Công cuộc làm ông mai bà mối cuối cùng cũng thành công, dù không biết mối tình của hai người họ có tốt đẹp hay không nhưng Lưu Hiển Thuấn và Tần Nhược Ly điều cảm thấy vui. Trưa hôm đó Lưu Hiển Thuấn đưa Tần Nhược Ly đến phòng tranh gần trường cô rồi quay lại bệnh viện vì có ca phẫu thuật.
Ở nhà chính lúc này Tạ Chiến Quân cũng vừa về đến, anh cũng đủ hiểu bố mẹ triệu tập anh về lúc này để làm gì. Vừa vào nhà đã thấy bố mẹ ngồi ở phòng khách với vẻ mặt đằng đằng sát khí, anh vừa ngồi xuống thì Lý Quế Vân liền ném chiếc điện thoại đang hiển thị tin tức về phía anh:
- Con tự mình xem đi !
Tạ Chiến Quân nhìn đoạn clip trên điện thoại mà ngán ngẩm, đúng là cánh nhà báo hay thật chỉ mới vài tiếng đồng hồ mà tin tức đã lan truyền nhanh như thế.
Tạ Đình Sâm gắng giọng:
- Con xem con làm như vậy còn ra thể thống gì không?
Tạ Chiến Quân im lặng không nói gì, Lý Quế Vân hỏi tiếp:
- Chuyện gì quan trọng đến mức con không màng đến bản thân con là ai từ Hàn bay về ngay trong đêm như vậy?
Tạ Chiến Quân nhìn mẹ :
- Mẹ đã tìm đến Tiểu Hy ?
Lý Quế Vân nhìn Tạ Chiến Quân:- Con bỏ việc ở Hàn quay về đây là vì con bé đó ?
Tạ Chiến Quân:
- Tại sao mẹ lại làm như thế?
Lý Quế Vân:
- Vì mẹ muốn tốt cho con, con bé đó có gì để sánh với con chứ? Nhan sắc tầm thường, nghề nghiệp không có địa vị lại càng không....con....
Tạ Chiến Quân cắt lời:
-Nhưng con yêu cô ấy!!! Con yêu cô ấy là vì cô ấy không có những thứ mẹ muốn....
Lý Quế Vân tức giận:
- Con....Tạ gia chúng ta làm sao có thể chấp nhận đứa con dâu như nó chứ. Tạ gia cần người môn đăng hộ đối chứ không phải một đứa vô danh tiểu tốt như nó.... Đan Tâm chẳng phải....
Tạ Chiến Quân gần như thét lên:
- Nhưng con không cần những điều đó, môn đăng hộ đối để làm gì chứ. Cô ấy không địa vị là sai sao? Con không cần người con gái có địa vị xã hội hay người môn đăng hộ đối như mẹ nói, con yêu cô ấy...dù cô ấy có như thế nào đi nữa con vẫn sẽ yêu cô ấy...
Lý Quế Vân:
- Con...Tạ Chiến Quân đứng lên:
- Còn nữa.... Chuyện của con và Đan Tâm đã kết thúc từ lâu rồi, bố mẹ đừng
cố gắng hàn gắn...không có kết quả đâu.
Tạ Đình Sâm thở dài:
- Bố mẹ làm như vậy chẳng phải vì muốn tốt cho con sao?
Tạ Chiến Quân nhìn ông:
- Tốt cho con sao? Những gì từ trước đến giờ con làm theo ý của bố mẹ là tốt cho con sao? Ngành con yêu thích con muốn học là du lịch chứ không phải là quản trị kinh doanh nhưng vì theo ý bố mẹ nên buộc con phải học quản trị kinh doanh. Con chưa bao giờ thích kinh doanh, con cũng chưa bao giờ muốn sang nước ngoài điều hành công ty nhưng vì ai mà con phải sang đó suốt mấy năm trời. Từ trước đến giờ con chưa bao giờ được quyết định hay định hướng cuộc sống của con, đến bây giờ chuyện con lựa chọn hạnh phúc của mình cũng không được hay sao....?
Tạ Đình Sâm tức giận:
- Nếu tao không làm như thế liệu mày có được như ngày hôm nay không? Nếu có bản lĩnh thì tự tay xây dựng cuộc sống mà mày muốn đi, có bản lĩnh thì đừng ngồi vào vị trí chủ tịch.
Tạ Chiến Quân trả lời:
- Con chưa bao giờ muốn ngồi vào vị trí đó! Bố có thể nhường cho người khác.....
Nói rồi anh đi ra khỏi nhà, Lý Quế Vân và Tạ Đình Sâm chưa bao giờ bị Tạ Chiến Quân làm cho tức giận đến như vậy. Tạ Đình Sâm bức xúc:- Bà thấy chưa, nó đủ lông đủ cánh rồi không xem cái nhà này ra gì cả.
Lý Quế Vân:
- Giờ ông lại muốn đổ lỗi cho tôi à.
Tạ Đình Sâm khó chịu bỏ đi, Lý Quế Vân nắm chặt tay thành nắm đấm. Con bé đó ấy vậy mà muốn chóng lại bà sao III
Ở bệnh viện sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, Lưu Hiển Thuấn định về nhà ở Bắc Sơn vì anh đã hết ca trực thì được Lâm Giản Nguyệt mời cơm trưa.
Lâm Giản Nguyệt là đồng nghiệp khá thân với Lưu Hiển Thuấn, mặc dù còn khá trẻ nhưng kinh nghiệm y học phải gọi là kỳ cựu. Thật lòng mà nói Lâm Giản Nguyệt vốn thích Lưu Hiển Thuấn lúc mới chập chững bước vào nghề nhưng vẫn chưa có cơ hội bày tỏ. Hôm nay muốn hẹn anh đi ăn sau đó muốn ngỏ lời tìm hiểu.
Cả hai ăn trưa tại một nhà hàng khá cổ kính ở gần đó, Lưu Hiển Thuấn trước giờ luôn hòa đồng với tất cả mọi người nên đối với Lâm Giản Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện đa số là chuyện về chuyên ngành họ đang làm. Một lúc sau không gian bỗng trở nên im lặng, Lưu Hiển Thuấn nhìn Lâm Giản Nguyệt anh khẽ hỏi:
- Có chuyện gì sao ?
Lâm Giản Nguyệt ái ngại:
- À....có chuyện này em muốn hỏi anh!
Lưu Hiển Thuấn cười nhẹ:- Chuyện gì khó nói đến vậy sao ?
Lâm Giản Nguyệt ậm ừ:
- À...em...em thắc mắc không biết anh đã có người trong lòng chưa?
Nghe câu hỏi này Lưu Hiển Thuấn nhìn cô tay đẩy nhẹ gọng kính:
- Sao em lại hỏi vậy?
Lâm Giản Nguyệt khẽ cười:
- Vì em thắc mắc, xung quanh anh biết bao nhiêu người xinh đẹp giỏi giang như vậy chẳng lẽ anh không để tâm đến. Anh vừa có tài vừa khôi ngô như vậy khiến cho con gái người ta điêu đứng chẳng lẽ không có ai hay do anh kén chọn quá.
Lưu Hiển Thuấn bật cười:
- Anh nào có kén chọn, chỉ là anh muốn tập trung vào công việc thôi.
Lâm Giản Nguyệt:
- Công việc hiện tại không phải đang rất rất tốt sao ? Anh cứ tập trung vào hồ sơ bệnh án và dao kéo như vậy mau già lắm đó.
Lưu Hiển Thuấn chỉ cười không nói gì thêm, Lâm Giản Nguyệt hỏi tiếp:
- Mà .... mẫu người con gái anh thích là như thế nào, em có thể biết được không?Nghe câu hỏi này của Lâm Giản Nguyệt, Lưu Hiển Thuấn bất chợt nghĩ đến Tần Nhược Ly. Trước giờ anh không quan trọng mẫu người lý tưởng mà anh cần, chỉ dựa vào duyên phận nếu có duyên thì người đó có ra sau cũng được. Nhưng sau khi gặp Tần Nhược Ly anh lại nhận ra hình như mẫu người con gái anh thích chính là người con gái này. Một cô gái dáng người nhỏ nhắn với nụ cười hồn nhiên trên môi, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến anh xao lòng.
Lâm Giản Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt đang suy tư rồi nở nụ cười khó hiểu mà nhíu mày, Lưu Hiển Thuấn trả lời cô:
- Anh thích con gái học thiết kế, dáng người nhỏ nhắn vui vẻ hòa đồng là được.
Lâm Giản Nguyệt sững người, con gái học thiết kế sao? Câu nói này có phải là anh đang ẩn ý trả lời câu hỏi ban nãy. Lâm Giản Nguyệt hỏi lại:
- Vậy là anh đã có người trong lòng rồi sao ?
Lưu Hiển Thuấn cười:
- Lúc trước thì không nhưng bây giờ chắc là có rồi! Cô ấy đang theo học chuyên ngành thiết kế .