng lựa thời gian chưa ai thức dậy để nói chuyện riêng, giải bày tâm sự với hắn.

Vậy mà...

Lệ Nhã Ly bóp chặt chai nước suối, lời nói của Hoắc Kiêu không khác gì cây kim đâm vào lòng của cô ta, thái độ lạnh nhạt của hắn càng khiến Lệ Nhã Ly quyết tâm phải xây dựng lại mối quan hệ. Cô ta đoán Cố Nhược Yên đã dùng thủ đoạn gì đó mới khiến Hoắc Kiêu siêu lòng.

Cố Nhược Yên có thể thì sao cô ta lại không thể làm như thế chứ? Nói về dùng âm mưu quỷ kế, có ai hơn được cô ta đâu!

Lệ Nhã Ly tự an ủi mình, sau đó, cô ta ném chai nước vào sọt rác rồi quay trở về khách sạn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

(.........................)

Hoắc Kiêu về phòng tắm rửa thay quần áo, kế đó hắn định đến phòng của Cố Nhược Yên để gọi cô dậy cùng đi ăn sáng, mới vừa mở cửa, hắn đã thấy cô hung hăng nói chuyện với một người lạ mặt, chẳng những vậy, đối phương hình như không biết điều, cứ thừa cơ hội động tay động chân, chạm vào người Cố Nhược Yên.

"Yên Yên, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hoắc Kiêu lớn giọng gọi đồng thời cũng nhanh chân đến bên cạnh của cô.

"Anh Kiêu, em đang bị tên điên này quấy rối!" Cố Nhược Yên bực bội đáp, cô ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu thật chặt rồi lại giận dữ nói chuyện với người kia: "Anh mở mắt ra xem cho rõ, đây là chống sắp cưới của tôi, tôi là hoa đã có chủ, anh đừng có bám lấy làm phiền tôi."

"Ồ, thì ra đây là vị hôn phu của em à? Chồng sắp cưới hả? Chỉ là sắp cưới thôi đúng không? Vậy thì tôi vẫn có thể cùng cậu ta cạnh tranh mà, chỉ khi nào em kết hôn rồi thì mới đủ khả năng làm tôi bỏ cuộc."

Lôi Phòng cười tươi đáp.

Từ khi gặp Cố Nhược Yên ngoài bãi biển, hắn luôn tương tư nhớ đến cô, tài liệu hắn nhờ người điều tra đã gửi đến vào tối hôm qua, nhà họ Cố ở thành phố Vân cũng là một danh gia vọng tộc, rất xứng với nhà họ Lôi làm chính trị của hắn.

"Anh có bị gì không? Tôi có cho anh cơ hội để anh cạnh tranh với chồng sắp cưới của tôi à? Trong mắt tôi chỉ có một mình anh ấy, người khác không có chỗ để chen vào đâu!"

Cố Nhược Yên hùng hổ.

Bộ dạng dữ dằn của cô không chỉ làm Lôi Phong thêm thích thú mà cả Hoắc Kiêu cũng phì cười.

Bình thường ở trước mặt hắn, cô luôn tỏ ra khép nép sợ sệt, vậy mà lúc đối diện với người khác lại đanh đá. Nếu là lúc trước khi được sống lại, hắn sẽ không thích dáng vẻ này, nhưng bây giờ hắn lại thấy Cố Nhược Yên hung dữ lại cực kỳ đáng yêu.

"Có chỗ để chen hay không là do tôi quyết định, không phải do em nói!" Lôi Phong mỉm cười, chìa tay ra trước mặt Hoắc Kiêu: "Xin chào tình địch của tôi!"