Duy Nhất Là Em

Chương 342: Thời Sênh Liên Thủ Chơi Tô Phục, Tình Gay Thời Hoắc Cũng Tràn Đầy




7 giờ cô tới, sớm hơn giờ hẹn rất nhiều, và phải đ
ít lâu ở trong phòng thăm tù.
“Két.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Khương Cu Sênh lập tức quay đầu lại, nụ cười trên môi dần dần nhạt xuống.
Nói năng cái kiểu gì thế hả?!


Đồ bất hiếu!
“Sir à,” James giơ tay lên, dùng thứ tiếng Trung trọ trẹ nói: “Chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng mà.”


Hai tay đàn em sau lưng hắn đặt vali mật mã chứa hàng xuống dưới đất, rồi đều giơ tay lên, thái độ như hoàn toàn không hề muốn phản kháng gì cả.
Đầu đông, nước sông dâng cao, gió thổi qua vang lên những tiếng xào xạc xơ xác làm những giọt nước bắn tung lên. Trên bến phà Thương Giang, cứ cách một trăm mét là có một kho hàng dùng để chất tất cả hàng hóa vật tư chuyển qua đường biển. Kho hàng số bảy là nhà kho ở tận trong cùng của bến phà.


Cánh cửa sắt của kho hàng đã rỉ sét, đang đóng chặt. Ở bên trong vừa rộng rãi vừa sáng sủa, hàng hóa chất lên rất cao, thùng các tông chất chồng mấy tầng, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Ở cuối kho, người đàn ông đứng trước giá để hàng gỡ kính đen xuống. Hốc mắt của hắn rất sâu, đồng tử màu nâu đậm. Đó chính là James, phụ tá đắc lực của Chử Nam Thiên.


Nhà họ Tần ở Trung Nam là một trong những đối tác lớn nhất của Chử Nam Thiên. Mỗi lần giao dịch, người phụ trách đều là những kẻ tâm phúc của Chử Nam Thiên, không giống như nhà họ Tần. Trước giờ người nhà họ Tần đều không đích thân tham gia vào giao dịch, chỉ duy độc có lần này là ngoại lệ.
Hai người da đen xách valy bước lên trước, mở mật mã valy ra. Từng bao hàng trắng xếp đầy hai valy. Tần Trung bước lại gần, lấy một túi lên rồi xọc tay vào trong thăm dò. Hai ngón tay hắn vân vê kiểm tra hàng.


Thần sắc của Tần Trung hơi biến đổi, hắn quay đầu nói: “Cậu Sáu, hàng có vấn đề.”
Vừa dứt lời thì “pằng” một tiếng!


Tiếng súng bất chợt vang lên, tạo ra những tiếng vang vọng trong kho hàng rộng lớn này. Người của hai phe lập tức vào thế sẵn sàng nghênh đón địch. Tất cả đều cảnh giác nhìn quanh bốn phía, bỗng thấy có bóng người di chuyển ở phía sau các giá hàng. Trên đống thùng các tông cũng lộ ra nòng súng bắn tỉa.
Giá để hàng được xếp sang hai bên, chính giữa để lại một con đường rộng rãi bằng sắt lá. Ở phía cuối kho hàng, có hai chiếc xe chở hàng chuyên dụng của kho, bên cạnh xe có mười mấy người đàn ông đang đứng đó. Tất cả đều mặc vest đen, đeo kính đen, màu da không giống người phương Đông mà đều là người da đen, vóc dáng cao to vạm vỡ.


Tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Là cảnh sát!


Bên dưới các giá hàng, mấy chục người đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhô đầu ra rồi vây xung quanh.
James rất phối hợp, cởi cả áo vest bên ngoài ra để cảnh sát thoải mái lục soát. Giọng hắn rất nhẹ nhàng hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào: “Sir ơi, người của tôi các anh cũng lục soát cả rồi, có phải nên thả chúng tôi đi không? Chúng tôi còn phải làm ăn nữa mà.”


Hoắc Nhất Ninh lập tức chuyển nòng súng về phía hắn: “Câm mồm.” Sau đó anh sai người của đội hình sự số 1: “Lục hết kho hàng một lượt luôn đi.”
James quan sát người đàn ông phương Đông trước mặt: “Anh là?”


Vóc dáng của người tới rất cao, da trắng, mắt đen như mực, con ngươi sáng như sao, vừa nóng bỏng vừa lạnh lùng vô cùng mâu thuẫn. Anh ta không vạm vỡ thô kệch như người phương Tây, mà dung mạo cực kỳ tinh xảo, quý phái như người bước ra từ trong tranh vậy.
Anh thản nhiên nói ra tám chữ, giọng nói rất trầm, không chút dao động.


James nghe vậy lại hơi kinh ngạc. Đều là người trong giới xã hội đen cả, sao người thanh niên trước mắt hắn đây lại giống như quý tộc vậy? Khiến cho người ta không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Hắn bước tới, nói một câu: “Vinh hạnh!”
Rõ ràng tin tức nói là ma túy, không thể nào sai được.


Đội trưởng Lâm trầm giọng nói: “Mở hết toàn bộ ra, kiểm tra cẩn thận cho tôi.” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, lục soát người đi.”
Anh lên tiếng đáp bằng thứ tiếng Anh thuần chủng: “Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.”


Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.
Đội trưởng Lâm của đội phòng chống ma túy ra lệnh: “Kiểm tra đi.”


Hai viên cảnh sát của đội phòng chống ma túy bước lên kiểm tra đồ chứa trong hai chiếc valiy kia. Họ mở chiếc túi màu trắng, đổ ra. Những tia sáng mỏng manh lập tức lóe lên, từng viên kim cương óng ánh trong veo rơi xuống.
“Yes sir!”


Bên ngoài cửa sổ, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm từng hành động cử chỉ trong kho hàng.
Nhiều ma túy như vậy đã lén lút nhập cảnh rồi, còn có thể giấu đi đâu được nữa.


Cảnh sát đổ hết từng túi ra, nhưng tất cả đều là kim cương, nhỏ xíu, sáng bóng, lóe sáng đầy đất, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng ma túy đâu.
Thầy Tạ 5đứng hình.


Thằng ranh chết tiệt!!! Nếu không phải vì tay chân ông không nhanh nhẹn nữa thì nhất định ông phải đuổi theo bằng được, đá0nh cho nó một trận tơi bời trước đã! Ôi chao, cuối cùng vẫn không yên tâm được… Thầy Tạ vội gọi với theo từ phía sau: “Đừng có để bị thương n0ữa đấy. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho thằng bé Vũ Văn nhé, con đừng có tự lao bừa lên!”
Đó là một người đàn ông.


Hắn ta quay người, ngồi xổm xuống, sờ lên tai nghe, đè giọng xuống thấp nhất có thể, bẩm báo: “Cậu Hai, không phải là lô hàng kia.”
Tạ Đãng đã chạy mất hút rồi.


Ha7i giờ chiều, mặt trời đang chói chang nhất.
Thời Cẩn khẽ gật đầu, không nói ngoài lề nhiều mà đi thẳng vào việc chính: “Kiểm hàng được chưa?”


James thoải mái nói: “Đương nhiên là được rồi.” Hắn nhấc tay lên ra hiệu cho tay chân của mình.
“Tất cả giơ tay lên.” Hoắc Nhất Ninh lăn từ dưới một xe chở hàng ra, lăn hai vòng rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay nắm chặt súng: “Cảnh sát đây!”


Người của hai phe đều không động đậy nữa.
Thầy Tạ vung tay ra, tức đến đỏ tía tai mặt mũi, cổ phồng cả lên: “Cút đi cút đi, t7hằng ranh con chết tiệt. Bố mày coi như không sinh ra mày, thà đẻ con chó còn hơn!”


Tạ Đãng quay đầu chạy thẳng mất.
Ma túy đâu?!


James mỉm cười, dùng thứ tiếng Trung không sõi kia nói với vẻ lưu manh: “Số kim cương này đều có giấy phép chứng nhận cả. Sir à, chúng tôi vận chuyển giao dịch vật phẩm quý hợp pháp, thực sự không phạm pháp mà.”


“Quả nhiên ông già không nỡ bỏ Thời Cần.”
Người đàn ông kia xin chỉ thị: “Bước tiếp theo nên làm thế nào ạ?”
Ý của Tần Hành vẫn là giữ lại Thời Cấn, mượn đao giết người, diệt trừ Khương Cửu Sênh.
| Giọng nói tàn độc của Tần Minh Lập vang lên từ tai nghe blưệtooth: “Thừa lúc hỗn loạn, giết chết Thời Cân đi.”