Càng nguy hiểm càng phải giữ vững tỉnh táo. Chỉ khi lâm vào nguy hiểmkhông hoảng loạn mới có thể tìm ra sơ hở của kẻ địch, sau đó bắt được cơ hội chạy trốn.
Tuy ngày thường Tịch Tích Chi ngây ngô, nhưng đầu có vẫn rất tốt. Haynói cách khác, chỉ có tình cảm giữa người với người, nàng mới trì độnkhông rõ.
Sau khi tiến đến Trúc Cơ thành công, Tịch Tích Chi đã có khả năng điềuđộng Thiên Địa Linh Khi bên ngoài, mặc dù linh lực vẫn rất yếu so vớikiếp trước nhưng nếu dùng toàn lực thì tự bảo vệ bản thân không đángngại. Nhưng tất cả phải ở điều kiện trước tiên là An Nhược Yêu lơ là, dù sao thân thể nàng quá bé nhỏ, hơn nữa mới vừa tu luyện không lâu. Loàingười đối với nàng vẫn là sinh vật rất nguy hiểm.
An Nhược Yên đột nhiên đứng lên, hung dữ đe dọa: "Không phải hoàng huynh rất cưng chiều ngươi sao? Nếu như bổn cung chiên rán ngươi, sau đó đưađến trước mặt hắn, ngươi nói. . . . . . Hoàng huynh sẽ là phản ứng nhưthế nào?"
Ngươi điên rồi! Tịch Tích Chi chợt trợn to mắt, không thể tin nhìn chằm chằm nàng.
Nữ nhân này quả thật không muốn sống, làm chuyện này chọc giận An Hoằng Hàn căn bản là tự tìm đường chết.
An Nhược Yên cũng không rõ ràng con chồn nhỏ đang nghĩ cái gì, chỉ là. . . . . . Nàng ghét con chồn nhỏ lấy kiểu ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
Một phen bóp chặt cổ Vân chồn, An Nhược Yên giận dữ hét: "Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Cũng chỉ là một súc sinh thôi, cố tình học dáng vẻ con người, còn ánh mắt của ngươi nữa, đó là ý gì? Bổn cung hận nhất chínhlà điểm này của ngươi."
Tịch Tích Chi bị lắc nàng đến hoa mắt chóng mắt, đầu đau đến muốn ngất xỉu.
"Bổn cung sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy." An Nhược Yên rasức lay con chồn nhỏ, ánh mắt chuyển đến cửa, "Bổn cung phân phó đồ, đãchuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Tuân Tử đầu tiên mang vào một cái bếp lò, sau lại chuyển vào một cái chảo.
"Bẩm Lục công chúa, đã chuẩn bị ổn thỏa." Giọng nói Tiểu Tuân Tử hơichói tai, đỗ dầu vào giữa chảo, dùng hộp quẹt đốt lửa bếp lò.
Đây là. . . . . .
Tịch Tích Chi có xúc động muốn hôm mê, trước kia mỗi ngày nàng đều lolắng An Hoằng Hàn sẽ rán nàng, ai biết đến cuối cùng trước mắt, ngượclại bị một người khác trói lại thả xuống vạc dầu!
Độc nhất lòng nữ nhân, không hề sai chút nào.
Nhưng điều khiến lòng Tịch Tích Chi nguội lạnh nhất phải là, nàng đãtừng đã cứu Tiểu Tuân Tử một mạng, mà giờ khắc này hắn lại lấy oán trảơn. Nhớ lại lời An Hoằng Hàn từng nói. . . . . . Nếu như người kia không đáng giá ngươi cứu, ngươi cũng không hối hận?
Khóe miệng An Nhược Yên nhếch miệng cười lạnh lẽo, nét mặt dữ tợn, pháhủy tất cả nét đẹp của nàng ta, "Sợ rồi sao! Đắc tội Bổn cung, đây chính là kết quả nên có của ngươi."
Loại người nào đáng sợ nhất? Đương nhiên là người liều chết. Bây giờ AnNhược Yên đã tiến vào trạng thái điên khùng, chuyện nàng ta làm ra, tấtcả đều bất chấp hậu quả, bởi vì nàng ta đã đem phá hỏng đường lui củamình rồi.
Trong giữa chảo, dầu bắt đầu từ từ nổ, tiếng ‘bùm bùm’ vang lên không ngừng.
Chỉ nghe âm thanh kia cũng khiến Tịch Tích Chi cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Ném Vân chồn vào cho Bổn cung." An Nhược Yên điên cuồng cười khôngngừng, trong tay cầm chiếc khăn lụa che miệng ẩn giấu nụ cười.
Trong lòng từ từ trở nên lạnh lẽo, Tịch Tích Chi đã không thể giữ đượctỉnh táo như lúc ban đầu. Nếu như Tiểu Tuân Tử lần nữa bắt được nó thìnàng muốn chạy trốn khỏi tay một nam nhân trưởng thành vô cùng khó khăn. Nàng chỉ có một cơ hội, đó chính là lấy tốc độ nhanh nhất né tránh haingười, lao ra khỏi mật thất. Nếu không. . . . . . với trạng thái củanàng lúc này căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Điều động từng luồng linh lực, Tịch Tích Chi dẫn linh lực chậm rãi tạothành một cơn gió, nhìn quá trình tưởng như đơn giản lại hao phí gần như tất cả linh lực của Tịch Tích Chi. Nhắm ngay vào sợi dây đang trói chặt mình, ‘phựt’ một tiếng, sợi dây trong nháy mắt đứt ra.
Bởi vì thời gian có hạn, Tịch Tích Chi không có thời gian đi cắt đứt sợi dây trói miệng, chỉ có thể tạm thời mặc kệ.
Dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến trước cửa. . . . . .
An Nhược Yên phát hiện Vân chồn muốn chạy, lập tức hô to: "Đuổi theo cho Bổn cung!"
Tiểu Tuân Tử vội vàng di chuyển đến trước cửa, vượt lên trước con chồn nhỏ một bước, khép cửa mật thất lại.
Tịch Tích Chi nhanh chóng ngừng bước mới không đụng phải cửa đá. Hốthoảng lui về phía sau hai bước, giữ một khoảng cách với Tiểu Tuân Tử.
"Xem ngươi trốn thế nào! Tiểu Tuân Tử, thay Bổn cung bắt được nó." An Nhược Yên từng bước ép sát từ phía sau.
Trước có lang, sau có hổ, bây giờ Tịch Tích Chi thực sự rơi vào bước đường cùng.
Không gian trong mật thất cũng không lớn, chỉ có hai đến ba mươi métvuông. Muốn tránh né đối diện trực tiếp với bọn họ tương đối khó khăn.