Đường Lên Đỉnh Tại Tu Chân Giới

Chương 82: Chạy không thoát




"Ngươi, cứ quăng Thủy Tinh Kính qua đây, đến gần ta làm gì?" Đại công chúa lúc này bỗng nhiên cảm thấy bất an, nàng lên tiếng hỏi.

Những đã quá muộn, Đường Tứ lúc này còn đâu khuôn mặt sợ sệt kia nữa, mà thay vào đó là một nụ cười ác quỷ.

Một luồng hồng quang từ cánh tay áo hắn bay ra, nhanh chóng bắn về phía Đại Công Chúa.

"Hư! Ta biết ngay mà" Hải Linh Lung một bên cũng đem Hải Hồn Đoạt Mệnh Thần Châm phóng ra.

Chỉ thấy nó lóe lên một cái, từ một cây châm ban đầu bỗng nhiên hoá thành hàng vạn cây châm nhỏ khác.

Từ thân châm, một thứ ánh sáng chói loà phát ra làm cho Đường Tứ dù có Tử Cực Ma Đồng cũng không sao nhìn thấy được vật đang lao đến là thứ gì.

Bất quá, hắn cũng chẳng đứng yên chờ chết, Quỷ Ảnh Mê Tung nhanh chóng triển khai, thân ảnh hắn ngay lập tức trở nên mờ mờ ảo ảo, vô số ảo ảnh của hắn hiện ra.

Đường Tứ lấy tốc độ gần như thuấn di trong nháy mắt đã cách vị trí ban đầu hơn ngàn trượng.

Nhưng hàng vạn cây châm kia đâu chịu buông tha cho hắn. Bọn chúng đâu phải phi châm bình thường,

"Vút...vút...vút" Âm thanh xé nước của Hải Hồn Đoạt Mệnh Thần Châm vang lên, hiện tại nó đang không ngừng rẽ nước mà đuổi theo Đường Tứ

" Con mẹ nó, đây là cái thứ gì đây chứ" Đường Tứ tức giận chửi ầm lên.

Phải biết Quỷ Ảnh Mê Tung của hắn khi thi triển phải tiêu tốn rất nhiều linh lực a. Nhưng những cây châm này lại đeo bám hắn giống như đỉa đói như thế, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ cạn hết linh lực mà chết.

" Hoá Băng Chi Thuẫn " Đường Tứ gầm lên.

Theo đó nước biển phía sau lưng Đường Tứ đột ngột đóng băng thành một mảng lớn, một bức tường băng khổng lồ kiên cố được tạo nên.

Những tưởng bức tường này có trì hoãn một chút thời gian cho hắn chạy trốn, nhưng không bức tường băng kia có cũng như không. Nó chẳng hề ngăn cản được Hải Hồn Đoạt Mệnh Thần Châm dù chỉ là một chút.

Đứng trước sự sắc bén của hàng vạn mũi châm này, bức tường của Đường Tứ giống như một trò hề, dễ dàng bị nó xuyên thủng.

Đường Tứ thấy cảnh này thì sợ hãi không thôi, hắn không ngờ những cây châm này lại lợi hải đến như vậy.

Hiện tại chẳng nghĩ ra được biện pháp nào để ứng phó, nên chỉ đành biết cấm đầu mà chạy, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nhưng Đường Tứ không biết hắn đang chạy về phía một tên còn nguy hiểm hơn cả nhưng phi châm này.

Tên đó không ai khác chính là Triệu Minh.

Cũng giống như Đường Tứ, Triệu Minh sau một phen tìm kiếm thì vẫn không thể tìm được bất cứ đàn Quỷ Diện Ngư nào?

Do đó hắn phải di chuyển mục tiêu lên những con cấp cao hơn.

Triệu Minh tìm đến hang ổ của một con cấp chín Quỷ Diện Ngư, định giống như lần trước đánh lén nó. Nhưng con này linh trí đã cực cao, xung quanh nó là 10 con Quỷ Diện Ngư khác đang không ngừng canh gác, vì thế kế hoạch ban đầu của Triệu Minh bị phá sản.

Đánh úp không được thì đánh chính diện, Triệu Minh cũng chả ngán con này.

Sau đó hắn lao ra cùng đầu ma thú này đại chiến, mắt thấy sắp sửa giết được nó rồi thì không biết từ đâu xông ra thêm hai con nữa. Bọn chúng bắt đầu lấy ba chấp một mình Triệu Minh.

Triệu Minh tuy miễn cưỡng thì có thể đánh với bọn này một trận đấy, nhưng làm như thế thì hắn phải tốn một phen khổ chiến.

Lỡ bị trọng thương thì chẳng khác nào đem mạng dâng cho những kẻ khác. Phải biết hắn hiện tại là top 1 bảng xếp hạng a. Ma hạch nhiều như thế, không là mục tiêu của đám người còn lại mới là lạ.

Nghĩ thế nên Triệu Minh không chấp dứt với ba con hàng này nữa. Hắn đánh ra một đòn Bách Linh Chưởng, sau đó bỏ chạy.

Nhưng không ngờ ba con này lại sống chết đuổi theo.

Triệu Minh vô cùng tức giận, hắn định liều mạng với bọn này rồi, thì vô tình phát hiện đám người Hải Linh Lung vậy mà đang ở gần đây.

Thấy vậy hắn mới tốt bụng dẫn dụ ba đầu ma thú này đến cho chúng cùng đám nữ nhân này chào hỏi.

Nhưng không ngờ Triệu Minh vừa tới nơi thì đã chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn kinh hãi không thôi.

Đường Tứ vậy mà lại sở hữu Phật Nộ Đường Liên.

Tuy không biết tên này tại sao lại sở hữu vật này, nhưng hắn họ Đường thì chắc chắn là có liên quan với tên ngụy quân tử Đường Tam kia rồi.

Hắn tồn tại nơi này vậy thì chứng minh hắn cũng có nhúng tay vào trận đánh năm đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Triệu Minh trở nên lạnh lẽo.

" Rắc...rắc" Bàn tay của hắn siết lại,

"Ta đã không tìm ngươi, nhưng ngươi lại đem mạng dâng đến, thì ta đành thu vậy"

Mắt thấy tên này đang điên cuồng chạy về phía mình, mà phía sau lưng thì lại có hàng vạn phi châm đuổi theo. Triệu Minh nở ra một nụ cười tà ác, hắn biết hắn phải làm gì trong hoàn cảnh này:

"Định Thần!"

Một luồng ánh sáng vô hình ngay lập tức từ đỉnh đầu Triệu Minh bay ra ngắm ngay đầu của Đường Tứ mà lao tới.

Đang điên cuồng bỏ chạy thì thân hình Đường Tứ bỗng nhiên khựng lại, đầu óc hắn bắt đầu choáng váng. Nhưng rất nhanh hắn đã trở lại bình thường.

Bất quá chỉ cần bao nhiêu đó thời gian thôi cũng đủ để cho hàng vạn phi châm kia xuyên qua người hắn.

"Phập...phập....Phập...Aaaaaa" Đường Tứ gào lên thảm thiết, khuôn mặt thập phần đau đớn. Cả thân hình hắn lúc này đã bị vô số mũi châm đâm vào, máu không ngừng chảy ra.

Mắt mũi miệng, toàn thân hắn không chỗ nào mà không có châm cả.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Minh sởn cả tóc gáy, hắn không ngờ đám phi châm này lại lợi hại đến như thế.

Đường Tứ lúc này thì cảm thấy hồn phách mình đang dần dần bị đám phi châm kia hút cạn.

Hắn biết lần này hắn xong rồi.

" Ta không cam tâm a" Đường Tứ phẫn nộ hét lên, hắn không ngờ hắn lại chết ở nơi này. Hắn còn hoài bảo, còn lý tưởng chưa thực hiện nữa a.

Hắn hận, hắn hận Hải Linh Lung, hận đám nữ nhân này, nhưng kẻ mà hắn hận nhất vẫn là kẻ tập kích tinh thần hắn.

Hình ảnh Thủy Quân Dao bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu Đường Tứ. Nhưng rất nhanh chóng hắn đã phủ nhận, vì nàng không có tham gia khảo hạch lần này.

"Vậy thì là kẻ nào chứ?"

" Tử Cực Ma Đồng" Đường Tứ hét lên, hắn muốn dùng chút hơi tàn còn lại mà tìm ra hung thủ, bởi đến chết mà vẫn không biết kẻ nào ám toán mình thì hắn chết cũng không thể nhắm mắt.

"Tên khốn, ta giết ngươi" Đường Tứ phẫn nộ lao lên, định liều mạng với Triệu Minh.

Nhưng Đường Tứ không còn cơ hội nữa rồi, vì hắn đã bị Triệu Minh bonus thêm một quả Lạc Tiễn Kích Thần Đại pháp vào đầu.

"Uỵch" Đường Tứ toàn thân vô lực ngã xuống, triệt để chết đi, ánh mắt hắn vẫn còn trừng lớn mà nhìn về phía Triệu Minh. Như là không thể tin được mình sẽ chết trong tay tên này.

Triệu Minh cũng không chần chờ gì nữa mà ngay lập tức lao đến tiến hành sưu hồn, sẵn tiện cưỡm luôn Phật Nộ Đường Liên và Thủy Tinh Kính của hắn.

Rất nhanh chóng mọi ký ức của tên này đã bị Triệu Minh biết hết.

Hắn là cháu đời thứ 9 của Đường Tam.

Quê hương hắn là Hồn Thú Thế Giới, nơi đó chủ yếu săn giết hồn thú để lấy hồn hoàn mà tu luyện.

Nhưng không biết Đường Tam vì nghe lời ai xúi giục mà lại đi chọc vào bọn người Thần Vực.

Kết quả là Đường Tam bị giết, Hồn Thú Thế Giới cũng bị người ta đánh cho tan nát. Hồn Thú thì hoàn toàn diệt chủng.

Không còn hồn thú, không có hồn hoàn, Đường Tứ không thể nào tiếp tục tu luyện.

Nên hắn đành phải cắn răng mà phế bỏ tu vi, chuyển sang phương thức tu luyện mới, đó là tu chân, dùng cách hấp thụ tiên khí mà tăng lên thực lực. Những công pháp hắn tu luyện thì được bọn Thiên Đình cung cấp với điều kiện là Đường gia của tên này phải quy thuận dưới trướng của Thiên Đế.

Nhờ những tuyệt kỹ, cũng như ám khí mà Đường Môn lưu lại nên Đường Tứ rất được Thiên Đế trọng dụng.

Điển hình là lần đánh vào Bách Việt Đại Thần Giới, Thiên Đế lệnh cho dẫn theo của 100 vạn Thiên Binh Thiên Tướng sử dụng ám khí Đường gia mà đối phó với Ám Thần Bách Việt.

Nhưng Thiên Đế đã lầm, đối mặt với thứ gọi là Linh Quang Thần Cơ kia thì những ám tiễn của Đường Tứ lại giống như những thứ đồ chơi trẻ con. Chưa kịp thi triển đã bị Linh Quang Thần Cơ bắn cho toàn quân chết sạch. Một trăm vạn Thiên Binh Thiên Tướng hoàn toàn đi bụi. Chỉ có mỗi mình Đường Tứ là may mắn trốn thoát.

Sau đó vì thế lực Thiên Đình tổn thất quá nghiêm trọng, đang là lúc cần dùng người, nên Thiên Đế mới tạm thời tha cho tên này.

Khi biết tên này có Hải Thần Tam Xoa Kích cùng với sự am hiểu thủy chiến.

Thiếu Hạo đã ngay lập tức giao cho hắn lãnh đạo một đạo Thủy Quân, tấn công vào nhánh quân của Thủy Thần. Hi vọng tên này có thể có thể lấy công chuộc tội.

Kết quả hắn vẫn là kẻ bại trận, ngay cả Hải Thần Tam Xoa Kích cũng bị Thủy Thần đánh cho gãy đôi. Mà đạo Thủy Quân kia cũng chôn cùng với Đường Tứ.

" Thuỷ Thần Tam Xoa Kích và Thủy Thần Chi Lực lợi hại như thế sao?" Triệu Minh hít một hơi khí lạnh khi hắn biết được sự bá đạo của hai thứ này.

Lòng khát khao truyền thừa của Thủy Thần trong lòng hắn càng dâng lên dữ dội.

Bởi vì theo như những gì biết được từ Đường Tứ, thì Thủy Thần Chi Lực là một loại lực lượng vô cùng thần kỳ.

Nó có tính áp chế rất lớn đối với những tu sĩ Thủy hệ và những loài sống dưới nước.

Ngoài ra Thủy Thần Chi Lực còn có một công dụng nghịch thiên nữa, đó là tự ý chi phối nước biển. Chỉ cần một ý niệm, hắn có thể làm cho nước biển vùng đông hải này biến mất.

Chính vì thế nếu như Triệu Minh có thể thành công lãnh ngộ được loại lực lượng này, thì vùng Đông Hải này hắn sẽ là bá chủ.

Từ lúc Triệu Minh dùng Định Thần đến khi thành công sưu hồn Đường Tứ nói thì dài chứ thật ra chỉ trong vài hơi thở.

Lúc này ba tên Quỷ Diện Ngư kia đã sắp đuổi đến.

Về phía Đại Công Chúa, đối diện với luồng hồng quang mà Đường Tứ bắn ra thì nàng chẳng bị làm sao cả.

Lúc đó, khi thấy hành động của hắn, Đại Công Chúa trong lòng vô cùng hối hận. Nàng không ngờ tên này lại nham hiểm đến như thế. Nàng đã có lòng tốt tha cho hắn, nhưng hắn lại ra tay với nàng.

"Bùm" Đạo hồng quang không cho nàng có cơ hội tránh né, đã ghim vào người nàng sau đó nổ tung. Kình khí toả ra chấn cho đám người Hải Linh Lung văng ra xa ba mươi trượng.

Những tưởng chịu một kích này Đại Công Chúa đã tan thành tro bụi.

Thì đột nhiên từ trong vụ nổ, một thanh âm bất mãn của một nữ hài tử vang lên. Tuy là nữ hài tử nhưng giọng điệu thì lại như một bà cụ non.

" Hải Linh Lung, ngươi đang làm cái gì vậy?"

" Có để yên cho người ta ngủ không chứ"

Tiểu nữ hài mặt một chiếc áo màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, mái tóc được kết gọn gàng thành đuôi sam xinh xắn, hai tay dụi dụi mắt, thỉnh thoảng che miệng ngáp dài.

"Đại tỷ ta thế nào rồi?" Hải Linh Lung không trả lời nàng, mà tiến đến lo lắng hỏi.

Nàng nhưng biết đại tỷ mình có một khả năng vô cùng đặc biệt.

Đó là khi tỷ ấy gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì thì ngay lập tức sẽ thức tỉnh linh hồn thứ hai.

Cơ thể sẽ từ từ biến nhỏ, mà trong thời gian chuyển đổi trạng thái này, tỷ ấy sẽ trở nên miễn nhiễm với bất kỳ loại công kích nào đánh vào người tỷ ấy.

Chính vì thế, khi nãy nàng mới không lo lắng luồng hồng quang kia tổn hại đến tỷ tỷ của mình. Bất quá cái ám khí kia vậy mà lại lợi hại đến vậy, nên nàng hiện tại có chút lo lắng.

"Hừ! Tỷ tỷ ngươi có chút mệt mỏi nên ngủ rồi" Tiểu nữ hài hai mắt dáo dác nhìn cảnh vật xung quanh, rồi ngạc nhiên hỏi

" Đây là đâu vậy?"

" Đây là Tử Vong Hải Vực" Hải Linh Lung trả lời.

" Thế tên nào đã phá giấc ngủ của ta vậy" Nữ hài sắc mặt khó chịu hỏi.

" Rắc...rắc" Nữ hài lắc cổ khởi động, chỉ cần biết hung thủ là nàng sẽ ngay lập tức lao vào đập cho hắn ba má nhìn không ra.

Hải Linh Lung mỉm cười

" Không cần ngươi ra tay đâu, tên kia đã bị ta..."

Hải Linh Lung chưa kịp nói hết thì

"Ầm... ầm... ầm" Từ xa lao đến ba con quái vật khổng lồ, cả ba con không kiên dè gì mà đáp xuống, sức nặng toàn thân bọn chúng vô cùng lớn, khiến cho cát biển nơi này văng lên mù mịt.

" Quá ra là bọn ngươi" Tiểu nữ hài cười tít mắt " Dám phá giấc ngủ của bổn cô nương, các ngươi hãy nhận lấy cái chết"