Duy Nhất Là Em

Chương 373: Ngoại Truyện Bánh Bao Nhỏ (3)




Thời Thiên Bắc đáp: "Dạ."

Thèm quá đi mất, nhưng ba đã quy định rồi, một ngày chỉ được uống ba bình thôi.

Thời Cẩn nhìn đồng hồ: "Thiên Bắc, con có thứ gì muốn mang đi không?"

Thời Thiên Bắc nghĩ một chút: "Con mang Bác Mỹ theo được không ạ?"

"Được."

Thời Thiên Bắc nói cảm ơn ba xong vui vẻ đi lấy ba lô nhỏ chuyên dụng để mang chó đi. Thằng bé đặt Từ Bác Mỹ vào cẩn thận rồi đeo balo lên vai đi ra ngoài.

Có điều, cậu chỉ mới khoác được một lúc, ba cậu đã nói: "Đưa cho ba đi."

Thời Thiên Bắc gỡ balo xuống đưa cho ba mình.

Một tay Thời Cẩn xách chó, một tay dắt Thời Thiên Bắc.

Anh đi xe bảy chỗ, tính năng an toàn rất cao. Thời Cẩn mở cửa xe, đặt Thời Thiên Bắc lên ghế trẻ con. Thời Thiên Bắc tự cài dây an toàn, bàn tay nhỏ trắng nõn cũng giống hệt ba, vừa thon vừa đẹp, có điều, tay thằng bé không đủ khéo léo, làm thế nào cũng không cài được.

"Ba ơi, con không cài được."

Thời Cẩn bế thằng bé ngồi dịch lên một chút, dạy cậu: "Con phải ấn vào chỗ này trước."

Thời Thiên Bắc dùng ngón tay mũm mĩm ấn vào chỗ mà ba cậu vừa chỉ: "cách" một tiếng cài được vào ngay: "Con làm được rồi ạ.'

Thời Cẩn xoa đầu thằng bé ra vẻ khen ngợi rồi vòng sang ghế lái.

Thời Thiên Bắc là một quý ông nhỏ rất yên lặng, Thời Cẩn cũng không nói nhiều nên hai bố con đều ngồi im.

Lái được một đoạn, Thời Cẩn bèn nhạc trong xe lên. "A, là bài hát của mẹ."

Thời Thiên Bắc vui vẻ khẽ ngân nga theo tiếng nhạc, Từ Bác Mỹ cũng vui vẻ của theo.

Trong âm thanh mềm mại non nớt còn xen thêm tiếng chó sủa như ma khóc quỷ gào. Thời Cẩn liếc mắt nhìn gương chiếu hậu: "Đừng làm ồn, ba đang lái xe."

"Vâng..." Thời Thiên Bắc không hát nữa.

"Oẳng..." Từ Bác Mỹ cũng không sủa nữa.

Trong gương chiếu hậu phản chiếu ra hình ảnh đôi mắt đen lay láy, sáng long lanh của tiểu công tử họ Thời đang khẽ chớp chớp, miệng còn mấp máy ta ta ti ti theo nhạc trong xe.

Tiểu công tử họ Thời thích nhất là bài hát của mẹ mình, tuy rằng...

"Không đúng nhạc một câu nào cả."

Thời Cẩn chỉ trần thuật, tả thực tình hình chứ không mang tính bình luận gì cả.

Thời Thiên Bắc gật đầu đồng ý với lời bình của ba mình: "Mẹ nói, như con gọi là "ngũ âm không đủ ạ." Mẹ còn nói là: "Giống ba ấy..."

Thời Cẩn cạn lời.

Vừa khéo, điện thoại của Khương Cửu Sênh gọi đến.

Thời Cẩn kết nối bluetooth nhận cuộc gọi. Vừa nghe máy, bên kia đã hỏi: "Thời Cẩn, anh đi đón Thiên Bắc à?"

"Ừ"

Lông mày của anh khẽ nhíu lại: "Hai bố con đang đi trên đường rồi."

Chẳng quan tâm đến anh gì cả.

Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng dặn dò: "Anh lái xe chậm thôi nhé."

Lông mày anh lại giãn ra: "Ừ, anh biết rồi."

Cũng vẫn quan tâm đến anh đấy chứ.

"Vậy anh tập trung lái xe đi, đừng để phân tâm."

Khoé môi anh cong lên: "Ừ."

Nửa câu sau của Khương Cửu Sênh là: "Đưa máy cho Thiên Bắc hộ em với."

Thời Cẩn đứng hình.

Anh mím môi, im lặng vài giây mới gỡ tai nghe bluetooh xuống, bật loa ngoài rồi đưa điện thoại cho Thời Thiên Bắc: "Điện thoại của mẹ con đấy."

Bánh bao sữa nhỏ vui vẻ mỉm cười, ghé sát cái miệng xinh xinh vào ống nói của điện thoại, ngọt ngào gọi: "Mẹ ơi."

Tiếng kêu này khiến lòng Khương Cửu Sênh mềm nhũn cả ra.

"Thiên Bắc à"

Qua đường dây điện thoại, giọng nói của cô cũng trở nên dịu dàng không tả nổi: "Nhớ mẹ không nào?"

Thời Thiên Bắc cười rạng rỡ như đoá hoa nhỏ, lại hơi ngượng ngùng, hai gò má ửng hồng lên. Giọng nói của thằng bé vẫn còn non nớt thơm mùi sữa, bi ba bi bô nói với mẹ: "Nhớ ạ.

Khương Cửu Sênh phát cuồng lên vì yêu con: "Mẹ cũng nhớ con lắm."

Thời Cẩn ghen tị vô cùng.

Cô còn chưa nói nhớ anh đâu.

"Thiên Bắc muốn ăn gì nào? Lát mẹ mua trà sữa cho con nhé."

Thời Cẩn càng ghen tị hơn.

Cô cũng chưa hỏi anh muốn ăn gì đâu.

Thời Thiên Bắc ngoan ngoãn trả lời mẹ: "Con muốn ăn kem với bánh ngọt ạ."

Khương Cửu Sênh rất chiều con, chỉ cần trong phạm vi hợp lý thì Thiên Bắc muốn gì cô sẽ đều cho nấy. Dù có không hợp lý, nhưng chỉ cần Thiên Bắc gọi thêm vài câu mẹ ơi là cô đã đáp ứng vô điều kiện rồi.

Không giống như Thời Cẩn. Anh sẽ không nuông chiều đứa trẻ như vậy: "Trời lạnh quá rồi, không được ăn kem."

"Vầng..." Thời Thiên Bắc đành nói với mẹ: "Vậy còn không ăn kem bánh nữa ạ. Con chỉ ăn black forest thôi."

Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng đồng ý.

Thời Thiên Bắc rất vui vẻ. Cậu muốn biểu diễn múa cột mà mợ Tô Khuynh dạy

cho mẹ xem, thế nhưng mẹ ở trong điện thoại thì không xem được. Cậu muốn biểu diễn hát rock cho mẹ nghe, nhưng ngũ âm của cậu lại không đủ giống ba cậu, hát chẳng hay tẹo nào. À, cậu nghĩ ra rồi: "Hôm nay. Cụ ngoại dạy con Tam Tự Kinh đấy, mẹ ơi, con đọc cho nghe nhé"

"Ừ con đọc đi."

Thời Thiên Bắc ngồi rất ngay ngắn, dùng hai tay cầm điện thoại, cái đầu nhỏ xinh lắc trái lắc phải, đọc rất dứt khoát: "Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên..."

Từ nhà họ Từ đến phim trường Hoành Điếm phải lái xe mất 40 phút, Khương Cửu Sênh và Thời Thiên Bắc nói chuyện điện thoại hết 20 phút rồi.

Xe dừng lại, Thời Thiên Bắc tự cởi dây an toàn ra, đeo bình nước cá nhân của mình lên, sau đó ôm Bác Mỹ, ngoan ngoãn chờ ba mở cửa xe.

Bên ngoài phim trường Hoành Điếm có bậc thang rất dài, Thời Cẩn thả Từ Bác Mỹ ra khỏi ba lô, buộc dây xích vào rồi đội cho Thời Thiên Bắc một chiếc mũ bóng chày. Một tay anh dắt chó, một tay bế Thời Thiên Bắc.

Tiểu công tử họ Thời: "Cảm ơn ba ạ."

Đại công tử họ Thời: "Không cần khách sáo."

Người qua đường cạn lời.

Từ Bác Mỹ: "Oẳng..."

High quá đi mất thôi... cảm giác như kiểu đời chó đã đạt đến một mức độ cao mới vậy, cảm giác chó đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời chó vậy... "Oẳng..."

Nghe tiếng chó sủa, Khương Cửu Sênh bước xuống đón: "Thiên Bắc."

"Mẹ ơi."

Một tay Thời Thiên Bắc bám vào cổ ba mình, một tay ra sức vẫy mẹ.

Khương Cửu Sênh vẫn còn đang mặc phục trang. Hôm nay cô mặc một bộ kiếm khách màu đen, nhìn rất gọn gàng nhanh nhẹn. Cô chạy từ trên cầu thang xuống, đón lấy Thiên Bắc, hôn lên khuôn mặt nhỏ tròn xoe như chiếc bánh gạo mềm của thằng bé.

Thiên Bắc vui chết đi được.

"Oẳng..."

Từ Bác Mỹ cũng vui chết đi được. Nó ngậm váy của mẹ, đuôi vểnh ngược lên tận trời.

"Thời Thiên Bắc"

Ba cậu chợt nói: "Nhắm mắt lại."

Cậu không hiểu, hỏi: "Dạ?"

Ba cậu kéo sụp vành mũ bóng chày của cậu xuống: "Nhắm mắt vào, không được mở ra."

"Vâng ạ.

Thời Thiên Bắc ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thời Cẩn đỡ lấy mặt Khương Cửu Sênh, xoay sang bên này, cúi đầu hôn luôn xuống môi cô.

Quyến luyến một lúc lâu, anh mới khẽ cắn cô một cái rồi buông ra: "Trong điện thoại, em nói nhớ Thiên Bắc mà không nói nhớ anh."

Giọng đầy ai oán. Anh lại ghé sát tới cắn thêm cái nữa.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, khẽ liếm môi mình, rồi lại dùng đầu ngón tay lau vết son bị lem trên môi Thời Cẩn đi.

Giờ Thời Cẩn mới hài lòng: "Mở mắt ra được rồi."

Thời Thiên Bắc mở mắt ra, chỉnh lại mũ trước rồi hết nhìn ba lại nhìn mẹ, vẻ mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì.

"Oẳng!"

Không biết Từ Bác Mỹ đang hưng phấn chuyện gì mà nhảy nhót quay cuồng trên bậc cầu thang.

Vẫn còn vài bậc thang nữa mới lên đến trên, Thời Cẩn sợ Khương Cửu Sênh mệt bèn nói: "Để anh bế cho, hôm nay em quay phim đã mệt lắm rồi."

"Bế một chút cũng không sao đâu anh."

Thời Cẩn vẫn đón lấy Thời Thiên Bắc, đưa dây xích chó cho Khương Cửu Sênh sau đó rảnh ra một tay để cầm tay cô.

Đến phim trường, Thời Cẩn mới đặt Thời Thiên Bắc xuống. Từ xa Mạc Băng đã nhìn thấy mọi người liền bước tới chào hỏi: "Thiên Bắc đến đấy à."

Thời Thiên Bắc ngoan ngoãn chào cô: "Cháu chào cô Mạc Băng ạ."

Đứa bé mới hơn hai tuổi mà hiểu lễ nghĩa, giáo dưỡng tốt như vậy. Bên ngoài bộ vest nhỏ, Thời Thiên Bắc khoác thêm một chiếc áo khoác nữa, dáng dấp ăn mặc y hệt như ba của cậu, đáng yêu vô cùng.

Mạc Băng không kìm được, khẽ nhéo hai má bầu bĩnh nõn nà kia: "Sao Thiên Bắc của chúng ta lại ngoan thế này cơ chứ."

Cô rút một chiếc kẹo mút cầu vồng rất to từ trong túi áo ra, đưa cho thằng bé.

Chiếc kẹo cầu vồng hình tròn phải to bằng mặt của Thiên Bắc ấy.

Thằng bé ngoan ngoãn đón lấy, vẻ vui sướng trên mặt không giấu đi được, lộ ra đôi mắt sáng long lanh, lễ phép nói: "Cảm ơn cô ạ."

Dáng vẻ khách sáo lịch thiệp này cũng sao chép nguyên bộ từ ba ruột mình, có điều, giọng sữa non nớt lại đáng yêu hơn ba cậu nhiều, vừa ngoan vừa mềm mại.

Mạc Băng cười đáp: "Không cần khách sáo."

Đúng lúc này, trà chiều được đưa đến.

Khương Cửu Sênh mời cả đoàn làm phim, giờ cũng đang giờ nghỉ nên mọi người đều đang ăn đệm bụng cả. Khương Cửu Sênh dắt Tiểu Thiên Bắc đi đến khu nghỉ ngơi của cô. Bên dưới chiếc ô che nắng cỡ đại có một chiếc bàn, một cái ghế nằm và hai chiếc ghế đôn, cô đi mượn thêm một chiếc ghế có lưng dựa cho Thiên Bắc ngồi nữa.

Khương Cửu Sênh mở hộp bánh ra cho Thiên Bắc ăn.

Thiên Bắc tự tháo bình nước trên cổ xuống: "Mẹ ơi, con tự ăn được ạ."

Sao mà ngoan thế cơ chứ.

Khương Cửu Sênh đưa thìa cho thằng bé. Thời Thiên Bắc tự buộc một chiếc yếm lên cổ, một tay đỡ vào chiếc hộp, một tay cầm thìa rất ra dáng, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ một.

Kể cũng lạ, đại đa số thời gian Thời Thiên Bắc đều ở nhà họ Từ, đích thân ông cụ chăm sóc dạy dỗ, nhưng bất luận là dáng ngồi, dáng đứng hay dáng ăn, thằng bé đều giống Thời Cẩn như tạc.

"Ngon lắm," Khương Cửu Sênh đẩy cái hộp của mình ra trước mặt Thời Cẩn:

"Anh ăn thử đi."

Thời Cẩn lắc đầu, anh không thích ăn ngọt.

Thiên Bắc thì lại rất thích đồ ngọt, về điểm này thằng bé giống Sênh Sênh nhà anh. Lúc trước còn bình thường, chứ từ sau khi mang thai Thiên Bắc, cô bị nghén ngọt, thi thoảng hai mẹ con còn có thể ăn đồ ngọt thay cơm nữa. Thời Cẩn cảm thấy rất đau đầu về chuyện đó, đã phải quản đứa nhỏ rồi, còn phải quản cả người lớn nữa.

Khương Cửu Sênh xúc hẳn một thìa đưa lên miệng anh: "Há mồm nào."

Anh nhíu mày nhưng vẫn há miệng ăn.

Khương Cửu Sênh nhoài người trên bàn, chống cằm nhìn Thời Cẩn: "Ngon không anh?"

Anh chỉ nhận xét: "Ngọt quá."

Cô lại đút cho anh ăn một quả cherry nữa. Trong các loại hoa quả, Thời Cấn thích nhất là cherry. Khương Cửu Sênh đút cả cho Thiên Bắc một quả, mà đến động tác nhổ hạt của hai ba con cũng giống nhau, đều rút một tờ giấy ăn, nhổ hạt lên đó, gói gọn lại rồi ném vào thùng rác.

Trợ lý Tiểu Ma đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng nhà ba người mà lòng người ấm áp dịu dàng này, không khỏi cảm thán: "Gene của bác sĩ Thời mạnh thật đấy."

15 phút sau, trợ lý trường quay chạy đến gọi Khương Cửu Sênh: "Chị Sinh Sênh ơi, chuẩn bị quay tiếp rồi ạ."

"Ừ."

Khương Cửu Sênh xoa đầu Thời Thiên Bắc, nói: "Thiên Bắc à, mẹ đi làm việc nhé."

"Vâng ạ."

Cô hôn Thiên Bắc, xong hôn Thời Cẩn rồi mới ra khu vực quay.

Hôm nay Khương Cửu Sênh quay cảnh đánh nhau, có rất nhiều động tác phải hoàn thành trên không, cần phải treo cáp trong một thời gian dài.

Đây không phải lần đầu tiên Thời Thiên Bắc đến thăm trường quay cùng ba, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ bị treo trên cáp. Khuôn mặt nhỏ xinh của thằng bé nhăn lại như bánh bao nhúng nước: "Ba ơi, cái cao cao kia là gì ạ?"

Thời Cẩn nhíu mày đáp: "Là cáp treo."

Thiên Bắc cũng nhíu mày, hỏi ba: "Bị treo lên cáp thế có đau không ba?"

"Có."

Hai mắt thằng bé đỏ hồng lên: "Không thể thả mẹ xuống sao ba?"

Thằng bé không nỡ để mẹ đau, hơn nữa, treo cao thế kia, đáng sợ quá.

Thời Cẩn thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Khương Cửu Sênh, quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ không vướng chút tạp chất nào của con trai mình: "Con biết cái gì gọi là công việc không?"

Thời Thiên Bắc gật đầu: "Con biết ạ."

Bà ngoại cả nói là ba mẹ đều phải làm việc, nếu không làm việc sẽ không có tiền mua sữa chua đào vàng.

"Vậy còn đạo đức nghề nghiệp thì sao?"

Thằng bé lắc đầu, ngây người không hiểu.

Thời Cẩn ngẫm nghĩ, phải làm thế nào để giải thích cho một đứa bé hơn 2 tuổi hiểu được điều mà có khi nhiều người lớn còn không hiểu nhỉ? Trầm ngâm một lúc, anh mới nói: "Đạo đức nghề nghiệp tức là có trách nhiệm với công việc trong sự nghiệp mà mình theo đuổi. Mẹ của con là một diễn viên ưu tú, mẹ con không chỉ trách nhiệm, mà còn làm tốt nhất có thể nữa."

Thời Thiên Bắc cái hiểu cái không.

Dù sao thằng bé cũng còn nhỏ tuổi, dù có hiểu chuyện, có trưởng thành sớm đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu được quy tắc trong thế giới của người lớn.

Thời Cẩn đổi cách nói khác: "Nếu con hứa với cụ ngoại là sẽ cùng cụ ngoại xem duyệt binh, nhưng sau đó con rất buồn ngủ thì con sẽ làm thế nào?"

Thời Thiên Bắc cân nhắc một chút rồi mới trả lời ba: "Con uống hết một bình sữa chua đào vàng là sẽ không buồn ngủ nữa, như vậy có thể xem duyệt binh cùng cụ ngoại rồi ạ."

Thời Cẩn ừ một tiếng, nói: "Con có thể không nhận lời, nhưng nếu đã nhận lời rồi thì phải làm thật tốt."

Anh dùng ngón tay lau vết sữa trên mép Thời Thiên Bắc, rồi lại lau vào yếm dãi trên cổ thằng bé với vẻ mặt rất ghét bỏ, hỏi: "Giờ con hiểu chưa?"

Thời Thiên Bắc gật đầu: "Con hiểu rồi ạ."

Lần sau đi cùng ba đến thăm phim trường của mẹ, nhất định thằng bé sẽ mang sữa chua đào vàng cho mẹ.

Điện thoại của Thời Cẩn vang lên, anh nhìn số gọi đến rồi ấn nghe máy.

Là trợ lý bác sĩ Tiêu Dật gọi: "Bác sĩ Thời ạ."

"Có chuyện gì không?"

"Số liệu của bệnh nhân buổi sáng ấy có biến chuyển bất thường..."

Phía sau anh ta còn nói gì nữa nhưng Thời Cẩn nghe không rõ lắm, ở phim trường quá ồn ào. Anh ôm ống nghe, dặn: "Con đừng chạy lung tung nhé."

Thời Thiên Bắc ngoan ngoãn gật đầu.

Thời Cẩn gọi trợ lý Tiểu Ma của Khương Cửu Sênh đến, nhờ anh ta trông đứa bé một lát, sau đó đi ra ngoài phim trường nghe điện thoại. Có điều, giữa chừng Tiểu Ma lại bị gọi đi.

Ở phim trường đều là người quen, thi thoảng có mấy cô gái dâng trào tình yêu thương của người mẹ chạy tới muốn chụp ảnh cùng Thiên Bắc. Thiên Bắc khéo léo lịch sự từ chối cả. Mẹ cậu đã nói rồi, mặt của cậu không thể để bị người khác chụp ảnh được.

Từ Bác Mỹ bị buộc vào chân bàn, đang ôm một quả táo gặm. Thời Thiên Bắc ăn hết chiếc bánh black forest trong hộp, lau sạch tay và miệng rồi ngồi ngoan trên ghế, tò mò nhìn xung quanh. Thằng bé nhìn thấy một bà cụ lưng còng đang nhặt chai nhựa, nhưng cô trong phim trường không cho bà cụ vào nhặt, chỉ cho bà ấy nhặt bên ngoài thôi.

Cậu nhíu mày một lúc, không biết làm thế nào, cuối cùng vẫn nhảy từ trên ghế xuống, nhặt một chiếc túi trong thùng rác ra, nhét đầy chai vào trong rồi đi cho bà cụ.

Hai tay cậu nhấc lên, nói: "Bà ơi, cháu cho bà này."

Tay bà cụ kia rất đen, rất nhăn nheo, lúc cười chẳng còn thấy răng nữa: "Cảm ơn cháu nhé, anh bạn nhỏ."

"Không có gì ạ."

Đổ hết chai rỗng trong túi vào chiếc bị gai của bà cụ kia xong, Thời Thiên Bắc mới quay về. Đôi chân ngắn ngủn chạy rất chậm, phía trước mặt cậu có một chị đang đẩy một cái giá sắt treo đầy phục trang, di chuyển rất khó khăn. Bánh xe của chiếc giá sắt bị kẹt vào một đường dây trên mặt đất, đột ngột đổ nhào về phía sau.

Từ Bác Mỹ kêu lên: "Gâu gâu!"

Cô gái trẻ đẩy giá quần áo ở trước mặt biết va phải người khác rồi, vội hoảng hốt kêu lên một tiếng. Cô ta đang định đỡ đứa bé dậy thì một bàn tay thon dài tuyệt đẹp đã nhanh hơn một bước.

Chủ nhân của bàn tay đang nghiêm mặt lại, sắc mặt rất lạnh lùng, bế đứa bé lên.

"Con bị va vào đâu?"

"Tay ạ."

Một tay Thời Thiên Bắc ôm cổ ba mình, tay còn lại chìa ra: "Ba ơi, con đau."

Giọng Thời Cẩn vô cùng lạnh lùng: "Những chỗ khác thì sao?"

Thời Thiên Bắc muốn khóc lại cố nhịn, khẽ lắc đầu.

Da của trẻ con rất non nớt, lúc nãy bị ngã, tay đập vào kim loại trên giá, da tay bị cọ rách ra. Lòng bàn tay mũm mĩm trắng trẻo rướm máu. Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh như băng: "Trên đất đầy dây điện dây cáp, không biết cẩn thận một chút sao?"

Ánh mắt của anh lúc này, sắc bén như dao vậy.

Cô gái trẻ vô cùng sợ hãi: "Tôi... tôi xin lỗi."

Mọi người trong phim trường đều là người quen cả nhưng chưa từng thấy Thời Cẩn nổi giận thế này bao giờ. Thì ra, lúc nổi cáu lên, thì một bác sĩ Thời luôn nhã nhặn lịch lãm cũng trở nên đáng sợ thế này. Có điều cũng phải thôi, làm bố mà, nào có ai không thương con chứ.

Khương Cửu Sênh bước tới, không nói thêm gì, chỉ hỏi: "Có hòm thuốc không?"

"Có ạ."

Nhân viên trường quay chạy đi lấy hòm thuốc. Đạo diễn cho Khương Cửu Sênh tạm nghỉ một lúc, quay phần của nam chính trước.

Bị thương trong lúc quay phim là chuyện rất bình thường, nên đoàn phim lúc nào cũng chuẩn bị thuốc trị thương ngoài da, bông băng, nước sát trùng, chỉ không có găng tay thôi.

Thời Cẩn đổ nước sát trùng ra, rửa tay và nhíp trước, sau đó lại dùng bông rửa vết thương cho Thiên Bắc.

Vành mắt thằng bé đỏ hồng nhưng vẫn không khóc không quấy, ngoan ngoãn vô cùng.

Khương Cửu Sênh xoa đầu cậu, đau lòng nói: "Nếu con đau thì cứ khóc ra đi, không cần phải nhịn đâu."

Thời Thiên Bắc lắc đầu, nói với mẹ là mình không đau. Cậu không khóc, cậu là một người đàn ông nhỏ mà.

"Sao con lại chạy lung tung?"

Thời Cẩn không ngẩng đầu lên, dùng bông thấm nước sát trùng rồi lau sạch vết máu với bụi bẩn quanh cho con.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thằng bé không dám nhìn, quay đầu sang phía mẹ mình: "Con nhìn thấy một bà cụ đi nhặt chai nhựa, nhưng bà ấy không được vào trong để nhặt, nên con mới cầm ra cho bà ấy."

Thời Cẩn đổi một miếng bông khác, dùng nhíp kẹp ngâm vào nước sát trùng rồi khe khẽ ấn xuống vết thương.

Thời Thiên Bắc hơi rụt lại một chút.

Thấy vậy, anh cũng nhẹ nhàng hơn.

"Thiên Bắc này."

Thời Thiên Bắc nhìn về phía mẹ mình.

Đánh lạc hướng sự chú ý của thằng bé cũng tốt, Khương Cửu Sênh xoa mặt cậu, giảng giải cho cậu nghe: "Con muốn giúp người khác là việc tốt, thế nhưng, lần sau nếu con giúp người lạ, thì phải để người lớn đưa con đi nhé, biết chưa nào?"

Cậu bé không hiểu bèn hỏi: "Vì sao thế mẹ?"

"Con còn nhớ đoạn video về kẻ bắt cóc trẻ con mà lần trước cụ ngoại cho con xem không?"

"Con nhớ ạ."

Kẻ xấu trong video đó lừa trẻ con nhà người khác đi.

Lúc xem xong, cậu còn nói với dượng, nhờ dượng mang các chú cảnh sát của đội hình sự đi bắt người xấu mà.

Ngữ điệu của Khương Cửu Sênh rất chậm rãi, cực kỳ kiên nhẫn: "Trên thế giới này, có người tốt cũng có kẻ xấu, nhưng con không thể vì có kẻ xấu mà không làm chuyện tốt nữa được. Có điều, con vẫn còn nhỏ, không phân biệt được người tốt và kẻ xấu, cũng không bảo vệ được chính mình. Thế nên là, con phải đi cùng người lớn có thể bảo vệ được con, để đi giúp người khác. Con biết chưa?"

Thời Thiên Bắc không hiểu hết, nhưng cậu sẽ nghe lời mẹ của mình: "Con biết rồi ạ."

Khương Cửu Sênh cúi xuống hôn lên mặt cậu một cái.

Đúng lúc này, Tiểu Ma và cô gái trẻ của tổ phục trang đó đi tới để xin lỗi. Cô gái vẫn còn rất trẻ, nhút nhát, thấy phạm lỗi là khóc thút thít suốt, hai mắt đỏ hồng luôn miệng nói xin lỗi.

Dường như cô gái ấy rất sợ Thời Cẩn, cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên. Khương Cửu Sênh hỏi Thời Thiên Bắc: "Con có bằng lòng tha thứ cho chị ấy không?"

Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

Lúc trước mẹ đã từng dạy cậu, có thể tức giận, nhưng không được giận quá lâu. Cô gái trẻ tuổi cứ lúc thì cảm ơn, lúc thì xin lỗi, nước mắt làm lem hết cả lớp trang điểm. Đã là một quý ông nhỏ thì không thể để phụ nữ khóc.

Thời Thiên Bắc rút một chiếc khăn tay nhỏ trong túi áo ra, bàn tay bé xinh trắng nõn đưa sang cho cô ấy: "Khăn sạch đấy ạ."

Chiếc khăn mùi xoa màu trắng tinh được gấp vuông vắn phẳng phiu, vừa sạch sẽ vừa chỉnh tề, ở góc khăn còn thêu một đoá hoa nhỏ màu xanh lam.

Cô gái trẻ bật cười nhận lấy chiếc khăn kia.

Xử lý xong vết thương, Thời Cẩn dùng viên bông gòn chấm vào thuốc trị ngoại thương chấm lên, sau đó cắt thêm một đoạn băng vải: "Sênh Sênh này, anh đưa Thiên Bắc đi bệnh viện một chuyến nhé."

"Sao thế anh?"

Khương Cửu Sênh rất lo lắng: "Có phải nghiêm trọng lắm không anh?"

Anh lắc đầu, dùng băng dính y dụng dán cẩn thận miếng băng, động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất chậm rãi. Anh nói: "Chỉ bị xước da thôi, nhưng trên giá treo quần áo có gỉ sắt, anh đưa Thiên Bắc đi tiêm phòng uốn ván."

"Em cũng đi với."

Thời Cẩn vỗ về cô: "Không cần đâu em. Em còn có cảnh chưa quay xong mà, tiêm xong anh sẽ quay lại đón em."

Thời Thiên Bắc đã không còn đau nữa. Cậu nhìn vết thương được ba băng bó cho trên tay, trong lòng thầm nghĩ: Ba mình đúng là một bác sĩ siêu giỏi siêu giỏi siêu giỏi siêu siêu giỏi luôn, vết thương ba băng bó cũng đẹp nhất đẹp nhất đẹp nhất nhất quả đất.

Buổi tối.

Do ban ngày mệt mỏi quá, nên chưa tới 8 giờ Thiên Bắc đã ngủ rồi.

Khương Cửu Sênh kéo Thời Cẩn ra ban công, nói: "Ông nội bảo em là anh muốn mời thầy giáo cho Thiên Bắc à?"

Thời Cẩn ôm cô ừ một tiếng.

Ông cụ Từ không chỉ kể chuyện đó, mà còn tố cáo Thời Cẩn một phen nữa. Ông cụ trừng mắt dựng râu lên nói anh làm bố mà ác độc, coi con trai như tình địch vậy. Tóm lại, ông cụ lên án mất hơn một tiếng đồng hồ chưa hết.

Lần này thì Khương Cửu Sênh và ông cụ đứng cùng một chiến tuyến. Cô cũng không đồng ý: "Con còn nhỏ quá anh."

Thời Cẩn gác cằm lên hõm vai của cô, khẽ dụi dụi: "Nhưng tâm trí của thằng bé không nhỏ."

Cô chọc vào mặt anh, nói: "Nhưng cũng vẫn là một đứa trẻ."

Thời Cẩn đứng thẳng người lên, bắt lấy tay cô, hôn từng ngón, từng ngón một.

Thời Cẩn đứng thẳng người lên, bắt lấy tay cô, hôn từng ngón, từng ngón một. Anh nói rất thờ ơ: "IQ của Thiên Bắc là 135 đấy."

Khương Cửu Sênh – IQ 121 đứng hình.

Cô còn không biết Thời Cẩn đo IQ cho thằng bé từ lúc nào nữa cơ.

Khương Cửu Sênh tấm tắc khen: "Thiên Bắc của chúng ta lợi hại thật đấy."

Mặt Thời Cẩn không biến sắc, nói: "Giống anh đó."

Anh nhìn vào mắt cô, nói rất trịnh trọng: "IQ của anh là 137."

Khương Cửu Sênh – IQ 121 tiếp tục á khẩu.

Thôi được rồi, trong nhà họ, cô là kẻ chậm lụt nhất.

Khương Cửu Sênh đang muốn thuyết phục Thời Cẩn tiếp thì Bác Mỹ lại sủa một tiếng. Là Tiểu Thiên Bắc đi ra.

Không biết thằng bé tỉnh từ lúc nào, cậu mặc một bộ áo ngủ hình gấu con màu vàng, đầu cúi gằm xuống, sợ sệt nói: "Ba ơi, con làm sai một chuyện rồi."

Ồ, tới nhận lỗi à.

Thời Cẩn nhìn thằng bé: "Con làm sai chuyện gì?"

Thằng bé đứng rất quy củ, nghiêm túc, giọng nói mềm mại non nớt nói cả một đoạn dài: "Chú Tiểu Ma tặng con đồng hồ dạ quang, con rất thích nên đeo đi ngủ. Lúc đi tiểu, tự dưng con muốn nhìn xem đồng hồ dạ quang có sáng không, nên không để ý, tè luôn lên nắp bồn cầu."

Khả năng diễn đạt cảm xúc của Thiên Bắc tốt hơn bạn đồng lứa rất nhiều, nói năng rất logic, đâu ra đấy.

Thằng bé nhìn ba mình một cái rồi lại nhận lỗi tiếp: "Sau đó con dùng xà phòng rửa tay để rửa nắp bồn cầu, không cẩn thận xịt ra nhiều quá, bao nhiêu là bong bóng xà phòng. Con lại dùng rất nhiều nước để rửa, làm cho trên sàn nhà cũng bắn đầy bọt nước. Con dẫm vào nên bị ngã."

Điều Khương Cửu Sênh quan tâm đầu tiên bao giờ cũng là cơ thể của đứa bé:

"Con ngã ở đâu? Có đau không?"

Cô ngồi xổm xuống kiểm tra xem Thiên Bắc có bị ngã va vào chỗ nào không, mới phát hiện áo ngủ của thằng bé bị ướt ở ngay phần mông, còn băng vải băng vết thương trên tay thì không bị động vào.

Thời Thiên Bắc quay người đi: "Con không sao cả, chỉ bị ướt áo ngủ thôi."

Rồi cậu lại quay sang ba mình, xòe tay ra, vẻ mặt rất buồn bã: "Đồng hồ dạ quang bị dính nước vào, không phát sáng nữa rồi ba ơi."

Làm sai chuyện gì thì phải dũng cảm nhận lỗi.

Thằng bé dùng giọng nói ngọt ngào nói: "Con xin lỗi ạ.

Sau đó, tự thằng bé ngoan ngoãn đi ra góc tường, úp mặt vào tường.

Thời Cẩn dựa vào bàn, nhìn bé con mũm mĩm kia, hỏi: "Con biết con sai ở đâu chưa?"

Cậu gật đầu, đứng thẳng tắp trước vách tường, tự ăn năn hối lỗi: "Con không nên xem đồng hồ dạ quang lúc đang đi tiểu."

Giọng nói còn chưa hết vẻ non nớt nhưng lại vô cùng nghiêm túc, già dặn: "Lúc làm chuyện gì không được phân tâm."

Từ phân tâm này là do ông ngoại cả dạy.

"Thôi được rồi, không cần úp mặt vào tường nữa."

Khóe môi Thời Cẩn hơi cong lên. Thôi bỏ đi, dù sao cũng vẫn còn là một đứa trẻ đi tè cả vào nắp bồn cầu mà, chuyện mời thầy giáo để nói sau vậy.

"Vâng ạ."

Thời Thiên Bắc quay người lại, mông bị ướt rồi, dính vào người hơi ngưa ngứa. Thằng bé muốn gãi, nhưng nghĩ thấy không được nhã nhặn cho lắm bèn cố nhìn xuống, đôi lông mày nhỏ xinh nhíu lại thành hình chữ bát.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Mẹ đưa con đi thay quần áo nhé."

"Nhưng trong phòng tắm vẫn chưa rửa sạch ạ."

"Để ba rửa cho."

Khương Cửu Sênh bế thằng bé lên, đi vào phòng thay đồ, còn Thời Cẩn thì đi vào phòng tắm.

Thời Thiên Bắc vui vẻ hôn mẹ mình một cái. Ở trong nhà cậu, cậu nghe lời ba, còn ba nghe lời mẹ, mà mẹ thì yêu thương cậu nhất nhất.

Mẹ thay cho cậu một bộ đồ ngủ hình con heo nhỏ màu hồng. Cậu không thích màu hồng, mẹ thì nói rất đẹp nên cậu đành miễn cưỡng làm khó mình, mặc cho mẹ xem vậy. Sau đó, Thời Thiên Bắc đi vào phòng tắm.

"Ba ơi."

Thời Cẩn đã xả hết bọt xà phòng trên sàn phòng tắm, anh cúi đầu rửa tay, không ngẩng lên: "Nói đi."

Thời Thiên Bắc do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói ra: "Ba có thể mua cho con một chiếc đồng hồ dạ quang giống như vậy được không ạ?"

Cậu thực sự rất thích nó, hơn nữa, cậu còn rất tò mò không biết vì sao đồng hồ dạ quang lại phát sáng được, còn tò mò không biết vì sao đồng hồ dạ quang dính nước lại không phát sáng nữa.

Cậu không dám đòi mẹ mua, vì ba đã từng nói rồi, không cho phép chuyện gì cũng làm phiền mẹ.

Thời Cẩn lau tay, đi ra ngoài.

Thời Thiên Bắc cũng đi theo: "Được không ba?"

"Ừ."

Thời Cẩn rót một cốc nước uống.

Thời Thiên Bắc lập tức cười tươi, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn ba ạ."

"Không có gì."

Thời Thiên Bắc cởi giày trèo lên ghế, ngắm ba mình thật lâu, sau đó mới rụt rè hỏi: "Ba ơi ba, con có thể hôn ba một cái không?"

Thời Cẩn đứng hình.

Thiên Bắc ghé sát lại gần, hôn đến chụt một tiếng!

Toàn là mùi sữa thôi!

Thời Cẩn đặt cốc xuống, nghiêm mặt nói: "Lau sạch nước miếng cho ba đi."

"Vâng ạ."

Cậu vội vàng dùng tay áo lau.

Thời Cẩn bế thằng bé lên: "Đi ngủ thôi."

"."

Thằng bé ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ, trong lòng rất vui vẻ. Tuy ba cậu rất ghét nước miếng của cậu, nhưng cậu vẫn rất thích ba mà.

Trong phòng khách, Thời Cẩn đứng một lúc lâu, xoa lên mặt mình, môi khẽ cong lên cười. Tên nhóc của nợ này, lại dám cùng mẹ uống trộm sữa chua đào vàng nữa rồi!