Ngay lúc xích trên tay vừa được tháo ra, Sở Hành dứt khoát vung tay đấm hắn một cái, Chu Diệc Thần dễ dàng né được cú đấm yếu ớt của anh, sau đó kéo anh ngã lên người mình.
Vừa mới trải qua cao trào nên hai chân vẫn chưa hoàn toàn hồi sức, còn phải dạng chân do bị xích khóa lại, khiến anh cảm thấy nhục nhã vì phơi bày dáng vẻ xấu xí trước mặt tình địch.
Eo bị hắn gắt gao ôm lấy, Sở Hành dùng sức, thúc khuỷu tay vào ngực Chu Diệc Thần.
“Buông tôi ra!”
“Được thôi.” Chu Diệc Thần nói, lùi về sau một bước, ban nãy anh còn giương nanh múa vuốt, bây giờ lại chật vật ngã xuống đất như bé mèo con.
Tiếng xích va chạm vào nhau, Sở Hành chống người, căm hận nhìn hắn.
“Cậu muốn tra tấn kiểu gì thì tra tấn, sao phải làm như vậy?”
Chu Diệc Thần ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Sở Hành: “Em sẽ không làm tổn thương anh, dù sao… Anh cũng giúp em rất nhiều.”
Hắn nói, tháo xích ở mắt cá chân bên trái cho Sở Hành, nhìn làn da vì bị trói mà đỏ lên, thậm chí còn chảy máu do cọ xát, không nhịn được cảm thấy có chút đau lòng.
Sở Hành định bò dậy từ trên mặt đất, còn chưa kịp đứng vững đã bị nắm lấy mắt cá chân, ngã bịch xuống đất một lần nữa.
Anh nhìn về phía Chu Diệc Thần, đôi mắt đen láy tràn đầy lửa giận.
Hắn nâng chân Sở Hành, nhẹ nhàng hôn lên chỗ mắt cá chân sưng đỏ.
Sở Hành ngây ngẩn cả người, tên khốn này đang làm gì vậy?
Đầu lưỡi liếm đi vết máu đang chảy ra, cảm giác đau đớn truyền đến, anh lấy chân đá vào vai hắn.
Công nhận một kích vừa rồi của Sở Hành rất mạnh, Chu Diệc Thần nhíu mày nhìn anh, khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ hiện lên vài tia lạnh lẽo không hợp với khuôn mặt.
“Đừng làm mấy chuyện linh tinh này với tôi, tốt nhất một phát giết tôi luôn đi.” Sở Hành không chút sợ hãi, đôi mắt tràn đầy chính nghĩa.
Chu Diệc Thần đứng dậy, lấy ra hai quả bóng lông màu hồng nhạt bên trong hộp, xem xét một lúc, cuối cùng cũng hiểu cách dùng.
Sở Hành vừa mới kéo quần lên, cúc áo sơmi cũng chỉ cài được vài cái, thấy Chu Diệc Thần tới gần, lập tức bày ra tư thế công kích.
“Có muốn biết đồng nghiệp vẫn còn sống của anh ở đâu không?” Hắn nhẹ nhàng nói.
Sở Hành mắt mở to: “Vẫn có người còn sống?!”
“Sống hay chết, chỉ dựa vào một câu của em.” Chu Diệc Thần nói, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ ở trong áo, ngón tay đè xuống, sợi xích trói mắt cá chân bên phải của Sở Hành bắt đầu dài ra.
Khu vực đi lại được mở rộng, anh lùi về sau vài bước, dựa lên tường, không còn nơi nào để thoát thân.
Chu Diệc Thần cởi từng chiếc cúc áo cho Sở Hành, bên dưới quả bóng lông là một cái kẹp có hình thù kì lạ, anh đang muốn hỏi tình hình đồng nghiệp, thì cái kẹp đã kẹp lên đầu v* anh.
“Cậu làm gì đấy?!” Sở Hành định bỏ cái kẹp ra, nhưng đã bị Chu Diệc Thần nắm lấy cổ tay.
“Anh may mắn sống sót, nhưng đồng nghiệp anh còn sống hay không đều dựa vào anh.” Hắn cười nói.
Sở Hành cứng người, cuối cùng cũng thả tay xuống.
“Bọn họ ở đâu?” Anh hỏi, cố gắng không để ý đầu v* đang bị kẹp, mặc dù có chút đau, nhưng đa phần là cảm giác bị sỉ nhục.
Chu Diệc Thần hài lòng kẹp hai bên đầu v*, cầm lấy quả bóng lông đung đưa trước ngực Sở Hành, nhẹ nhàng cọ xát ngực anh.
Cảm giác ngứa ngứa ở ngực khiến anh nhăn mày, tay cũng nắm chặt lại.
“Bọn họ ở đâu?” Sở Hành hỏi lại một lần nữa.
“Ngoan ngoãn để em chơi anh trước, rồi em sẽ nói cho anh.” Chu Diệc Thần trả lời.
“Cút…!” Sở Hành tức giận.
“Anh chắc không? Dù bọn họ còn sống hay chết, anh đều không quan tâm?” Chu Diệc Thần uy hiếp hỏi.
“…” Sở Hành cắn răng, lần hành động này, là lỗi của anh, bởi vì thông tin anh kiếm được bị sai, khiến cho cả đội gần như chết hết, anh hại nhiều người như vậy, mà bây giờ biết được có người may mắn sống sót, chẳng lẽ… Anh lại không thể không quan tâm sao?. Truyện Xuyên Không
“Làm đi.” Sở Hành buông lỏng nắm tay.
Chờ Chu Diệc Thần chọn xong đồ chơi cần dùng, anh nhìn lên, cả người cứng lại.
Kia là… dương v*t giả.
Màu hồng phấn, chiều dài tầm 10cm.
“Này…”
“Sợ sao?” Hắn hỏi, ghé sát vào người anh.
Sở Hành dán chặt vào tường, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Người Chu Diệc Thần có hương thơm lành lạnh thoang thoảng, tóc xoăn nâu, nhìn mặt không đến hai mươi, nhưng lại cao gần 1m90.
Bỗng nhiên Sở Hành cảm thấy căng thẳng, lòng bàn chân bắt đầu toát mồ hôi.
“Định chơi gì vậy?”
“Ong ong” dương v*t giả bắt đầu hoạt động, Chu Diệc Thần cầm lên, để sát môi Sở Hành.
Anh trừng mắt nhìn hắn, nhưng không định trốn tránh.
Môi có chút tê dại vì bị chấn động, Chu Diệc Thần cầm dương v*t giả đẩy vào miệng Sở Hành, anh tức giận cắn chặt răng.
Chu Diệc Thần cười cười không quan tâm, một tay khác bắt đầu sờ mông Sở Hành, ngón tay mạnh mẽ xoa bóp.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bị như này, mới chỉ sờ đã cứng đờ người.
“Cảnh sát Sở, mông anh thật mềm.” Chu Diệc Thần ghé sát vào tai anh rồi nói.
Quần bị cởi ra, treo lủng lẳng trên bắp đùi, dương v*t giả màu hồng nhạt để ngay giữa hai chân, hắn nhìn dương v*t nhô lên từ quần lót màu trắng ngày càng rõ, ánh mắt tối sầm lại.
“Em muốn nhốt anh ở đây mãi mãi, chỉ để mỗi mình em chạm vào anh.”
Đôi mắt nhắm nghiền của Sở Hành dần dần mở ra, ngấn lệ, phũ phàng nói: “Đi chết đi.”
“A.” Chu Diệc Thần cười cười, duỗi tay cởi quần lót Sở Hành, dương v*t thẳng tắp bật ra, lông mu của anh rất ít, dương v*t sạch sẽ màu hồng nhạt, hắn cầm sextoy kề sát dương v*t, thấy anh rên lên một tiếng, cả người mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất, quy đầu xinh đẹp bắn tinh, khóe mắt nhắm chặt đỏ ửng, còn có vệt nước trong suốt.
Chu Diệc Thần nhìn anh đang ngồi xuống đất thở dốc, đến cả thở cũng không xong, hắn mím môi, vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng.