Duyên Số - Huỳnh Emm

Chương 46: Che Cho Cho Em.




Sau khi nghe Trịnh Thập Liên nói như thế Lý Quế Vân cũng đã chịu im lặng, bà vẫn không thể chấp nhận sự việc này, trước khi đi khám quên ném cho Đường An Hy một cú lườm sắc lẹm.

Dù sau cũng đã đứng ở đây Đường An Hy không thể ra về giữa chừng vì làm như thế là không tôn trọng Trịnh Thập Liên. Khẽ thở dài một tiếng sau đó cùng Tạ Chiến Quân bước lên thắp hương. Tạ Chiến Quân nhìn người con gái kế bên, nét mặt buồn đó khiến anh khó chịu. Sau khi thắp hương xong anh không ở lại dùng bữa cùng mọi người mà kéo Đường An Hy đi ra xe:

- Đi theo anh!

Đường An Hy bất ngờ:

- Chúng ta đi đâu thế!

Tạ Chiến Quân nhìn cô:

- Đưa em đến đồng hoa cải vàng!

Nói rồi anh chồm người qua giúp cô thắt dây an toàn, Đường An Hy nhìn ra được sự khó chịu hiện trên khuôn mặt anh. Tạ Chiến Quân lái xe khoảng mười phút thì đã đến nơi, trước mặt hai người là đồng hoa cải vàng rộng lớn bao la bạt ngàn. Bước xuống xe, mùi hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng bay trong gió khiến Đường An Hy dễ chịu. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự dịu mát của loài hoa này. Tạ Chiến Quân từ phía sau đi tới vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, dụi mũi nhẹ nhàng vào tóc cô. Mùi thơm trên tóc cùng hương hoa hòa quyện với nhau khiến anh càng thêm say đắm. Anh nhẹ giọng:

- Tiểu Hy à !

Đường An Hy :

- Hửm...!

Tạ Chiến Quân:

- Đợi anh thêm một thời gian nữa nhé! Chắn chắc tình cảm của chúng ta sẽ được công nhận.

Đường An Hy đưa mắt nhìn xa xăm:

- Có đáng không anh ?

Tạ Chiến Quân xiết nhẹ vòng tay

- Đáng ! Rất xứng đáng, anh biết bây giờ em đang rất mệt mỏi nhưng xin em đừng suy nghĩ những điều tiêu cực. Anh vẫn ở đây, vẫn bên cạnh em, dù có chuyện gì đi nữa anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.

Đường An Hy xoay người lại đối mặt với anh, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đang dần đỏ:

Em biết! Em biết là anh yêu em, em cảm nhận được điều đó nhưng anh à hai chúng ta đang ở hai hoàn cảnh khác nhau. Nhiều lần em muốn mặc kệ tất cả để được ở bên anh nhưng em thật sự không thể nào làm được, cuộc sống hiện tại của chúng ta đối lập hoàn toàn. Em không muốn vì em mà làm liên lụy đến cuộc sống của anh.

Tạ Chiến Quân nâng gương mặt đang giàn giụa nước mắt của cô lên:

- Tiểu Hy nghe anh nói này! Cuộc đời của anh không cần một người hoàn hảo, anh chỉ cần mỗi em mà thôi. Anh có thể không có tiền không có nhà nhưng nhất định phải có em bên cạnh. Anh xin lỗi vì đã để em khó xử ngày hôm nay, anh xin lỗi..!



Giọng nói của anh nhẹ nhàng trầm ấm khiến cô mụ mị không thể nào dứt ra được. Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, hôn nhẹ lên bờ mi ướt đẫm:

- Ngoan ! Không khóc nữa, thời gian này sẽ qua nhanh thôi.

Đường An Hy gật đầu, anh mỉm cười:

- Chẳng phải em muốn ngắm hoa cải vàng sao ? Anh đưa em xuống đó nhé!

Tạ Chiến Quân nắm tay cô đưa cô đi theo lối mòn nhỏ dẫn xuống cánh đồng hoa rộng lớn, màu vàng nhuộm cả một khung trời. Đường An Hy đưa tay chạm nhẹ vào những bông hoa nhỏ nhắn xinh đẹp. Đường An Hy chạy vào giữa đồng hoa, cô hòa mình vào màu vàng rực rỡ. Nụ cười lại rạng rỡ trên môi, cô tung tăng trên đồng như trẻ nhỏ. Mặc kệ phía trước có khó khăn ra sau bây giờ cứ sống thoải mái với chính mình là được.

Tạ Chiến Quân đứng gần đó nhìn cô gái nhỏ đang tung tăng vui đùa cùng những bông hoa mà khẽ cười. Anh tự nhủ với lòng quãng đời còn lại sẽ cùng cô gái tên Đường An Hy sống tốt. Dù có bao nhiêu rào cản hay bao nhiêu khó khăn, anh vẫn sẽ đối mặt để che chở cho cô.

Đường An Hy mãi mê vui đùa vô ý bị trượt ngã, cô ré lên một tiếng. Tạ Chiến Quân vội vàng chạy đến, nhìn cô nằm trên những bông hoa cải vàng nhăn mặt anh vội đỡ cô lên:

- Em có sao không? Đau lắm đúng không?

Thấy cô vẫn nhăn nhó ôm chân, anh vội bế cô lên. Tạ Chiến Quân vội bước nhanh thì nghe tiếng cười khe khẽ phát ra từ người đang được mình bế trọn trong lòng. Đường An Hy chớp mắt nhìn anh sau đó liền trêu:

- Anh thấy em diễn có đỉnh không ?

Tạ Chiến Quân thở hắt ra một tiếng sau đó mỉm cười:

- Giời ạ ! Làm anh lo chết mất! Hôm nay lại còn dám trêu anh.

Đường An Hy làm nũng nhìn anh với ánh mắt long lanh:

- Em thấy anh căn thẳng nên muốn trêu anh một chút thôi mà !

Tạ Chiến Quân nhỏ giọng:

- Sau này nếu anh căng thẳng em chỉ cần hôn anh là được rồi, cứ trêu thế này anh đau tim chết mất.

Đường An Hy bĩu môi:

- Ai thèm hôn anh chứ!

Tạ Chiến Quân bỗng nhìn cô chằm chằm, Đường An Hy hỏi anh:

- Sao thế? Mặt em dính gì sao ?

Tạ Chiến Quân im lặng không trả lời, cô tiếp tục hỏi:



- Này anh làm sao thế? Thả em xuống đã!

Bỗng nhiên anh hô to lên giữa khoảng trời rộng lớn

- TIỂU HY ! ANH YÊU EM!!!

Vừa nói anh vừa bế cô xoay vòng tròn, Đường An Hy bật cười cô vòng tay ôm cổ anh:

- Này thả em xuống, rơi em bây giờ.

Tạ Chiến Quân vẫn xoay vòng, miệng anh vẫn không ngừng nói yêu cô. Cứ thế một trai một gái vui cười trên cánh đồng vàng rực, tiếng cười hạnh phúc vang vọng cả cánh đồng.

Phía trên đường Tần Nhược Ly đứng khoanh tay bĩu môi:

- Hoá ra là đánh lẻ đi đến đây vui vẻ hạnh phúc thế kia, tôi còn lo cậu ấy ấm ức đến phát khóc đấy chứ.

Lưu Hiển Thuấn đứng cạnh bên bật cười:

- Như cô nói lúc nãy, họ có quyền hạnh phúc mà.

Tần Nhược Ly khẽ thở dài:

- Nhưng mẹ của Chiến Quân có lẽ sẽ khó chấp nhận chuyện hai người họ. Haiz!

Lưu Hiển Thuấn Đưa mắt nhìn cô:

- Nếu là cô cô sẽ làm thế nào?

Tần Nhược Ly nhìn về phía xa xăm:

- Nếu là tôi tôi sẽ tìm cách để mẹ của đối phương hiểu, sẽ chứng minh được rằng chuyện tình cảm giữa hai người là thật. Đồng tiền hay địa vị điều không phải thứ ngăn cản tình yêu cơ mà.

Lưu Hiển Thuấn gật đầu, anh im lặng không nói gì thêm chỉ đưa mắt nhìn cô. Tần Nhược Ly bước lên phía trước :

- Vốn định đến ngắm hoa nhưng bây giờ xuống đó khác nào là phá đám chứ.

Lưu Hiển Thuấn bật cười, anh nói to vọng xuống nơi hai con người đang hạnh phúc dưới kia

- Này ! Có để cho A Ly nhà tôi ngắm cải vàng không đấy!

Tần Nhược Ly trợn mắt nhìn anh, anh vừa nói gì cơ. Ôi không! Tim cô sao lại đập nhanh thế này.