Duy Nhất Là Em

Chương 341: Thời Sênh liên thủ chơi Tô Phục, tình gay thời hoắc cũng tràn đầy




Đúng là nghiêng trời lệch đất, bản án đã bị xoay ngược 360 độ Thời Cẩn còn chưa thoát tội giết người, đã lại thêm tội mới.
Cả đội hình sự đều sốc đến tận óc, vừa không tin nổi vừa đau đầu chóng mặt. | Thang Chính Nghĩa đứng ra đại diện: “Đội trưởng
Lưu Xung ngây người.


Lúc này, làn gió thổi mang theo một tràng tiếng rên ư ử vọng lên, Lưu Xung tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, phát7 hiện ra nó từ dưới bức tường bao quanh sân thượng truyền tới. Không phải là âm hồn của Hoàng Bình Trung tới đòi mạng đấy chứ?
“Ư ư!”


Hoàng Bình Trung ra sức chớp mắt, dùng ánh 7mắt cầu cứu Lưu Xung. Lão ta đang bị treo ngược nên người bị lắc lư giữa không trung, gương mặt đỏ au, cả đầu ướt nhẹp vì mồ hôi.
“Thính Thính.” Vừa nhìn thấy cô, anh liền trở lên hoảng hốt: “Em ở đây bao lâu rồi?”


Vũ Văn Thính cúi đầu cụp mắt xuống, không nhìn lên chỗ trên cao kia nữa. Cô nhìn Tô Vấn, do chạy vội vàng nên trên trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng. Cô kéo tay áo len mềm mại bên trong lau mồ hôi trên trán anh: “Em tưởng lão ta nhảy lầu nên mới xuống xe.”
Anh biết cô không thích giấu giếm, nhưng anh không dám mạo hiểm. Ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch chu toàn, đợi đến lúc cô không thể rời xa anh được nữa thì anh mới nói hết tất cả, còn trước đó thì anh không dám.


“Anh sợ em sẽ ghét bỏ anh.” Anh nói.
Anh t5a run rẩy bước tới, vấp một cái, nghiêng ngả, vừa cúi đầu nhìn thấy ngay một đoạn dây thừng rất to, bên dưới đoạn dây là…


“Ư ư ư .0..”
Anh ta luôn cảm thấy Tô Vấn có gia thế rất khủng, việc lần trước Tô Vấn bị bắt cóc cũng có thể chứng minh nhà họ Tô không phải gia tộc bình thường.


Tô Vấn nửa thật nửa giả phun ra một câu: “Nếu biết nhiều quá thì sẽ rất nguy hiểm.”
Cạn con m* nó lời!


Tên đại ác ma bá đạo này! Lưu Xung chỉ muốn xông lên đánh cho cậu ta một trận!
Lưu Xung cũng khiếp sợ đến toàn thân đổ mồ hôi, nhưng hiện tại không thể nhịn được nữa, nổi xung lên với anh: “Cậu điên rồi phải không? Ngộ nhỡ dây đứt, ngã chết người thì sao?”


Giọng Tô Vấn thản nhiên, không có một chút ý thức hối cải nào: “Ngã chết thì coi như vì dân trừ hại thôi.”
“Không được lôi lão ta lên.” Gương mặt tuấn tú của Tô Vấn đanh lại: “Phải cho lão ta một bài học nhớ đời.”


Tên đại ác ma này!
Ờ, hay lắm!!!


Anh ta đã biết rồi, sau này mà Tô Vấn không nghe lời thì sẽ đem sếp lớn ra, cá lớn nuốt cá bé, sếp lớn ăn đứt sếp bé.
Bình thường, anh muốn ngông thế nào thì Lưu Xung cũng mặc kệ, nhưng việc liên quan đến tính mạng, Lưu Xung sao có thể nhìn anh làm loạn được: “Bình thường, cậu tùy tiện thế nào tôi cũng không quản, nhưng mạng người quan trọng, tôi tuyệt đối không thể để cậu làm loạn.”


Tô Vấn coi như không nghe thấy: “Không chết người được.”
Vừa bước xuống, Lưu Xung đã nghe thấy được câu biện hộ đó, trong lòng chỉ muốn mắng thẳng vào mặt cái tên Tô Vấn ác ma kia.


“Tô Vấn.” Vũ Văn Thính nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt có sự thăm dò.
Thật là một cảnh tượng đáng thương biết bao!


Lưu Xung với tay kéo dây thừng.
Coi mạng người như cỏ rác…


Bình tĩnh bình tĩnh, Lưu Xung hít một hơi sâu: “Tô Vấn, tôi nhịn rất lâu rồi, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Biểu cảm của anh ta rất nghiêm trọng: “Rốt cuộc thì ba cậu làm nghề gì?”
Nhưng Vũ Văn Thính lại không hỏi chuyện của Hoàng Bình Trung, điều cô muốn biết là: “Sao anh không nói với em, anh là người nhà họ Tô ở Tây Đường.”


Không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.
Lưu Xung đờ người ra.
Đọc truyện tại Ngôn Tình Hay (ngontinhhay.com)
Trong chớp mắt, anh ta cảm thấy sởn hết gai ốc. Để bảo toàn tính mạng nhỏ bé của mình, tốt nhất vẫn nên không biết gì thì hơn, dù sao, tự trong lòng anh ta hiểu rõ là được rồi. Trước mắt kéo người lên mới là quan trọng nhất, anh ta thật sự lo rằng nếu Hoàng Bình Trung cứ lắc lư như thế thì sợi dây sẽ đứt mất. Tô Vấn nhất định sẽ không nghe lời anh ta, thế thì chỉ có thể ra quân bài quyết định thôi.
Nhảy bungee à?


Ha ha, sao cậu không nhảy thử một cái đi?
Lưu Xung há hốc miệng.


Một đầu sợi dây thừng được buộc vào cột đá đối diện, một đầu thì buộc vào chân Hoàng Bình Trung. 0Lão ta bị treo ngược lên, lơ lửng ở dưới bức tường bao quanh sân thượng.
Tô Vấn vừa muốn trốn tránh vừa không dám trốn tránh: “Ừ.”


Anh rất lo sợ, sợ cô không thích bụng dạ xấu xa của anh.
“Là anh làm đấy à?” Vũ Văn Thính nâng đầu anh lên, ánh mắt của hai người đối diện nhau.


Anh rất chột dạ, yếu ớt nói: “Đúng vậy.”
Cô hơi cau mày.


Tô Vấn liền lập tức giải thích: “Anh chỉ muốn dạy dỗ lão ta thôi.” Anh dè dặt nhìn trộm sắc mặt của cô, nhỏ tiếng bào chữa cho mình, nói nghe rất có lý lại có chứng cứ nữa: “Sẽ không ngã chết đâu, anh cho người trói lão ta bằng hai sợi dây thừng đàn hồi, hơn nữa, dưới lầu không có vật chướng ngại, cũng sẽ không va vào tường, chỉ như,” giọng anh càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng lo: “Chỉ như nhảy bungee thôi.”
Xe của Vũ Văn Thính đang đậu dưới tầng, cô đứng ở bên cạnh xe, đang ngẩng đầu nhìn lên trên.


Tô Vấn sải bước chạy tới.
Biểu cảm Lưu Xung như sực nhớ ra: “À, suýt nữa thì quên, Vũ Văn Thính vẫn còn ở dưới tầng đấy.”


Tô Vấn ngây người, lập tức quay người chạy xuống, sải bước vô cùng vội vã. Chỉ trong nháy mắt, Lưu Xung đã không nhìn thấy bóng của Tô Vấn đâu nữa.
Tô Vấn sắp hồn phi phách tán rồi, đến hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều, thận trọng như bước trên băng mỏng: “Em biết rồi à.”


Vũ Văn Thính hỏi lại: “Sao anh không nói?”
Thế thì, cô đã nhìn thấy hết những điều làm bậy làm càn lúc nãy của anh rồi.


Tô Vấn cúi đầu không dám lên tiếng, sợ cô không vui.
Vũ Văn Thính nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh.


“Từ nhỏ anh đã được nuôi nấng ở bên ngoài, ngoại trừ ba anh ra, anh gần như không qua lại với người nhà họ Tô.”


Anh chưa từng động đến những giao dịch ngầm của nhà họ Tô, hơn nữa nhà họ Tô sống ẩn dật, chuyện tẩy trắng chỉ là việc sớm muộn. Nhưng dù sao, nhà họ Tô vẫn rất nhiều chuyện thị phi, anh sợ cô không thích, nên không dám nhắc đến.
Đọc truyện tại Ngôn Tình Hay (ngontinhhay.com)


Thấy cô không nói gì, Tô Vấn kéo ống tay áo cô, khẽ khàng hỏi: “Thính Thính, em giận anh đấy à?”
Đúng là cô giận rồi: “Nếu mà em mãi không biết thì anh định bao giờ nói với em, anh định giấu em suốt sao?”
Tô Vấn lập tức lắc đầu, giải thích: “Anh định đợi đến khi em thích anh đến mức không rời xa anh được nữa thì cái gì anh cũng nói với em.”


Hoắc Nhất Ninh hơi chần chừ, đều là người một nhà cả, có là chuyện riêng trái pháp luật thì cũng phải làm thôi. “Được.”
Khương Cửu Sênh nói: “Cảm ơn.”
Khương Cửu Sênh cúp điện thoại rồi đi xuống nhà (ngontinhhay.com)


Thời Cẩn mở cửa xe, cầm lấy ô của cô: “Tới đón em.”


Khương Cửu Sênh ngồi vào ghế phụ lái: “Anh biết rồi à?”


Cô không nói7 cho anh về việc của Từ Trăn Trăn.
“Đương nhiên.” Cô trêu chọc: “Gương mặt đẹp.” Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, cô bổ sung thêm: “Còn có cả tay nữa.”


Khương Cửu Sênh không phải người coi trọng ngoại hình, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Thời Cẩn thực sự quá đẹp, không chỉ vậy, còn có vóc dáng. Phần lớn người đời ánh mắt nông cạn chỉ nhìn thấy cái túi da chứ chẳng thấy được khung xương của một người.


Người đẹp Thời của cô có một bộ xương mỹ nhân hiếm thấy, chỗ nào cũng tinh xảo, không có chỗ nào là không đầu độc lòng người.
Thời Cẩn đóng cửa xe rồi rút vài tờ giấy lau nước đọng trên giày cho cô, ngón tay anh lành lạnh chạm vào phần bắp chân hở ra0 của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen dài qua bụng chân, phối thêm một chiếc áo khoác gió và một đôi giày cổ thấp rất đẹp, 0bên trong giày có đi tất, chỉ lộ một đoạn bắp chân nho nhỏ.


Nhiệt độ hôm nay chỉ ở ngưỡng 18 độ.


Thời Cẩn lấy một chiếc7 chăn mỏng trên xe phủ lên chân cô, không nỡ nói cô nên quyết định quay về đổi toàn bộ váy của cô thành quần là được.
Mỗi lần bé cưng ra ngoài đều bị các cô nhìn trộm.


Cậu bé như tượng bạch ngọc, đẹp đến vô lý. Các cô y tá mới đến đều không dời mắt ra được, ngồi nhìn cậu bé: “Cháu là bé cưng nhà ai vậy?” Nhìn thằng bé chỉ muốn trộm mang về nhà.


Giọng cậu nhỏ Thời non nớt, hết sức ngoan ngoãn lễ phép: “Cháu là con bác sĩ Thời ở Khoa Ngoại tim mạch ạ.”
Rõ ràng thằng bé vừa non nớt vừa đáng yêu nhưng lại nghiêm túc cứ như là một quý ông nhỏ thời trung cổ.


Ôi chao chao, đúng là muốn bắt trộm về mà!


Y tá Tiểu Hàn đã từng gặp bé cưng nhà Thời Cẩn rồi, nghĩ Khương Cửu Sênh đang ở ngay phía sau thôi. Lại nhìn trộm vị công tử nhỏ này lần nữa, không nhịn được mà chọc nhẹ hai cái lên má thằng bé: “Vậy mà còn phải hỏi à, hình dáng này giống y đúc bác sĩ Thời.”
Khuôn mặt vừa trắng vừa tròn phồng lên không vui: “Cô ơi cô đừng chọc lên mặt con.” Mặt của quý ông không thể để phụ nữ sờ được.


Giọng nói trẻ thơ đúng là làm “moe” hoá trái tim của các bà cô già.


“Dễ thương quá.” Y tá Tiểu Hàn sờ một lúc xong thuận tiện hôn một cái.
Ấy thế mà….


Trời không hiểu lòng người, sau này Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh sinh được một bé cưng, giới tính giống ba, gương mặt cũng giống ba luôn, hơn nữa, mức độ giống còn rất cao, gần như là được đúc từ cùng một khuôn ra.


Lên bốn tuổi bé con đã là một quý ông nhỏ rồi. Thằng bé mặc đồ tây, đứng thẳng giống hệt Thời Cẩn, như một tiểu quân tử, mười phần quý khí.
Nụ cười trên khoé môi Thời Cẩn biến mất.


Chỉ nháy mắt mà tâm trạng anh đã tệ đến mức muốn bùng nổ.


Suy nghĩ của Thời Cẩn không giống Khương Cửu Sênh, anh không cần bất kỳ vật sao chép nào, cũng không cho phép bất kỳ ai dùng danh nghĩa của mình để thay thế vị trí của anh trong lòng cô. Cho nên tốt nhất là đứa trẻ đừng giống anh, chỉ có giống mẹ nó thì có khi anh mới chịu nhìn lâu thêm vài lần, dành ra vài phần dịu dàng cho nó.
Cô gật đầu thừa nhận: “Vâng, ai bảo cô ta tạt axit vào anh.” Cô đưa ngón tay chọc chọc nhẹ nhàng lên mặt Thời Cẩn: “Khuôn mặt đẹp thế này mà cô ta cũng nỡ xuống tay cho được.”


Người phụ nữ kia quá xấu xa, không có một chút lương thiện nào, cho nên gieo gió thì phải gặt bão thôi.


Thời Cẩn mím môi cười, anh thích dáng vẻ cô khi che chở cho mình như vậy, thích cô vì mình mà không quan tâm đến nguyên tắc. Anh nắm tay cô áp lên mặt mình, mưa phùn lất phất ngoài kia không bằng được sự dịu dàng trong đáy mắt anh: “Em thích mặt anh à?”
Ngón tay cô cẩn thận vuốt ve trên mặt Thời Cẩn, anh bắt lấy tay cô rồi hôn lên đầu ngón tay: “Trước kia anh luôn cảm thấy một gương mặt dễ nhìn không có tác dụng bằng hai quả đấm mạnh. Nhưng bây giờ anh lại thấy khuôn mặt đẹp chút cũng tốt, ít nhất có thể dùng mỹ nhân kế với em.”


Mỹ nhân kế à, cô tuyệt đối không từ chối.


Khương Cửu Sênh cười nói: “Hy vọng sau này con sinh ra sẽ giống anh.” Nếu bé con giống Thời Cẩn nhất định sẽ là bé cưng xinh đẹp nhất.
Thằng bé hơi sợ ba mình: “Ở phía sau ạ.”


Nó tên Thời Thiên Bắc, tên này do ba nó đặt. Nguồn gốc tên gọi của thằng bé cũng rất đơn giản, chỉ bởi vì nó chào đời ở Khoa Phụ sản Bệnh viện Thiên Bắc. Nó rất may mắn vì ba đặt tên cho nó là Thời Thiên Bắc chứ không phải Thời Bệnh Viện, Thời Phụ Sản, hay Thời Khoa Sản.


May mắn nhường nào khi nó tên là Thời Thiên Bắc!
“Sênh Sênh,“ anh xích lại gần, giúp cô cài dây an toàn: “Có phải bởi vì anh không?”


Anh hỏi vụ án của Từ Trăn Trăn kia.


Có lẽ, cô làm chuyện xấu gì anh cũng đều biết hết, để lôi Từ Trăn Trăn ra trước pháp luật nên quả thực cô có dùng một số thủ đoạn không được quang minh lỗi lạc, cũng dùng một chút âm mưu, luồn lách qua một số lỗ hổng của luật pháp.
Một giọng nói lạnh băng vọng ra từ văn phòng khoa ngoại tim mạch: “Thời Thiên Bắc,“ Thời Cẩn mở cửa, liếc mắt nhìn tên nhóc con đang đứng ở cửa, lời ít mà ý nhiều: “Đi vào.”


Cậu chủ Thời ngoan ngoãn: “Dạ.”


Mặt Thời Cẩn không cảm xúc: “Mẹ con đâu?”
Thời Cẩn gật đầu: “Ừ.”


Cô cũng không giải thích nhiều: “Về nhà thôi anh.”


“Ừ5.”
Cậu nhỏ Thời tức điên.


Nó bị một quý cô sàm sỡ rồi….


Thực đáng giận, nhưng quý ông không thể nổi giận lung tung được.
A, may mắn biết bao!


Đây là chuyện sau này rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Cửu Sênh đã nhận được điện thoại của cảnh sát Thang ở đồn cảnh sát.


Thang Chính Nghĩa nói trong điện thoại: “Khương Dân Hải khai rồi, làm chứng Từ Trăn Trăn xúi giục giết người và cùng bắt tay lừa đảo.”


Hoàn toàn trong dự liệu.


Con gái dù sao cũng là con gái, Khương Dân Hải bị sự ảnh hưởng từ bà Chu, quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu đến tận trong xương tuỷ, chỉ cần có thể để cho con trai được nhẹ tội, cho dù chỉ nhẹ đi vài năm thì ông ta cũng sẽ không do dự mà khai ra con gái mình.


Khương Cửu Sênh gọi hai cuộc điện thoại. Một cuộc là gọi cho Khương Cẩm Vũ, nói cậu gửi đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện của bà Chu và Từ Trăn Trăn vào mạng nội bộ của công an, trong băng ghi âm có nhắc tới việc Từ Trăn Trăn xúi giục Khương Dân Hải giết người diệt khẩu. Cuộc thứ hai là cô gọi cho luật sư Tống của văn phòng luật sư Đỉnh Thác để nhờ ông đứng ra bào chữa cho Khương Cường.


Văn phòng luật sư Đỉnh Thác là đơn vị cố vấn pháp luật của SJ’s, được bà chủ uỷ thác đương nhiên không thể từ chối.


Luật sư Tổng sớm đã nhận được tài liệu vụ án: “Đêm Khương Cường hành hung quả thực có camera quay được cảnh anh ta uống rượu ở ven đường nhưng không thể chứng minh anh ta đang trong trạng thái say rượu.”
Khương Cư Sênh im lặng một chút: “Tìm một nhân chứng.”
Luật sư Tống cười: “Đã rõ.”


Nếu không có nhân chứng như vậy thì chỉ có thể tạo ra một người thôi. Người có tiền sẽ biết cách chơi với luật pháp. Nhưng luật sư Tống hơi bất ngờ, phong cách làm việc của Khương Cừu Sênh càng ngày càng giống Thời Cần, chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng à?