*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngài Sở, bên trong không một bóng người!”
“Ngài Sở, chúng ta bị bao vây!”
“Ngài Sở, tôi không thể truyền thông tin cho ngài!!”
Viên đạn xẹt qua tai, mọi người xung quanh không ngừng ngã xuống, Sở Hành cầm súng lao ra từ sau boongke. *1
Thông tin bị sai…? Sao có thể như thế được?
Anh nằm vùng ba năm, cẩn trọng từng li từng tí, chưa bao giờ lộ diện ở bất cứ đâu.
Sai chỗ nào? Rốt cuộc là sai chỗ nào?!!
“Được rồi, kết thúc thôi.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau, Sở Hành chưa kịp phản ứng, mắt đã tối sầm, không thấy gì nữa.
Lông mi dài khẽ rung lên, anh tỉnh lại, chân tay bị xích trói chặt.
Trước mặt là một căn phòng được trang trí giống trong khách sạn, đèn chùm cổ điển tinh xảo tỏa ra ánh vàng ấm áp, bàn ghế màu trắng và giường sạch sẽ không một hạt bụi, rèm cửa dài chấm đất bị gió thổi bay lên, bên ngoài đang là ban đêm, cây cối xào xạc, có vẻ trời sắp mưa.
“Tỉnh rồi?” Cửa được mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo ngủ màu nhạt tiến vào.
Cả người Sở Hành cứng đờ, mặt vô cảm nhìn hắn.
“Chỗ này… Có đau không?” Chu Diệc Thần hỏi, bàn tay trắng nõn sờ chỗ da đỏ lên vì bị xích.
“Cậu định làm gì?” Sở Hành cảnh giác nói: “Giam cầm tôi, vì không muốn tôi chết một cách đơn giản ư?”
“Tiền bối… Anh thật sự quên em rồi sao?” Vẻ mặt Chu Diệc Thần có chút u buồn, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay anh.
Sở Hành giật mình: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Anh thật tàn nhẫn, cảnh sát Sở.” Khuôn mặt Chu Diệc Thần dần trở nên lạnh lùng.
“Đừng nói nhiều, tra tấn luôn đi, cậu thích kiểu nào thì làm kiểu đấy, tùy cậu hết.”
“Tra tấn?” Chu Diệc Thần cười: “Sao em có thể tra tấn anh? Anh là thuộc hạ trung thành nhất của em.”
“Tôi trung thành chỉ để lấy được sự tín nhiệm, rồi tiêu diệt tổ chức của cậu.” Ánh mắt Sở Hành hiện lên vẻ chán ghét: “Cậu là tên cặn bã của xã hội.”
“Cởi bỏ lớp vỏ cừu non bên ngoài, con người bên trong thật khiến người khác cảm thấy chán ghét.” Ánh mắt Chu Diệc Thần tối sầm lại: “Thôi được, không nói nhiều nữa, bắt đầu luôn đây.”
Sở Hành không quan tâm cười lạnh một tiếng, nhưng lại siết chặt ngón tay.
Đi theo Chu Diệc Thần mấy năm nay, anh may mắn được thấy hắn thẩm vấn tù nhân, tên khốn này có vẻ rất thích luật hình sự cổ đại, đến cả một người được huấn luyện nghiêm ngặt như Sở Hành còn thấy e dè khi xem hắn thẩm vấn, nhưng dù có bị tra tấn đau đớn đến mức nào, anh cũng nhất quyết không bán thông tin đất nước cho hắn. *2
Áo bị cởi một cách thô bạo, mặc dù cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh, nhưng Sở Hành vẫn bình tĩnh như cũ.
Chu Diệc Thần quét mắt, nhìn cơ thể lộ ra sau lớp áo, đầu v* hồng nhạt dựng đứng vì chịu lạnh, cơ ngực xinh đẹp trông rất vừa mắt, còn có cơ bụng sáu múi, cùng với hạ thân đang che đậy bên dưới lớp quần.
Môi Chu Diệc Thần có chút khô khốc.
Bờ mông trông thật mê người.
Người hắn thương nhớ nhiều năm, lại đang bất lực, vô sức chống cự ở ngay trước mặt, Chu Diệc Thần không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Nhưng ánh mắt Sở Hành chỉ chăm chăm hướng ra ngoài cửa sổ, tính toán xem tỷ lệ trốn thoát thành công là bao nhiêu.
Chu Diệc Thần kiềm chế khát vọng sâu trong lòng, quay người mở chiếc tủ bên cạnh giường, lôi ra một cái hộp không quá lớn.
“Cậu định dùng gì? Kim châm, cưa, roi, hay là một lưỡi dao sắc bén?” Sở Hành lấy lại tinh thần, nghĩ.
Chu Diệc Thần bê hộp, đặt bên cạnh giường, lấy ra một vật gì đó màu hồng nhạt, bước tới chỗ anh.
Sở Hành nhìn về phía cái hộp hắn vừa mở ra, mơ hồ nhìn thấy mấy thứ gì đó mà anh chưa từng gặp qua, tận cho đến khi Chu Diệc Thần tới gần, ánh mắt anh mới chuyển về phía hắn.
Cậu… Cậu định làm gì?
“Dù có ra sao, cậu đừng mong kiếm được chút thông tin nào từ tôi. “Sở Hành lạnh giọng nói: “Muốn giết muốn xẻo như nào tùy cậu.”
Đây là một đồ vật có hình đầu lưỡi. *3
Chu Diệc Thần đi tới trước mặt anh thì dừng lại, khuôn mặt ngây thơ vô tội cười cười, đột nhiên Sở Hành tim đập thình thịch.
“Sao em có thể làm tổn thương anh được.” Hắn nói, đặt món đồ chơi màu hồng nhạt gần sát đầu v* Sở Hành.
“Ưm…” Cảm giác lạnh lạnh mềm mềm khiến anh nhíu mày, dụng cụ tra tấn gì đây? Tí nữa… Sẽ có dòng điện được phóng ra sao?
Chu Diệc Thần ấn tay xuống một nút nào đó, Sở Hành đang chuẩn bị tinh thần để chịu đau, bỗng một khoái cảm khó tả truyền đến khiến anh kêu lên.
“A…!” Chu Diệc Thần cầm chiếc máy mô phỏng đầu lưỡi liếm đầu v* của anh, chấn động từ chiếc máy khiến chân anh mềm nhũn, mất hết sức lực, nếu không phải do đang bị treo lên, có lẽ anh đã trực tiếp ngã bịch xuống đất.
Đây là kiểu tra tấn mới lạ gì đây?!
Sở Hành chặn lại tiếng rên rỉ suýt nữa đã thoát ra, đôi mắt đen láy hung ác nhìn về phía cậu thanh niên đang nhếch môi cười.
“Cậu muốn làm gì?!”
“Đừng sợ, chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi.” Chu Diệc Thần cười nói, hai chiếc răng nanh sắc bén lộ ra.
“Đây là cái gì…? A ưm…” Một chiếc máy màu da hình đầu lưỡi lớn hơn cái ban nãy chạm vào hạ thân anh, côn th*t đã cương cứng lại càng to ra, khiến cho quần anh nhô lên một cục.
Chấn động ở phía dưới còn nhiều khoái cảm hơn cả chấn động ở phía trên, Sở Hành không nhịn được hai chân run lên.
Sống trên đời nhiều năm như vậy, ngoại trừ hồi cấp 3 kết bạn với một số nữ sinh, anh không còn tiếp xúc với nữ sinh nào nữa, sau khi vào trường cảnh sát lại càng không có hứng thú hẹn hò yêu đương, một lòng chỉ muốn đền đáp tổ quốc. Anh là kiểu người nếu đã nhận việc gì thì sẽ dốc hết sức làm việc đó, vì luôn bận rộn, anh không còn quan tâm đến nhu cầu sinh lý của bản thân, dần dà, cấm dục đã thành thói quen, thậm chí anh còn cho rằng, bản thân sẽ không có dục vọng nữa.
Vậy mà… Bây giờ, mới chỉ động chạm một chút là đã…
“Tại sao… Tại sao lại muốn nhục nhã tôi như vậy…?” Mắt Sở Hành đỏ lên.
“Rõ ràng anh là người khiến em phải làm vậy, sao giờ lại biến thành người vô tội rồi?” Chu Diệc Thần nói, tay trái ném chiếc máy sang bên, nắm cằm Sở Hành, mặt hai người chỉ cách nhau một ngón tay.
Hai đôi mắt màu trà và đen va chạm nhau, Sở Hành có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Chu Diệc Thần nhìn đôi môi trắng bệch của Sở Hành, mặt hai người kề sát, chóp mũi cũng dán vào nhau, khi môi chỉ còn cách 1cm, đột nhiên hắn nhoẻn miệng cười.
Hắn cởi xích cho Sở Hành, cầm chiếc máy sextoy màu da ban nãy kề sát quần lót màu trắng của anh, đôi môi ấm áp chạm vào tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.
Rèm cửa bị gió thổi bay, từng tia chớp lóe sáng trên bầu trời, sau đó là tiếng sấm ầm ầm vang lên liên tiếp, trời bắt đầu đổ mưa.
*1. Boongke: Trong quân sự, boongke là công trình dùng để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm. Thường được xây nửa nổi nửa chìm hoặc hoàn toàn chìm dưới mặt đất, bằng các vật liệu bền vững như thép, bê tông, bê tông cốt thép, gạch, đá…được thiết kế để bảo vệ những người bên trong không bị thương vong do bom hoặc các dạng tấn công khác. Còn được dùng để cất giấu vũ khí.
*2. Luật hình sự cổ đại: luật hình sự lâu đời của Trung Quốc, là công cụ dùng để duy trì và củng cố chế độ thống trị giai cấp, được sinh ra lúc hệ thống thị tộc tan rã. Luật hình sự cổ đại là đại diện cho sự xuất hiện của xã hội giai cấp. Có lịch sử hơn 4000 năm, được ghi chép nhiều trong các sách cổ thời Tiền Tần. Các hình phạt của luật rất tàn khốc. Ví dụ như dùng roi đánh, dùng gậy đánh, chặt đầu,… Người ta cũng hay dùng những cách này để thẩm vấn tù nhân.
*3. Sextoy hình đầu lưỡi: là loại máy rung mô phỏng cảm giác quan hệ tình dục bằng miệng. Máy có hình cái lưỡi, lúc bật thì nó rung lên giống như người thật đang dùng lưỡi đang liếm. Mình chưa dùng bao giờ đâu, tra trên mạng đấy =)))
Đôi lời editor: Chào mừng đến với hố mới, hố này ngọt lắm luôn =)) Nhiều H nữa.