Đường Giao Nhau

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Dự báo trước… Đệ tử sắp xuất hiện

—– vô truyện —–

Hôm nay, Chu Diệc Thần không tới.

Sở Hành ăn tối xong, nhìn hầu gái dọn dẹp bát đũa, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc dò la tin tức từ người hầu, chỉ là… Hắn đi rồi, những đồng nghiệp bị nhốt giờ đang ở đâu?

Hơn nữa, nhiệm vụ thất bại lại chết rất nhiều người, anh không còn mặt mũi quay về trụ sở.

“Mình nên làm gì đây?” Sở Hành nhìn mắt cá chân bị xích, vẻ mặt có chút u buồn.

Anh cầm áo ngủ, đi vào phòng tắm.

Vì xích ở chân khiến cửa phòng tắm bị kẹt, không thể đóng lại, việc này khiến anh rất khó chịu.

Cửa phòng ngủ bị khóa, chỉ Chu Diệc Thần là có thể mở.

Ngoại trừ thời gian làm việc, người hầu đều ở những thị trấn lân cận.

Bồn tắm đã được xả đầy nước, Sở Hành tắm qua loa ở ngoài rồi ngâm mình vào bồn tắm.

Tiếng xích va chạm khiến anh cảm thấy khó chịu.

Sở Hành nhìn dấu hôn xanh tím chi chít trên người, cắn môi.

“Nếu chỉ giết Chu Diệc Thần thì nhân từ với hắn quá.” Anh nghĩ, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Nhất định… Phải… Tìm cách…

Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, Sở Hành nhìn qua, là Chu Diệc Thần.

Hình như hắn vừa đi bàn chuyện công việc, tóc mái vuốt ngược bằng keo xịt tóc, áo vest được cởi ra, mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, hắn duỗi tay cởi cúc áo, ném cà vạt xuống đất, mặc quần tây đen, đi chân trần bước về phía Sở Hành.

Lông mày Chu Diệc Thần là lông mày lưỡi kiếm, vừa rậm vừa thẳng, trông rất khí khái, nhưng khuôn mặt lại non nớt, nên lúc hắn ăn mặc như vậy, khiến Sở Hành liên tưởng đến học sinh trốn học đi chơi hộp đêm.

Vẻ ngoài như này, thế mà lại là ông trùm xã hội đen có thế lực lớn nhất thành phố Z, anh nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy khó tin.

“Sở Hành.” Chu Diệc Thần gọi, không cởi quần áo mà ngồi luôn vào bồn tắm, nước trong bồn tràn ra một nửa, anh chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nắm lấy bả vai ấn xuống nước.

Cả người được nước ấm bao quanh, Chu Diệc Thần hôn đôi môi lạnh lẽo của Sở Hành.

Bởi vì trời sắp vào thu, nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp, huống hồ biệt thự còn ở vùng ngoại ô, thời tiết sẽ lạnh hơn nội thành một chút.

“Ưm…” Không thể nín thở được nữa, Sở Hành đẩy Chu Diệc Thần ra, ngóc đầu lên khỏi mặt nước, ghé vào bồn tắm há miệng thở dốc.

Anh liếc nhìn hắn, thấy người nọ vẫn bình tĩnh thở đều, tóc trên trán rũ xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt nước.

Chu Diệc Thần ôm lấy eo Sở Hành, đầu gối chen vào giữa hai chân anh, cúi đầu cắn lên vú anh.

Đầu tóc ướt đẫm cọ vào ngực làm anh cảm thấy ngứa ngứa, Sở Hành đẩy Chu Diệc Thần ra, đôi mắt sáng ngời nhìn anh đầy nghi hoặc.

Hôm nay hắn hành động không giống thường ngày, lúc hôn còn có mùi rượu, Sở Hành xác định, hắn uống say rồi.

Mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trẻ con tràn đầy khao khát, áo sơ mi màu trắng bị nước làm cho ướt nhẹp dính sát vào người, cơ ngực săn chắc, trước ngực còn có hình vẽ gì đó, Sở Hành không để ý, di chuyển tầm mắt xuống dười, thấy đường tiên cá ở phần cơ bụng Chu Diệc Thần. *1

Dáng người… Đẹp như vậy sao…?

“Không được ư?” Hắn nói, ôm lấy cơ thể cứng đờ của Sở Hành, vùi đầu vào ngực anh, nhưng không làm gì cả.

Anh nuốt nước miếng, trong đầu tràn đầy hình ảnh cơ bụng Chu Diệc Thần.

“Sở Hành… Sở Hành…” Hắn liên tục gọi tên anh, giọng nói cầu xin.

Giọng nói Chu Diệc Thần lúc này có lực sát thương phải gọi là 10/10.

Nhưng Sở Hành vẫn không đáp lời, hắn ngẩng đầu, cẩn thận hôn lên môi anh.

Thấy người nọ không phản kháng, Chu Diệc Thần dời tay về phía mông, ngón tay nương theo nước bôi trơn hậu huyệt.

“Ưm…” Sở Hành khẽ nhíu mày, nước vào rồi.

Anh vẫn không hiểu, tại sao lúc trước mình lại chủ động hôn môi hắn, mà cũng không hiểu, tại sao anh lại ngấm ngầm đồng ý hành vi hiện tại của Chu Diệc Thần.

Nếu hồi trước chủ động hôn là do hành động theo dục vọng, vậy bây giờ…

“Á…” Đau đớn làm Sở Hành thoát khỏi suy nghĩ miên man.

Chu Diệc Thần vươn đầu lưỡi liếm xương quai xanh rồi lưu lại một dấu răng: “Như này để đánh dấu rằng, anh là của em.”

Sở Hành đang nghĩ nếu như nhấn hắn xuống nước khiến hắn ngạt thở mà chết thì xác xuất thành công là bao nhiêu.

Sau khi khuếch trương đơn giản xong, Chu Diệc Thần không trực tiếp tiến vào, mà cọ xát huyệt khẩu, ngón tay sờ soạng khắp người anh.

Sở Hành bị hắn sờ nổi lên phản ứng, tay nắm chặt lấy thành bồn, mở miệng nói: “Đừng đùa…”

Lời vừa thốt ra, anh mới ý thức được giọng nói của mình mềm nhũn như đang làm nũng, anh mấp máy môi.

Mình bị sao vậy?

Nhưng Chu Diệc Thần không cho Sở Hành thời gian suy nghĩ, duỗi tay nâng chân trái anh lên, quy đầu để trước hậu huyệt, một phát đi vào.

“A…” Lối đi có hơi khô khốc, nhưng lại bị khoái cảm phong phú đánh úp cơn đau.

Không được, bây giờ Chu Diệc Thần đang say, anh nên… Kiếm chút thông tin từ hắn.

“Em… Ưm a… Đi… Đi a… Đi đâu đấy ưm a…” Sở Hành rên, giọng nói thay đổi theo tiết tấu của Chu Diệc Thần.

“Đi bàn chuyện công việc.” Hắn nói, môi đặt lên cổ anh, lưu lại một dấu hôn.

“A… A… Cùng… Cùng với ai… Ưm a…”

“Anh Vương, anh đã từng gặp qua.” Chu Diệc Thần nói xong, bắt đầu liếm đầu v* Sở Hành.

Anh cảm giác như bản thân sắp bị hắn hút ra sữa tươi, nhưng lại nhớ tới mình là đàn ông, lo lắng trong lòng liền vứt hết sau đầu.

Khoái cảm quá mức mãnh liệt, Sở Hành cắn môi, cố gắng để bản thân tỉnh táo.

Anh Vương là một nhân vật có tiếng ở thành phố Z, thủ lĩnh băng nhóm Quạ. Anh ta và Chu Diệc Thần, một người buôn lậu ma túy, một người buôn lậu vũ khí, cả hai đều là đối tượng được cảnh sát theo dõi nghiêm ngặt.

Hai người từ trước đến nay rất không hợp nhau, công việc còn bất đồng chứ chưa nói đến hợp tác, sao bây giờ lại cùng nhau bàn chuyện công việc?

“Hai người a a… Chậm ưm… Chậm một chút a ưm… A…”

dương v*t nhếch lên giữa hai chân cũng bị Chu Diệc Thần nắm lấy, khoải cảm từ phía trước lẫn phía sau khiến Sở Hành chỉ có thể há miệng rên rỉ chứ không nói được lời nào, tay đang đặt trên vai cũng tự động vòng lấy cổ Chu Diệc Thần, cả người dính sát vào hắn.

Sở Hành cảm thấy bản thân sắp đạt tới giới hạn, anh cúi đầu, trút hết giận dữ cắn xuống bả vai Chu Diệc Thần, nhắm mắt bắn ra.

Một chút tinh dịch bắn vào áo sơ mi hắn, phần còn lại nổi lên mặt nước.

Chu Diệc Thần bế Sở Hành ra khỏi bồn tắm, anh bị ấn lên tường, hai chân mềm nhũn, dương v*t thô to vẫn như cũ, không chút lưu tình thao sâu vào trong hậu huyệt sưng đỏ của anh.

“A a… Chu ưm… Chu Diệc Thần ưm a… A a…”

“Chậm một chút… A ưm a… Chậm ưm a… A…”

Hôm nay Sở Hành không thấy thoải mái, định tắm xong rồi đi nghỉ, nhưng lại không kiểm soát được làm thêm một trận với hắn, bây giờ cả người ướt đẫm ra khỏi bồn tắm, chỗ nào trên người cũng lạnh,ngoại trừ… Ngoại trừ nơi giao hợp của hai người.

Cả người trần trụi ghé vào vách tường, mông vểnh lên như đang chủ động cầu hoan, Sở Hành cảm thấy có chút kì lạ.

Mình bị ép… Bị ép…

Anh liên tục tự nhủ trong lòng.

dương v*t đang thúc vào bỗng nhiên dừng lại, Chu Diệc Thần xoay người Sở Hành, để anh đối mặt với hắn, anh nhìn hắn, cảm thấy ánh mắt người nọ… Ánh lên vẻ thâm tình.

Sở Hành tim đập thình thịch.

Môi bị chặn lại, lần này Chu Diệc Thần hôn rất ôn nhu, anh cảm thấy đây là nụ hôn mà các cặp đôi thường dành cho nhau.

Một chân bị nâng lên, thân thể được lấp đầy một lần nữa.

*1. Đường tiên cá, mấy thím tưởng tượng thành cơ bụng sáu múi của anh công nhé:)

chapter content