Duy Nhất Là Em

Chương 372: Ngoại Truyện Bánh Bao Nhỏ (2)




Toàn bộ giới truyền thông bị chặn ở bên ngoài khách sạn Tần Thị. Ngày hôm nay, khách khứa đến tham dự hôn lễ không được mang theo điện thoại vào trong, công tác bảo mật của buổi tiệc được thực hiện rất tốt.

6 giờ 8 phút là giờ lành, cô dâu bước vào lễ đường.

Khương Cửu Sênh khoác tay ba mình, nói: "Ba, ba đừng căng thẳng thế."

Từ Bình Chinh vuốt phẳng mép áo, lưng thẳng đến cứng ngắc: "Con gái cưng đi lấy chồng, làm gì có chuyện không căng thẳng."

Cô đang đội khăn hỷ nên chỉ có thể nhìn thấy giày của ba mình: "Ba ơi."

"Ơi?"

Khương Cửu Sênh hơi nghẹn ngào: "Con cảm ơn ba."

Từ Bình Chinh vỗ nhẹ lên tay cô: "Với ba mà còn nói cảm ơn gì chứ."

Ông nói rất chậm, hoàn toàn khác với vẻ mạnh mẽ thường ngày trên chính trường.

Ông của lúc này, cũng giống như bao nhiêu ông bố đưa con gái đi lấy chồng trên thế gian vậy, trong lòng tràn ngập âu lo, không nỡ xa rời: "Sênh Sênh này, cả một đời ba không kết hôn, cũng không biết phải chăm lo cho cuộc sống hôn nhân như thế nào. Ba chỉ có một câu muốn nói với con thôi, bất luận như thế nào, bất luận vào thời điểm nào, con cũng đừng miễn cưỡng chính mình."

Thế sự xoay vần, có rất nhiều thứ có thể hoàn toàn thay đổi, chỉ duy nhất máu mủ ruột già là vĩnh viễn không cắt đứt được thôi.

"Vâng ạ, con biết rồi ba."

Người chủ hôn đang mời cô dâu tiến vào lễ đường.

Từ Bình Chinh đứng thẳng lưng, đưa Khương Cửu Sênh đi vào. Dưới sàn được trải trăm mét lụa đỏ, bên trên treo 99 chiếc đèn lồng đỏ, cây trụ La Mã sơn đỏ được điêu khắc thành tranh Long Phượng trình tường, bên trên bày Dạ Minh châu, đậm chất cổ trang. Cô đi đôi giày thêu màu đỏ, bước qua chậu lửa, từng bước từng bước đi tới trước mặt Thời Cẩn. Phía sau lưng cô là cả một sàn đầy hoa hồng, còn có đuôi váy rất dài trải trên mặt đất, bên trên vạt váy được thêu hình phượng hoàng vô cùng sống động.

Vóc dáng yểu điệu yêu kiều, vòng tay ngọc bội đinh đinh đang đang, đẹp như một giấc mộng vậy.

Từ Bình Chinh đưa một đầu lụa đỏ cho Thời Cẩn, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Một đời cũng không dài, các con sống thật hạnh phúc nhé."

Thời Cẩn gật mạnh đầu, hai mắt hơi đỏ lên.

Từ Bình Chinh nhìn con gái mình một cái rồi bước xuống thảm đỏ. Đến đầu bên kia, ông nghe con gái gọi: "Ba ơi."

Ông quay đầu lại hỏi: "Sao thế con?"

"Được làm con gái của nhà họ Từ, con vô cùng hạnh phúc."

Từ Bình Chinh khẽ gật đầu rồi vẫy tay để cô đi theo Thời Cẩn.

Hạnh phúc là tốt rồi.

Người làm ba như ông cũng chẳng mong chờ gì nhiều, con cái sống vui vẻ hạnh phúc là tốt lắm rồi.

6 giờ 28 phút, cũng là giờ lành, đôi vợ chồng trẻ bái đường thành thân.

Giọng người chủ hôn sang sảng hô to.

"Nhất bái thiên địa."

Một lạy, vợ chồng yêu thương nhau đến bạc mái đầu cũng không xa rời. "Nhị bái cao đường."

Hai lạy, cha mẹ mạnh khỏe, tháng ngày bình an.

"Phu thê giao bái."

Ba lạy, cầm tay nhau đến tận lúc tuổi già, sớm sớm chiều chiều bầu bạn quây quần.

"Lễ xong! Động phòng hoa chúc."

Một dải lụa đỏ, mỗi người cầm một đầu. Thời Cẩn đi trước, đưa Khương Cửu Sênh vào căn phòng cưới được trang trí theo phong cách phỏng cổ. Trong phòng không hề có chút vết tích gì của hiện đại. Giường cổ, sập nhỏ, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ trầm hương được bày mấy đĩa hạt sen long nhãn, hạch đào đậu phộng, còn có cả ly và bình rượu nữa.

Bà Vương đã chờ sẵn trong phòng. Bà đỡ Khương Cửu Sênh ngồi lên chiếc chăn uyên ương trải đầy bát bảo, buộc tay áo của đôi vợ chồng trẻ thành kết đồng tâm rồi mới nói: "Thời Cẩn, vén khăn cô dâu được rồi đó."

Anh vâng một tiếng, động tác có chút vội vàng, có chút luống cuống. Bà Vương thấy không đúng, còn chưa kịp ngăn anh lại thì anh đã nhấc tay vén khăn trùm đầu của Khương Cửu Sênh lên rồi.

"Ôi, sao cháu lại dùng tay chứ?" Rõ ràng đã dặn kỹ rồi mà! Bà Vương lườm Thời Cẩn một cái: "Phải cầm ngọc Như Ý cơ mà."

Thời Cẩn thoáng sững sờ.

Khương Cửu Sênh bật cười, giải thích thay anh: "Anh ấy hơi căng thẳng nên quên mất. Không sao đâu ạ."

Cô vừa nói xong, Thời Cẩn lập tức hỏi ngay: "Liệu có điềm xấu không ạ?"

Anh nhíu mày, vẻ mặt hiếm khi hoảng hốt luống cuống như thế: "Làm lại lần nữa được không ạ?"

Bà Vương không biết phải nói gì nữa, đành quay sang nhìn hỷ nương.

Hỷ nương cũng chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ, hơi do dự nói: "Chắc là... được nhỉ."

Thời Cẩn đội lại khăn trùm cho cô, rồi dùng ngọc Như Ý vén lại lần nữa. Lần này động tác của anh rất chậm rãi, thận trọng từng li từng tí, chỉ sợ lại sai lầm gì.

Dưới lớp khăn trùm, Khương Cửu Sênh trang điểm kiểu cô dâu rất nhẹ nhàng, tua rua rủ trước trán màu vàng kim tươi đẹp, hai chiếc Kim Bộ Dao ở hai bên tóc cũng khe khẽ lay động theo động tác ngẩng đầu của cô.

Trước giờ Thời Cẩn chưa từng nhìn thấy cô mặc đồ màu đỏ như thế này nên cứ nhìn mãi không rời mắt đi được. Trong mắt anh ánh lên những bông hoa đào rực rỡ, chính là đôi mắt của cô. Đôi mắt hoa đào của cô sáng lấp lánh, ở đuôi mắt còn được gắn thêm một đóa hoa.

Bà Vương nhắc anh một câu, anh mới hỏi: "Rồi sao nữa ạ?"

"Phải uống rượu hợp cẩn."

Thời Cẩn cầm bình rượu đồng rót ra hai chiếc ly, đưa cho Khương Cửu Sênh một ly. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vừa giơ ly rượu lên, Khương Cửu Sênh đã thò đầu nhìn ra bên ngoài.

"Hình như Thiên Bắc đang khóc."

Thời Cẩn muốn nói mặc kệ thằng bé đi.

Nhưng ngay lúc này, ông cụ Từ lại bế Thời Thiên Bắc sang: "Không biết làm sao mà Trọng Cảnh khóc ghê quá. Thời Cẩn à, cháu là bác sĩ, mau khám cho thằng bé đi."

Anh là bác sĩ Khoa Ngoại tim mạch chứ có phải bác sĩ Khoa Nhi đâu.

Mặt Thời Cẩn không biến sắc, nói: "Uống rượu hợp cẩn trước đã."

không sẽ không may mắn.

Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng thì Khương Cửu Sênh đã đặt ly rượu xuống, bế Thời Thiên Bắc sang: "Bé ngoan, con đói rồi à?"

Thời Cẩn ấm ức. Phải nhịn xuống, nhịn xuống.

Bà Vương nói: "Vừa cho thằng bé ăn rồi đấy."

Khương Cửu Sênh sờ lên trán Thiên Bắc nhưng cũng không thấy phát sốt. Cô bé thằng bé lắc lư: "Thiên Bắc ngoan, đừng khóc nữa."

Nếu là bình thường, chỉ bế nó lên lắc lư vài cái là Thiên Bắc sẽ không khóc nữa. Nhưng lần này thì lại chẳng có tác dụng gì cả, thằng bé vẫn khóc.

Tay Thời Cẩn vẫn còn cầm ly rượu: "Sênh Sênh, rượu hợp cẩn..."

Cô ngắt lời anh, hơi lo lắng nói: "Anh mau xem con làm sao đi, có phải con khó chịu ở đâu không anh?"

Sắc mặt Thời Cẩn không tốt lắm.

Khương Cửu Sênh chỉ lo đến đứa bé, vẫn thúc giục: "Mau lên anh."

Thời Cẩn vô cùng tức giận.

Anh bóp mạnh mi tâm rồi mới đặt ly xuống, bể Thời Thiên Bắc đang khóc không ngừng sang, nghiêm nghị nạt: "Thời Thiên Bắc."

Tiếng khóc ngừng ngay tức khắc, Thời Thiên Bắc mở to đôi mắt đẫm lệ của mình, trừng trừng nhìn ba.

Ông cụ Từ kinh ngạc.

Đúng là như ma làm luôn!

"Thiên Bắc đã hết khóc rồi, để bác bế cho."

Rượu hợp cẩn còn chưa uống kia kìa. Bà Vương vội đón tay bế Thời Thiên Bắc, nhưng vừa đón lấy xong thì đứa bé con kia đã bĩu môi ra khóc tiếp rồi.

Bà Vương không còn biết nói gì nữa.

Khương Cửu Sênh nghe con khóc thì xót ruột, nói: "Thời Cẩn à, anh bế con đi."

Mặt anh sa sầm xuống, một tay xách Thời Thiên Bắc sang. Tư thế kia, thực sự không có vẻ gì là ba hiền cả, ấy vậy mà Thời Thiên Bắc lại cứ cười khanh khách. Muốn đánh đòn quá.

Nhưng Sênh Sênh ở đây, Thời Cẩn không dám đánh.

Cuối cùng, ly rượu hợp cẩn này cũng không uống được, ngay cả lúc đi mời rượu, Thời Cẩn cũng bế Thiên Bắc theo.

Hơn 9 giờ hôn lễ mới kết thúc. Phòng cưới không sắp xếp bên Ngự Cảnh Ngân Loan nên Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh quay về bên khu biệt thự.

Hết một ngày, ngay cả thể lực của Khương Cửu Sênh vốn rất tốt nhưng cô vẫn mệt lử. Trên người vẫn đang mặc váy lúc đi tiếp khách, đuôi váy không dài như chiếc cô mặc lúc bái đường. Mặt cô còn chưa tẩy trang, mệt mỏi vùi mình trong sofa không muốn cựa quậy nữa.

"Thiên Bắc đâu anh?"

Thời Cẩn bước tới, giúp cô gỡ trâm cài tóc xuống: "Bác gái đưa nó về nhà họ Từ rồi."

Cô mệt đến mức khớp xương tê dại, chẳng muốn động đậy, để mặc Thời Cẩn giúp mình cởi khuy áo: "Bao giờ chúng ta đi đón con hả anh?"

"Sênh Sênh à"

Tay anh ngừng lại, nhìn cô: "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đấy, em vẫn định ngủ cùng con sao?"

Cô bật cười: "Em biết rồi."

Khương Cửu Sênh gỡ mũ phượng trên đầu xuống, đặt lên ghế sofa. Tóc cô xõa ra, hơi rối một chút, kết hợp với lớp trang điểm hiện giờ, nhìn lại xinh đẹp lạ thường.

Cô vòng tay ôm cổ Thời Cẩn: "Vậy giờ động phòng luôn hả anh?"

Vẻ mặt Thời Cẩn rất nghiêm túc: "Còn chưa uống rượu hợp cẩn, phải uống bù nữa." Không uống sẽ không may mắn.

Khương Cửu Sênh rất buồn cười. Bác sĩ Thời nhà cô có oán niệm thâm sâu với ly rượu hợp cẩn quá.

Phải một tuần sau hôn lễ, Thời Cẩn cũng không thèm bế Thời Thiên Bắc lấy một lần. Bé con mấy tháng tuổi cũng như biết được tâm trạng của ba mình không tốt, nên ngoan ơi là ngoan, buổi tối có đói bụng hay đi tè cũng không khóc tí nào.

Lúc Thời Thiên Bắc được 5 tháng tuổi, thằng bé có thêm một cô em họ. Ông cụ Từ đặt tên cho con bé là Từ Kiều Sở, Từ Hoa Vinh lấy tên chữ là Hoàn Chi, Tô Khuynh đặt tên ở nhà là Bé Hạt Tiêu.

Lúc Thời Thiên Bắc nửa tuổi, thằng bé mọc hai chiếc răng sữa nhỏ xíu, thích cắn mọi thứ. Ông cụ Từ mua cho thằng bé rất nhiều đồ gặm nướu. Hơn nữa, Thiên Bắc rất thích ăn cháo, thằng bé ngồi chưa vững lắm nhưng lại ngồi rất tĩnh, rất ngoan, cứ ngã xuống là lại nằm, nằm một lúc là tự ngủ, không khóc không quấy gì.

Lúc Thời Thiên Bắc được 9 tháng, thằng bé bò rất nhanh, còn có thể dựa vào cụ đỡ để đứng vài giây nữa.

Lúc Thời Thiên Bắc mười 10 tháng tuổi, thằng bé nói được vài chữ đơn giản, chỉ là không biết nó đang nói gì thôi. Thằng bé đứng được rất lâu, nhưng vẫn chưa biết đi. Thằng bé thích nhất là chơi với Từ Bác Mỹ, còn bắt chước tiếng chó kêu, kêu oăng oẳng oăng oẳng rất giống, làm ông cụ Từ sợ hết hồn, không dám cho Thời Thiên Bắc chơi với Từ Bác Mỹ nữa, chỉ sợ thằng bé bị chó làm hư.

Lúc Thời Thiên Bắc được 11 tháng tuổi, thằng bé bắt đầu biết gọi. Tiếng đầu tiên nó gọi là 'ba'. Đối với việc này, Khương Cửu Sênh hơi buồn bã, vì Thiên Bắc vẫn chưa biết gọi mẹ.

Buổi tối mỗi ngày, Khương Cửu Sênh đều sẽ ôm Thiên Bắc dạy thằng bé gọi mẹ. Thời Thiên Bắc chỉ ê ê a a.

Thấy cô uể oải, chán nản, Thời Cẩn bèn vỗ nhẹ lên đầu cô, an ủi: "Em đừng vội, sau rồi con sẽ biết thôi mà."

Khương Cửu Sênh vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục dạy Thiên Bắc: "Cục cưng, gọi mẹ đi con."

Cô dạy thằng bé từng chữ từng chữ một: "Mẹ, mẹ."

Thời Thiên Bắc khoe mấy cái răng sữa ra, ngọng ngịu nói: "Bánh bánh."

Khương Cửu Sênh bó tay rồi.

Ai nói bình thường trẻ con đều sẽ học gọi mẹ trước vậy?

Thời Cẩn không chịu được khi thấy Khương Cửu Sênh không vui.

Anh xách cổ Thời Thiên Bắc sang, dạy thằng bé: "Thời Thiên Bắc, gọi mẹ đi."

Thời Thiên Bắc bị xách cổ lên, hai cái chân ngắn ngủi đạp đạp vài cái, phun bong bóng ra rồi quay sang Thời Cẩn, ngọng líu ngọng lô nói: "Mạ, mạ."

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Thiên Bắc, mẹ mới là mẹ của con mà."

Cánh tay ngắn ngủn của Thời Thiên Bắc quơ lung tung, nhưng cứ ra sức quay sang Thời Cẩn gọi mạ mạ mạ mạ mạ mạ mạ mạ...

Thời Cẩn đỡ cái cằm mũm mĩm của Thiên Bắc, xoay mặt thằng bé về phía mẹ nó: "Đây mới là mẹ của con." Rồi anh nói rất nghiêm khắc: "Gọi mẹ đi."

Thời – em bé sữa – Thiên Bắc gọi một tiếng giòn tan: "Mạ mạ."

Tuy là bị cưỡng bức, nhưng Khương Cửu Sênh vẫn cảm động đến đỏ ửng vành mắt.

Lúc Thiên Bắc 12 tháng tuổi, thằng bé bắt đầu biết đi, nhưng đi vẫn chưa vững lắm. Cứ đi được vài bước thằng bé lại ngã, ngã cũng không khóc, tự mình đứng dậy đi tiếp.

Nhà họ Từ tổ chức tiệc thôi nôi cho Thiên Bắc. Họ bày một bàn đầy đồ để Thiên Bắc trảo cưu, nào là cầm kỳ thư họa, văn phòng tứ bảo, kim ngân châu báu, tất cả những gì có thể nghĩ được ra là đều đặt lên bàn hết.

Ông cụ Từ ghé vào mép bàn tròn, vẫy tay với bé con: "Trọng Cảnh, tới chỗ cụ ngoại này."

Ông cầm chiếc huân chương trên bàn lên, lắc lư mấy cái, giọng điệu như đám lừa bán trẻ con: "Con có thích huy chương của cụ ngoại không nào? Tới đây đi, cụ ngoại cho con chơi này."

Ông cụ cảm thấy, con trai ấy mà, làm quân nhân, ra sức kiến công lập nghiệp, cống hiến cho tổ quốc là chuyện vô cùng quang vinh và siêu ngầu luôn.

Từ Thanh Bách ở bên cạnh buồn cười nói: "Ông nội ơi, ông làm thế là phạm quy rồi, đã quy định rõ là để Thiên Bắc tự chọn, không ai được dụ dỗ cơ mà."

Ông cụ Từ có thể thừa nhận sao? Đương nhiên là không rồi: "Ông dụ dỗ bao giờ?"

Nói rồi ông lại ra sức lắc huân chương, lườm Từ Thanh Bách một cái: "Anh nhìn xem, anh có tầm thường thô tục không hả, lại đi đặt thỏi vàng lên mới sợ chứ."

Từ Thanh Bách nghịch thỏi vàng trong tay, lại đặt thêm một thỏi nữa lên bàn: "Chưa biết chừng Thiên Bắc nhà chúng ta lại thích thứ tầm thường như thế ấy chứ."

Tục tằn!

Ông cụ Từ mắng anh ta: "Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại."

Thời Thiên Bắc ngồi giữa bàn, mặc chiếc áo bông gi lê kiểu tàu màu đỏ thẫm, giọng non nớt gọi: "Mẹ ơi."

Gọi xong mẹ, cậu bé lại quay sang gọi ba.

Thời Thiên Bắc bò quanh bàn một nửa vòng, vừa khéo đối mặt với ông cụ Từ. Thằng bé toét miệng cười, lộ ra bốn cái răng sữa bé xíu: "Ông ơi."

Thiên Bắc vẫn chưa biết gọi cụ ngoại, bất kể là ông ngoại hay cụ ngoại thì thằng bé đều gọi là ông hết.

Ông cụ Từ cười tươi như hoa: "Trọng Cảnh ngoan, qua đây với cụ nào."

Thiên Bắc khẽ chớp mắt, bò hai bước về phía ông cụ, sau đó không bò nữa, tự đứng dậy rồi quay mông chạy thẳng về phía Thời Cẩn.

Ông cụ Từ đờ người! Thằng nhãi ranh này!

Chạy đến bên ba mình, Thiên Bắc ngồi xuống nghịch mấy con dao mổ bằng nhựa.

Vợ Từ Hoa Vinh cười nói: "Sau này Thiên Bắc của chúng ta cũng muốn làm bác sĩ giống ba à."

Bà vừa nói xong, Thời Thiên Bắc đã ném dao mổ đi, túm lấy miếng ngọc cổ đặt trước mặt mẹ mình rồi giang hai tay ra, nũng nịu gọi: "Mẹ ơi, bế bế."

Tình yêu thương của người mẹ khiến cho lòng Khương Cửu Sênh mềm nhũn, bế Thiên Bắc lên hôn mấy cái.

Thời Cẩn nhíu mày, lại xách cổ Thời Thiên Bắc sang, dùng tay áo chà chà lau chỗ Khương Cửu Sênh vừa hôn đi. Thời Thiên Bắc cũng không khóc, bị xách cổ quen rồi, hai chân ngắn đạp đạp gọi ba, nước miếng phun bong bóng không ngừng. Thời Cẩn dùng tay lau cho thằng bé một chút, khẽ nhíu mày, cực kỳ ghét nước miếng của trẻ con.

Tô Khuynh ôm con gái bé Hạt Tiêu của mình, nói: "Thiên Bắc lấy ngọc cổ là sao nhỉ?"

Từ Thanh Cửu nghĩ một chút rồi nói: "Buôn ngọc à?"

Ông cụ Từ lại lườm một cái: "Cái gì mà buôn ngọc chứ, là nhà sưu tầm cổ vật mới đúng."

Đương nhiên, sau này khi trưởng thành, Thời Thiên Bắc cũng không trở thành một nhà sưu tầm cổ vật, mà cậu bé là một bậc thầy tu sửa phục chế văn vật cổ vô cùng ưu tú. Có điều, chuyện này nói sau.

Lúc Thời Thiên Bắc được hơn 2 tuổi, thằng bé có thể nói được rất nhiều câu nhưng lại yên lặng hơn cả trước kia một chút. Dáng vẻ của thằng bé lại càng ngày càng giống ông bố Thời Cẩn của mình.

Về sau, không biết là bắt đầu cụ thể từ ngày nào, nhưng Thiên Bắc không còn bám Thời Cẩn nữa. Cũng không chỉ riêng Thời Cẩn mà thằng bé chẳng bám ai hết. Ông cụ Từ bắt đầu thấy đau lòng, sao chớp mắt một cái mà ngay cả tính cách đứa bé cũng lại bắt đầu giống ba ruột nó mất rồi chứ?! Thằng bé đứng ở đâu

cũng rất bắt mắt, eo ra eo, cổ ra cổ, phong thái quý tộc lịch lãm không khác gì Thời Cẩn.

May mà Sênh Sênh dạy tốt nên Thời Thiên Bắc ngoan hơn ba ruột nó nhiều. Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn đều rất bận, đại đa số thời gian Thiên Bắc đều ở nhà họ Từ, đích thân ông cụ Từ chăm sóc. Vì Thiên Bắc rất ít khi ở nhà mình nên cũng không có cơ hội chơi trong vườn của khu biệt thự mới. Do đó, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh rất ít khi qua đó mà vẫn ở trong Ngự Cảnh Ngân Loan có giao thông tương đối thuận lợi.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn."

Thời Thiên Bắc ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, ngọt ngào giọng sữa đọc Tam Tự Kinh mà cụ ngoại dạy cho. Lúc đọc, thằng bé còn lắc lư cái đầu nhỏ nữa. Cụ ngoại đã dặn rồi, đọc Tam Tự Kinh phải lắc đầu mới được.

Từ Bác Mỹ nằm lim dim dưới đất.

Ông cụ Từ ngồi trên xích đu chậm rãi đung đưa, miệng cười rách tới mang tai. Ông cụ cảm thấy tự hào vô cùng ấy, nhìn xem, chắt ngoại của ông giỏi thế kia cơ mà, đọc được bao nhiêu câu.

"Cẩu bất giáo, tính nãi thiên"

Cái đầu nhỏ của Thời Thiên Bắc lắc qua bên trái nửa vòng rồi lại đảo qua bên phải nửa vòng: "Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên."

Trong phòng văng vẳng tiếng trẻ con lúc trầm lúc bổng, đọc vô cùng ra hình ra vẻ.

Đột nhiên Từ Bác Mỹ giật thót mình, chạy ra ngoài cửa.

"Gâu!"

"Gâu!"

"Gâu!"

Hai tiếng kêu đầu tiên rất cao, rất kích động, nhưng tiếng cuối cùng lại vô cùng nịnh bợ, cũng rất sợ sệt.

Ừm, Thời Cẩn đến rồi à.

Thời Thiên Bắc tự bò xuống ghế, vuốt phẳng bộ vest nhỏ của mình rồi đi từng bước nhỏ rất nghiêm chỉnh ra cửa.

Thấy Thời Cẩn, thằng bé rất vui mừng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở rìa cửa: "Con chào ba."

Giọng bé con mềm nhũn ngọt ngào, đáng yêu vô cùng.

Thời Cẩn ừ một tiếng rồi bước vào phòng.

Thời Thiên Bắc đi theo phía sau. Vào đến trong phòng, thằng bé tự đi rót một cốc nước, còn bị vẩy ra mất một ít, dùng hai tay bê lên đưa cho Thời Cẩn: "Ba ơi, ba uống nước."

Thời Cẩn đón lấy. nói: "Ba cảm ơn."

Anh đưa tay ra xoa đầu Thời Thiên Bắc.

Thời Thiên Bắc vui vẻ, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế băng nhỏ bên cạnh, nói: "Không cần khách sáo ạ."

Tướng ngồi tướng đi đều rất đẹp, y chang như Thời Cẩn vậy.

Ông cụ Từ hằm hừ, hai ba con nhà nó làm cái trò gì thế không biết, cái gì mà cảm ơn không cần khách sáo chứ. Đây là cuộc hội ngộ của tổng thống hai quốc gia sao?! Trong lòng ông cụ Từ rất ấm ức, sao Thiên Bắc lại đi học cái tác phong quân tử nhỏ giống như cán bộ già của ba nó thế không biết. Ờ thì đồng ý là phải giáo dục tốt cho thằng bé, nhưng một đứa trẻ miệng còn thơm mùi sữa, mới có mấy tuổi đầu thôi thì phải hoạt bát sinh động chạy nhảy khắp nơi chứ.

"Thời Cẩn đến đấy à."

Bác cả Vương đi từ trong bếp ra, hỏi Thời Cẩn: "Cháu ăn cơm trưa chưa?"

"Cháu ăn rồi ạ."

Thời Cẩn lại nói cảm ơn bà rồi quay sang nói với ông cụ Từ: "Chiều nay cháu không có ca mổ, cháu đưa Thiên Bắc tới chỗ mẹ nó chơi ạ."

Ông cụ Từ không nỡ xa chắt ngoại yêu dấu: "Vậy lúc nào mới đưa thằng bé về?"

Thời Cẩn nói: "Thứ bảy ạ."

Sau đó, anh chẳng có gì để nói nữa.

Lúc này, bà Vương bê trái cây ra, đặt lên bàn: "Thiên Bắc, lại đây ăn nho nào."

"Cảm ơn bà ngoại ạ."

Thời Thiên Bắc nói cảm ơn xong bèn vặt một quả nho ăn.

Thời Cẩn hỏi: "Con rửa tay chưa?"

"Chưa ạ.

"Đi rửa tay đã rồi mới được ăn."

Giọng điệu không hề dịu dàng chiều chuộng như lúc nói với Khương Cửu Sênh, cũng không xa cách, máy móc như với người ngoài. Cách nói không thân thiết cũng không xa lạ, nghe thì như đang ra lệnh, nhưng nếu nghe thật kỹ lại phát hiện ra có vài phần nhẹ nhàng.

"Vâng ạ."

Thời Thiên Bắc đặt quả nho xuống, tự đi rửa tay.

Đứa bé mới hơn 2 tuổi nhưng được Khương Cửu Sênh nuôi dạy phải trái trắng đen rất rõ ràng. Thời Cẩn dạy thằng bé biết kiềm chế, lễ nghĩa, còn hai phần ngây thơ xán lạn ấy là của ông cụ Từ dạy.

"Cháu đã mời thầy giáo dạy lễ nghi cho Thiên Bắc, từ tháng sau bắt đầu lên lớp." Thời Cẩn nói.

Đây không phải là thương lượng mà là thông báo.

Ông cụ Từ không đồng ý: "Nó mới lớn bao nhiêu đâu, cần gì phải mời thầy giáo sớm như vậy chứ."

Thiên Bắc còn chưa tròn 3 tuổi. Những đứa trẻ đồng lứa với nó còn đang ăn kẹo chơi bùn chơi đất, trong khi tiểu Thiên Bắc đã hiểu được rằng kẹo không tốt cho răng lợi, mà bùn đất thì có vi khuẩn rồi đó thôi.

Giọng Thời Cẩn rất lạnh nhạt: "Chỉ dạy lễ nghi thôi mà ông, một tuần hai tiết."

Ông cụ Từ hừ một tiếng, chắt ngoại của ông ngây thơ hồn nhiên như vậy ông phải bảo vệ chặt chẽ mới được! Giọng ông rất kiên quyết: "Những đứa trẻ khác còn đang đóng bỉm mà anh đã đòi dạy thằng bé lễ nghi rồi, anh đừng có nóng vội mà hỏng việc."

Thời Thiên Bắc rửa tay xong quay lại, bà Vương dùng khăn ướt lau khô tay cho thằng bé. Thằng bé nghiêm mặt nói: "Cảm ơn bà ngoại ạ.'

Nhìn nhóc con tròn trĩnh đáng yêu thế này, bà Vương yêu thương vô cùng: "Không có gì."

Thời Thiên Bắc ngồi thẳng lưng trên băng ghế nhỏ, tư thế ngay ngắn y như ba nó vậy.

Thằng bé bóc nho cho cụ ngoại trước, đặt lên chiếc đĩa nhỏ, rồi bóc một quả cho ba, sau đó tự rút khăn giấy lau sạch tay: "Ba ơi."

"Ừ."

Tiểu Thiên Bắc nhỏ giọng nói: "Bồn cầu cao quá, con không trèo lên được."

À, thì ra là muốn đi vệ sinh.

Bà Vương vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh giống y tạc với Thời Cẩn của tiểu Thiên Bắc: "Cụ ngoại đang nói chuyện với ba, để bà ngoại đưa con đi nhé."

Thời Thiên Bắc lắc đầu, nói không được.

"Vì sao lại không được?"

Thằng bé bị bộ giọng sữa nói: "Nam nữ khác nhau mà bà."

Bà Vương đứng hình.

Ông cụ Từ cũng không biết nói gì. Thôi được rồi, đứa bé này có thể mời thầy giáo được rồi. Nó học cái gì cũng nhanh, cái gì cũng hiểu thế cơ mà.

Thời Cẩn đứng dậy, Thời Thiên Bắc đi theo.

Sau đó, trong phòng rửa tay, giọng nói non nớt vang lên: "Ba, ba bế con lên băng ghế là được rồi ạ."

Thời Cẩn đặt thằng bé lên ghế sau đó xoay người sang chỗ khác.

Một lát sau, giọng nói non nớt của thằng bé vang lên cùng với tiếng xả nước: "Ba ơi, con xong rồi ạ."

Tự thằng bé cũng có thể kéo quần lên được, mỗi tội kéo không thẳng thôi.

Thời Cẩn bế Thời Thiên Bắc xuống, chỉnh quần lại cho thằng bé rồi đưa đi rửa tay.

Giọng thằng bé bi ba bi bô nhưng rất kiên quyết, nghiêm túc: "Con có thể tự rửa được ạ."

Thời Cẩn bèn đứng sang bên cạnh chờ thằng bé.

Thời Thiên Bắc cũng chỉ mới cao đến bệ rửa tay thôi, nhón chân hết cỡ mới mở nước được. Thằng bé ấn chút xà phòng rửa tay ra, chậm rãi xoa từng chút một, rửa hai lần, xả nước bốn lần. Nó giống y như ba mình, rất thích sạch sẽ. Rửa sạch tay rồi, thằng bé còn lau khô nước bắn trên bệ rửa rồi mới đi ra ngoài.

Sau đó, thằng bé ngoan ngoãn ngồi lại ghế, bóc nho ăn, ăn xong mới hỏi Thời Cẩn: "Ba ơi, con có thể uống một hộp sữa chua đào vàng không ạ?"

Thời Thiên Bắc rất thích sữa chua đào vàng, giống y như mẹ, có thể uống sữa chua thay cơm được.

Thời Cẩn hỏi: "Hôm nay con uống mấy hộp rồi?"

Nó nghĩ một chút rồi đưa ba ngón tay lên: "Ba bình ạ."

Nó đáp rất ngoan ngoãn: "Sáng con uống hai bình, trưa uống một bình."

Thời Cẩn nói rất ngắn gọn: "Vậy thì không được uống thêm nữa."

Thời Thiên Bắc đáp: "Dạ."

Thèm quá đi mất, nhưng ba đã quy định rồi, một ngày chỉ được uống ba bình thôi.