Duy Nhất Là Em

Chương 374: Ngoại Truyện Vũ Văn Xung Phong (1)




Giữa tháng Bảy, Vũ Văn Xung Phong ra nước ngoài, anh cố ý đi vào chuyến bay sớm tinh mơ.

Khương Cửu Sênh và Tạ Đãng vẫn đến tiễn.

"Tối qua đã bảo đừng đến tiễn rồi mà."

Tạ Đãng đeo khẩu trang, không nhìn thấy rõ cảm xúc, nhưng chỉ nghe ngữ khí cũng biết cậu đang bất mãn đến thế nào: "Chúng tôi rảnh, ok?"

Mới sớm mai, người ở sân bay không nhiều, khá yên tĩnh.

Khương Cửu Sênh hỏi: "Anh đã chốt tuyến đường đi chưa?"

Vũ Văn Xung Phong chỉ có một chiếc vali hành lý. Anh ngồi lên trên vali, đôi chân dài lười biếng duỗi ra, hoàn toàn không có vẻ gì của một người sắp đi xa xứ, giọng rất nhẹ nhàng thản nhiên: "Anh không định sẵn lộ trình, đi đến đâu thì chơi ở đó thôi."

Đến tận hôm qua Tạ Đãng mới biết anh sắp đi du lịch, hơn nữa còn không phải là lữ trình ngắn. Cơn tức nghẹn ở lồng ngực, câu nói: "Đây mà là đi du lịch sao?!"

Mẹ kiếp! Giọng cậu đầy vẻ tức tối: "Đây là lang thang dạt nhà thì có."

Vũ Văn Xung Phong không tỏ thái độ gì.

Tạ Đăng chỉ muốn đập cho anh một trận: "Tháng Chín tôi đi lưu diễn, anh có đến không?"

"Để xem đã."

Cậu ta càng muốn đánh anh hơn.

Trong nhóm ba người bọn họ, Khương Cửu Sênh là người lý tính nhất. Lúc này, cô vẫn có thể bình tĩnh dặn dò mọi chuyện...

"Ra bên ngoài anh phải chú ý an toàn nhé."

Vũ Văn Xung Phong gật đầu.

Tạ Đãng hừ một tiếng: "Chẳng lẽ còn có thể bị lừa bị bán hay sao chứ?"

Khương Cửu Sênh lại nói: "Chỗ nào có chiến tranh, bạo loạn thì đừng đi."

"Ừ."

Tạ Đăng vẫn tiếp tục hừ lạnh: "Anh ta có phải thằng ngớ ngẩn đâu."

"Nếu gọi điện thoại không tiện thì viết thư nhé."

Vũ Văn Xung Phong lại ừ tiếp. Cũng không biết anh có nghe không, dáng vẻ rất bất cần đời.

Vẻ mặt Tạ Đãng đúng kiểu 'Ông đây đang siêu cấp khó chịu': "Thời buổi gì rồi mà còn có nơi điện thoại di động mất sóng được chứ?"

"Chỗ Thính Thính thì anh đừng lo."

Khương Cửu Sênh nói, giọng điệu bình thản như thường: "Tôi và Tạ Đãng vẫn còn ở Thiên Vũ mà."

Tạ Đăng đúng kiểu vịt chết còn cứng miệng: "Em gái nhà ai thì người đó tự đi mà lo, không yên tâm thì sớm mà quay về."

Vũ Văn Xung Phong bật cười: "Cảm ơn hai người."

Tiếng loa thông báo trong sân bay vang lên, giọng nói nhẹ nhàng của phát thanh viên nữ rất thong thả, dịu dàng, nhắc các hành khách còn lại làm thủ tục lên máy bay.

Khương Cửu Sênh khẽ nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh dần có vẻ luống cuống, cuối cùng vẫn không nỡ để anh đi: "Nếu anh đi mệt rồi thì nhớ quay về nhé."

Cô im lặng một lát, lại nhớ ra gì đó: "Lúc nào về gọi điện cho tôi, tôi đi đón anh."

Vũ Văn Xung Phong cười cô, nói: "Em càng ngày càng lắm điều rồi đấy."

Anh đứng dậy, giọng điệu rất thoải mái, thảnh thơi: "Thôi được rồi, hai người về đi, tôi phải lên máy bay bây giờ."

Anh định kéo vali đi, lại bị Tạ Đãng giữ lại: "Anh còn chưa nói cho tôi biết, địa điểm đến đầu tiên của anh là ở đâu mà."

"Cậu quan tâm tôi đi đâu làm gì."

Anh cũng không hề khách khí, hất thẳng tay Tạ Đăng ra rồi xoay người đi nhưng lại bị người khác va phải. Quyển hộ chiếu trong tay bị rơi xuống đất, gió thổi qua làm tấm vé máy bay kẹp trong đó bị bay về phía trước nửa mét.

Vũ Văn Xung Phong đặt va ly xuống, quay lại nhặt vé lên, nhét vào trong túi áo khoác rồi vẫy tay: "Tôi đi đây."

Anh quay người, lại vẫy tay thêm một lần nữa rồi bước đi thẳng.

Khương Cửu Sênh đứng nhìn theo.

Tạ Đãng gọi cô: "Đi thôi."

Cô kéo mũ áo khoác lên đội ra ngoài chiếc mũ lưỡi trai, cùng Tạ Đãng đi ra ngoài, đầu cúi thấp xuống, bước chân rất chậm, rất chậm.

Tạ Đãng thuận miệng hỏi một câu: "Yosevine là ở đâu nhỉ?"

Cậu nhìn thấy rồi, vé máy bay của Vũ Văn Xung Phong là đi Yosevine, một nơi mà cậu chưa từng nghe thấy bao giờ.

"Đó là một thị trấn nhỏ."

Khương Cửu Sênh cúi gằm đầu xuống, vành mũ che lấp toàn bộ cảm xúc trong mắt cô.

Cô giống như đang tự nhủ với mình, thấp giọng nói: "Ở đó có một con sông nhỏ, được gọi là sông ánh trăng. Mỗi khi trăng tròn, bóng ánh trăng vừa khéo rải kín cả mặt sông. Các nam thanh niên bản địa sẽ cầm đàn ghi ta của mình đến bên bờ sông, đàn một khúc cho người mình yêu."

Tạ Đãng hơi sửng sốt: "Sao bà biết?"

Bước chân của cô ngừng lại.

Bởi vì, đó là nơi mà cô muốn đi.

Không nhớ là lần nào nữa, dù sao đó cũng là chuyện từ rất rất lâu trước đây rồi. Cô, Vũ Văn và Đãng Đãng cùng uống rượu ở ngay ven đường thôi. Họ cũng chẳng sợ paparazzi, ngồi xổm dưới cột đèn đường, mỗi người một chai rượu, tự cầm tự uống.

Tạ Đăng là người say đầu tiên. Cậu nói rất nhiều thứ, đủ mọi chủ đề.

Cậu nói: "Tôi muốn tới đại sảnh của Vienne, kéo violin cả một đêm luôn."

Cô uống cạn rượu trong chai, cũng nói theo: "Tôi muốn đi tới sông ánh trăng, đàn một bài, hát rock cả đêm."

Cô chỉ mới say khoảng bảy phần, nên vẫn còn nhớ câu mà Vũ Văn Xung Phong đã nói.

"Tôi muốn đi cùng người mà tôi thích, đến nơi mà cô ấy muốn đi."

Khi ấy, Tạ Đãng còn cười anh: "Đừng có giả vờ làm tình thánh với ông nhé. Hậu cung của anh cả ba nghìn người, đi cùng từng người từng người một thì từng tấc đất trên thế giới này cũng bị anh đạp nát hết."

Đó, là chuyện của rất lâu rất lâu trước kia, cô còn tưởng mình đã quên rồi chứ.

Cô ngồi thụp xuống.

Tạ Đăng quay lại nhìn cô: "Bà sao đấy?"

Cô ngẩng đầu, vành mắt đỏ hồng, nước mắt lăn dài trên hai gò má.

Tạ Đãng ngây người rồi hoảng hốt nói: "Sênh Sênh... sao... sao bà lại khóc thế?"

Cô không nói gì, chỉ ngồi ở đó khóc.

Trước nay Tạ Đãng chưa từng thấy cô như thế này bao giờ, cậu ta không biết phải làm sao nữa: "Bà đừng khóc mà."

Tay chân cậu ta luống cuống không biết làm gì, đành ngồi xổm xuống theo, vụng về dỗ dành: "Bà nói bà muốn gì đi, tôi đi làm cho bà, nhé? Bà đừng khóc nữa được không?"

Cô úp hai tay lên che mắt mình, khóc mãi.

"Nếu bà không nỡ để Vũ Văn đi, thì tôi bắt anh ta quay về được không?"

Tạ Đãng vừa mới đứng dậy, tay đã bị cô túm lại.

Cô ngẩng đầu, khóc đến đỏ cả mắt: "Đãng Đãng, đều là lỗi của tôi hết..."

"Sao lại lỗi của bà chứ?"

Cô ngồi dưới đất, trầm mặc để cho nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt.

Cô và Tạ Đãng không quay đầu lại, nên không nhìn thấy Vũ Văn Xung Phong đứng ở phía sau cũng đỏ hồng hai mắt, lẳng lặng quay người kéo vali rời đi, không nói tiếng nào.

Quả nhiên không thể để cô ấy biết được mà, cô ấy mà biết, sẽ khóc...