Lông dựng đứng lên, Tịch Tích Chi gồng người, chuẩn bị tư thế phòng bị, mắt nhìn chằm chằm An Nhược Yên đang dần đến gần.
Vừa rồi trong cơ thể linh lực đã dùng toàn bộ tạo thành gió cắt, bây giờ điều động linh lực không thể hình thành được công kích. Dù sao TịchTích Chi vẫn là một con chồn nhỏ, mới tu luyện được mấy tháng, sau khilinh lực dùng xong, cũng phải mất một thời gian mới có thể khôi phụclại.
Thiên hạ không có thứ gì dùng liên tục không hết, mỗi khi dùng hết thì nhất định cần phải được tiếp tế.
Chỉ là mỗi khi tiến độ tu luyện được đề cao thì linh lực sẽ trở nên mạnh hơn và thời gian kéo dài lâu hơn.
Tiếc rằng. . . . . . Tịch Tích Chi còn chưa đến trình độ đó.
"Trốn. . . . . . Ngươi tiếp tục trốn đi!" Gương mặt An Nhược Yên trở nên vặn vẹo, mặt lộ nét hung dữ, "Ngươi trốn không thoát! Thay vì phải gảcho một lão già bệnh hoạn, Bổn cung còn không bằng chết. Nhưng cho dùBổn cung phải chết cũng muốn kéo một cái đệm lưng! Không phải hoànghuynh rất cưng chiều ngươi sao? Ha ha. . . . . . Bổn cung chính là muốnxem hoàng huynh hối hận."
Chít chít. . . . . . Ngươi bắt con chồn là nhầm rồi. Nó cũng chỉ là mộtsủng vật mà thôi, tóm nó uy hiếp An Hoằng Hàn, An Hoằng Hàn có thể lộ vẻ thương tiếc sao?
Tịch Tích Chi không khỏi nghĩ đến, An Hoằng Hàn lạnh lùng tàn nhẫn nhưvậy, có lẽ biết nàng bị Lục Công Chúa bắt đi cũng sẽ khoanh tay đứngnhìn. Nàng cũng là một sủng vật mua vui cho người ta, An Hoằng Hàn thựcsự để ý nàng sao?
Tịch Tích Chi không xác định, cảnh giác nhìn chằm chằm An Nhược Yên .
Bởi vì cảnh giác An Nhược Yên quá mức, Tịch Tích Chi ngược lại bỏ quên Tiểu Tuân Tử đằng sau.
Tiểu Tuân Tử đột nhiên hành động, bổ nhào lên trước.
Tịch Tích Chi phản ứng nhanh nhạy, lỗ tai nghe được tiếng gió vù vù, tai khẽ run lên, lập tức chạy sang bên kia.
Mắt thấy thiếu chút có thể bắt được, lại bị con chồn nhỏ nhanh nhẹn chạy thoát, An Nhược Yên tức giận giẫm hai chân, "Nhất định phải bắt được nó cho Bổn cung! Hôm nay nó không thể không chết."
An Nhược Yên sinh sống vài chục năm ở trong hoàng cung, rất rõ tính cách hoàng huynh. Trong hoàng cung, chỉ cần biến đổi nhỏ, không có gì có thể chạy thoát khỏi sự kiểm soát của hoàng huynh. Nếu nàng không nắm bắtđược thời gian, đợi lát nữa hoàng huynh chạy tới, nàng liền không có cơhội.
Nhớ tới lời nói không chút cảm tình nào của hoàng huynh . . . . . Nàngchỉ là quân cờ, An Nhược Yên tức giận không chịu nổi, nhấc làn váy cũngđi đuổi theo Vân chồn.
Một con chồn trốn trốn tránh tránh, hai người đuổi theo.
Không gian quá hẹp, Tịch Tích Chi ỷ vào thân thể nhỏ bé của mình, tậnlực trốn tránh. Tứ chi của nàng linh hoạt, tốc độ không chút nào giảmchậm.
An Nhược Yên cùng Tiểu Tuân Tử đuổi đến toát mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển lau mồ hôi.
"Lục Công Chúa, bắt. . . . . . Bắt không được." Đầu con chồn nhỏ quánhỏ, mỗi khi bọn họ đuổi theo, ngăn cản đường con chồn nhỏ đi, lúc đangmuốn khom lưng bắt con chồn thì con chồn đã nhanh chóng lướt qua bọn họ, tiếp tục chạy trốn rồi.
An Nhược Yên cũng nhận ra chuyện này, hận nghiến răng, ghé vào tai Tiểu Tuân Tử nói đôi câu.
Tịch Tích Chi không hiểu bọn họ vì sao lại dừng lại không đuổi theo nàng, đứng từ xa đối diện với bọn họ.
Tiểu Tuân Tử cất bước, đi tới hướng chiếc chảo dầu.
An Nhược Yên tàn nhẫn cười một tiếng. . . . . .
Tịch Tích Chi cho là Tiểu Tuân Tử bưng chảo dầu sẽ hướng nàng dội. Dầunóng bốc hơi ngùn ngụt. Tịch Tích Chi sợ hãi trốn lui ra sau giữ khoảngcách với Tiểu Tuân Tử.
Nhưng sự việc không phát triển giống như dự đoán của Tịch Tích Chi, Tiểu Tuân Tử bưng chảo dầu lên, hắt tất cả dầu lên đất.
Dầu đang sôi, nhiệt độ rất cao, ngay khi dội xuống đất thì trong mậtthất vang lên tiếng tí tách, khói màu trắng từ từ bốc hơi bay vào khôngtrung.
Tịch Tích Chi nhìn cảnh này càng chấn động hơn so với vừa nãy. Nếu không phải dội dầu vào nàng thì chỉ có một khả năng, bọn họ muốn phóng hỏa.
Trên sàn nhà hắt đầy dầu, ngăn cách chỗ đứng giữa con chồn nhỏ cùng AnNhược Yên và Tiểu Tuân Tử như một dòng sông ở giữa chia cắt bọn họ.
Trong tay An Nhược Yên đang mở ra một hộp diêm, ngọn lửa bỗng chốc bùng lên khẽ chiếu sáng mật thất tối om.
Gương mặt của nàng ánh lên ánh lửa, Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy rõ khóe miệng An Nhược Yên nở một nụ cười nham hiểm.
"Xem ra không thể chiên rán ngươi, nhưng tin rằng khi hoàng huynh nhìnthấy ngươi bị thiêu chín cũng vẫn sẽ có bộ dạng kích động." An Nhược Yên mất trí ném que diêm, que diêm rơi xuống dầu, ngay tức thời lửa bốc cao lên nửa mét.
Mà lúc này, An Nhược Yên cười cực kì đắc ý, như một người cuối cùng cũng chiếm được thắng lợi.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, cửa đá nặng nề được mở ra lần nữa, lại khép lại.
Bị ngăn cách bởi ngọn lửa cháy hừng hực, bây giờ Tịch Tích Chi thật sựsợ hãi. Dùng hết sức điều động một tia linh lực cuối cùng để bảo vệ cơthể, nhiệt độ xung quanh dần dần cao hơn, khói dầy đặc lan tỏa khắpkhông gian, bịt kín mật thất do không có đường thoát ra. Tất cả đều tậptrung trên trần mật thất hình thành một màn sương khói dày đặc.
Ánh lửa cao vút, chiếu sáng bao bọc toàn bộ không gian, lan tới hung dữ, ngọn lửa bùng cháy điên cuồng.
Tịch Tích Chi bị ngọn lửa dồn vào góc, móng vuốt che kín lỗ mũi, cố gắng không để bản thân hút phải khói mù. Mật thật biến thành một lò lửathiêu, bên trong lửa cháy rừng rực, bốc cháy điên cuồng.
Cuộn mình lại thành vòng tròn, Tịch Tích Chi bỏ móng vuốt khỏi mũi đểhít thở, không ngờ lại hít vào một luồng khói, bị sặc không ngừng hokhan. Trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh ngọn lửa cháy ngập trời.
Trong đầu chốc lát lại không ngừng hiện lên cảnh nàng và An Hoằng Hànsống chung, không biết vì sao, đến giây phút sống còn, Tịch Tích Chinàng lại nhớ tới cái người vẫn luôn bắt nạt mình.