“A… A a… Nhanh quá… Ưm a…”
“Chu Diệc Thần… A… Tha ưm a… Tha cho anh a a a…”
Sau khi bắn tinh lần thứ tư, Sở Hành không thể bắn ra gì nữa.
Hậu huyệt bị tinh dịch nóng bỏng bắn vào, Chu Diệc Thần rút dương v*t, tinh dịch tràn ra khỏi hậu huyệt.
Nước mắt trên mặt anh đã sớm khô, hắn bế Sở Hành đang đứng cạnh bồn tắm, mở vòi nước, cắm ngón tay vào hậu huyệt, rửa sạch.
Chóp mũi anh ửng hồng, lần đầu tiên anh biết làm xong chuyện kia phải rửa sạch, chẳng lẽ hồi trước… Đều là Chu Diệc Thần rửa giúp anh sao?
“Để… Để anh tự làm.” Sở Hành khàn giọng nói.
Hắn không để ý tới anh, sau khi giúp anh rửa sạch sẽ, Chu Diệc Thần lấy khăn lau khô người cho Sở Hành, rồi bế anh đang ngủ gà ngủ gật ra khỏi phòng tắm.
“Em… Người em vẫn còn ướt.” Được Chu Diệc Thần nhẹ nhàng đặt xuống giường, Sở Hành mở miệng nói với hắn.
Chu Diệc Thần im lặng một lúc, ra khỏi phòng, vài phút sau, hắn quay lại với bộ đồ ngủ sạch sẽ trên người.
Một nửa giường bị lún xuống, Sở Hành được ôm lấy, anh cố gắng mở mắt ra, thấy ánh mắt Chu Diệc Thần sáng lấp lánh nhìn anh.
Khóe miệng anh cong lên, dựa vào ngực hắn, nhắm mắt ngủ.
Không biết đang mơ hay là thật, Sở Hành nghe thấy tiếng tim đập của Chu Diệc Thần, nếu tính theo hướng nằm của hai người, tiếng tim đập sẽ từ tai phải truyền đến, nhưng giờ phút này, anh lại nghe được tiếng tim đập ở bên tai trái.
Chẳng lẽ, tim Chu Diệc Thần ở bên ngực phải sao?
Đầu đau như muốn nổ tung.
Người trên giường cau mày, duỗi tay kéo chăn bông ra.
Áo ngủ lỏng lẻo, dấu hôn nối liền với nhau chi chít trên cổ và dương quai xanh, làm người bên cạnh có chút kinh ngạc.
Sở Hành cảm thấy nong nóng, mơ hồ cảm nhận được có một ánh mắt ác ý dán lên người anh.
Vừa mới mở mắt đã thấy một bàn tay ngay trước mặt.
Giống như phản xạ có điều kiện, Sở Hành nhanh chóng bắt lấy, dùng sức kéo tay rồi ngồi dậy giữ chặt cổ người người đàn ông.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn bị bóp đến đỏ bừng, anh đột nhiên nhớ ra bản thân không còn nằm vùng, không cần thiết phải cảnh giác như vậy, huống chi đây còn là người thường… Trông có chút quen quen.
“Xin lỗi.” Sở Hành vội vàng buông tay, nhìn người đàn ông há miệng thở dốc liên tục ho khan, anh nghĩ tới bốn năm về trước, “Anh là… Trần Vũ?”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng ngẩng đầu, cẩn thận chăm chú nhìn Sở Hành một lúc, khuôn mặt khiếp sợ: “Anh là…”
Có người bước vào phòng, anh nhìn sang, là Chu Diệc Thần đang cầm điện thoại.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Sở Hành cảm thấy có chút xấu hổ.
“Bác sĩ Trần, anh ấy thế nào rồi?” Chu Diệc Thần nhìn người đàn ông đang đứng đờ đẫn.
“Sốt nhẹ, uống thuốc là được.” Trần Vũ nói, lôi hộp thuốc từ trong túi đặt lên bàn, “Hộp này uống ngày ba lần, mỗi lần hai viên, còn hộp này ngày hai lần, mỗi lần một viên.”
Chu Diệc Thần vừa nghe vừa nghiêm túc viết vào giấy: “Còn có gì cần chú ý không?”
“Ừm… Chú ý giữ ấm, uống nhiều nước, mở cửa sổ cho không khí lưu thông.” Trần Vũ nói, không nhịn được nhìn về phía Sở Hành.
Tại sao cảnh sát lại ở đây? Trần Vũ nghe thiên hạ đồn… Người ở cùng ông trùm không phải phó đội trưởng mất tích sao…? Hơn nữa…
Trần Vũ nhìn dây xích trên chân Sở Hành.
“Bác sĩ còn có việc gì sao?” Chu Diệc Thần nhìn ánh mắt không an phận của Trần Vũ, giọng nói nguy hiểm.
“À… Thì là, kiến nghị người bệnh không nên… Tập một số môn thể thao làm tiêu hao thể lực… Như vậy sẽ hồi phục được tốt hơn.”
“Tôi biết rồi, anh đi đi.” Chu Diệc Thần nói, đến bên cạnh Sở Hành, đắp chăn giúp anh.
Bị chăn che gần hết nửa mặt, Sở Hành hơi bất mãn, cầm chăn kéo xuống một chút.
“Anh đang bị bệnh, đừng tùy tiện, nghe lời.” Đây là câu cuối cùng Trần Vũ nghe thấy khi chuẩn bị đóng cửa đi về.
“Hố lỳ shịt…” Trần Vũ không nhịn được chửi bậy một câu.
Chuyện chó má gì đang xảy ra vậy?
Trần Vũ xuống lầu, lái xe ra xa một chút rồi đứng đằng sau biệt thự, cậu nhớ trong phòng cảnh sát có một cái cửa sổ, căn cứ theo bố trí và vị trí của phòng, chắc là ở bên này.
Tìm được vị trí tốt, Trần Vũ núp sau một cái cây.
Chu Diệc Thần mở cửa sổ, rót nước vào ly, cầm thuốc đến bên cạnh Sở Hành.
“Anh uống thuốc trước đi, để em kêu dì Trương nấu cháo, chốc nữa sẽ mang lên.”
“Chuyện tối qua… Em còn nhớ rõ không?” Sở Hành nhận ly nước, hỏi.
“Nhớ một chút.” Chu Diệc Thần cười nói, “Có chuyện gì sao?”
Anh nhìn hắn, đoán không ra hắn nói thật hay nói dối.
“Không có gì.” Sở hành cúi đầu uống thuốc.
“Em rất muốn ở bên anh, nhưng bây giờ em đang có việc, không đi không được.” Chu Diệc Thần nói.
“Thảo mai.” Sở Hành nghĩ trong lòng.
“Anh ăn cơm nhiều vào nhé.” Hắn nói.
“Em có việc gì đấy?”
“Thuộc hạ của em phạm tội, cảnh sát tìm em hỏi chuyện.” Chu Diệc Thần cười nói.
“Ồ.”
“Tối gặp lại.” Hắn nói, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Sở Hành che giấu thân phận vào cục cảnh sát, chuyện nằm vùng đến cả người trong nhà cũng không ai biết, bọn họ chỉ nghĩ anh là một cảnh sát nhỏ, đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, bây giờ xảy ra chuyện, chắc đã thông báo với cả gia đình.
Chỉ không biết cảnh sát thông báo mất tích hay tử vong…
Theo tính cách của cha mẹ, nhất định sẽ tạo áp lực cho Cục, Chu Diệc Thần chắc hẳn sẽ bị tra khảo kỹ càng.
Đầu ngày càng đau, Sở Hành trở mình, bị cơn buồn ngủ đánh úp, dần dần nhắm mắt lại.
“Quạ! Quạ! Quạ!” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng quạ kêu, rất có tiết tấu, tần suất là một nhóm ba con, ba giây một nhóm.
Sở Hành mở mắt, đi đến bên cửa sổ, thấy một thân hình trắng toát từ đầu đến chân lộ ra.
Trần Vũ nhìn thấy anh, vội vàng chạy ra từ sau thân cây, vẫy tay với Sở Hành.
Ban đầu Trần Vũ chỉ định thử vận may, không ngờ chưa đến ba mươi phút sau Chu Diệc Thần đã lái xe rời đi, cậu liền vội nghĩ cách gây sự chú ý tới Sở Hành.
Nhưng mà… Giao tiếp kiểu gì bây giờ?
Biệt thự còn có hầu gái, nếu nói to sẽ bị phát hiện.
Sở Hành làm hành động “chờ một lát” với Trần Vũ, sau đó cầm quyển sổ ghi chép lịch uống thuốc của Chu Diệc Thần, mở trang giữa, cẩn thận xé một tờ.
Anh viết ngắn gọn tình hình của bản thân, gấp giấy, ném ra ngoài cửa sổ.
Trần Vũ chạy tới nhặt giấy, sau khi đọc xong lời giải thích của Sở Hành, lấy một cái bút từ trong túi áo.
[Xem ra mục đích của chúng ta giống nhau, tôi có thể giúp gì cho anh?]
Mấy năm trước Trần Vũ ở nước ngoài, trước sinh nhật một ngày. Vị hôn thê đi máy bay đến tạo bất ngờ cho cậu, nhưng trên đường đến sân bay, tình cờ gặp bang Tam Thanh đang đấu đá, đánh nhau nội bộ, bị đạn bắn vào ngực, mọi người đến cứu không kịp nên đã tử vong.
Trần Vũ bỏ nghiên cứu khoa học về nước, lấy thân phận bác sĩ gia nhập bang Tam Thanh, muốn thân cận với người đứng đầu, tìm chứng cứ phạm tội, huỷ diệt tổ chức.
Đáng tiếc mấy năm trôi qua, Trần Vũ chỉ có thể đứng bên ngoài tuyến, giúp mấy tên đàn em vô danh chữa bệnh, trị thương.
Hôm nay được ông trùm gọi đến, đây chính là cơ hội của Trần Vũ…
Trần Vũ suy đoán, lý do Chu Diệc Thần không tìm bác sĩ bên ngoài, bởi vì thân phận đặc thù của Sở Hành.
[Tôi sẽ kiếm chứng cứ phạm tội, anh có thể tìm hiểu thêm về tình báo của bang Quạ và các bang phái khác, tôi sẽ tìm cơ hội liên hệ với anh sau.]
Sau đó do dự viết tiếp.
[Còn có…]
Xem xong nội dung tờ giấy, Trần Vũ kinh ngạc vì Sở Hành lại nghĩ xa như vậy, cậu làm động tác OK trước cửa sổ, xoay người đi vào rừng.