Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 28: Chúng ta 6




Định Kiên cũng không nhắc lại chuyện đám cưới nữa, thật lòng Hạ Kiều có chút hụt hẫng, nhưng cô cảm thấy không thể đồng ý quá dễ dàng như vậy được. Xong cô cũng không có thời gian để suy nghĩ về chuyện này quá nhiều, kỷ niệm mười năm thành lập công ty sắp đến, mỗi ngày Hạ Kiều đều bận đến mệt phờ.

Có thể với cán bộ nhân viên trong công ty thì đây cũng chỉ là dịp để chúc mừng, nhưng với Kiên Định và Hạ Kiều lại hoàn toàn khác. Chặng đường mười năm ấy, chỉ anh và cô biết đã gian nan cỡ nào, nói không chỉ mồ hôi và nước mắt, họ còn phải đổ cả máu mình cũng chẳng sai.

Hạ Kiều chẳng biết trên đời này có ai như anh nữa không, hôm trước vừa vào viện truyền nước vì kiệt sức, hôm sau lại tiếp tục vào viện để truyền máu cho người ta nhằm lấy lòng lãnh đạo.

Thời gian ấy anh liều mình như sẵn sàng đổi mạng, mục tiêu duy nhất là gây dựng lại công ty của bố mẹ đã khuất. Cứ nhiều lần như vậy, Kiên Định khiến cô thương anh đến phát khóc. Cô biết ý chí anh mạnh mẽ, nên cô tự nguyện sóng vai giúp sức cho anh chẳng cần đòi hỏi.

Hạ Kiều chuẩn bị rất kỹ cho lễ kỷ niệm, dịp này không chỉ có cán bộ nhân viên công ty mà còn mời cả lãnh đạo cao cấp của thành phố và rất nhiều đối tác. Kiên Định cũng tự nhiên lộ sự khẩn trương ra ngoài.

Chắc cũng bởi khẩn trương quá, anh quên luôn không tới hiệu tóc đón cô, chỉ nhắn ở nhà sửa soạn xong lái xe sẽ về đưa Hạ Kiều ra khách sạn.

Hạ Kiều tự mình về nhà, trang điểm thay váy dạ hội xong, lái xe gọi báo đã đến dưới sân, nhắn cô lúc xuống thì đem theo tài liệu trong phòng làm việc cho Kiên Định. Cô thắc mắc, tài liệu gì mà anh không bảo với cô lại nhắn qua lái xe, còn không nói rõ là trông như thế nào nữa.

Nhưng rất nhanh cô liền nhận ra, bởi bàn làm việc gọn gàng của anh đặt duy nhất một phong thư trên đó.

[Gửi Em!

Cuộc đời của anh đã qua nhiều sóng gió, nên anh không cho rằng còn điều gì khiến anh gục ngã được nữa. Có lẽ cũng chính bởi sự kiêu ngạo này của mình, anh vô tình khiến em cảm thấy như anh đang xem nhẹ sự tồn tại của em.

Thời gian này anh nhìn lại chính mình và quãng đường chúng ta bên nhau, anh chợt nhận ra những năm qua anh đã quá vô tâm. Chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của em mà không nghĩ đến việc em có thể hoàn toàn không cần làm vậy nữa. Tha lỗi cho anh nhé em.

Em biết không, bố mẹ đặt tên cho anh là Kiên Định, mong muốn anh dù thế nào cũng sống kiên định với cuộc đời này. Nhưng giờ anh muốn nói với em thêm một điều, anh không chỉ muốn một đời kiên định, mà anh còn kiên định với một người.

Anh cho rằng trên đời này nặng nhất là lời hứa, nhẹ nhất cũng là lời hứa nên anh chưa từng hứa hẹn với em bất cứ điều gì.

Hôm nay thư này gửi đến em, muốn để em lưu lại lời hứa duy nhất đời anh.

“Một đời, một người, duy nhất là em.”

Mười năm bên nhau, tám năm sánh bước, cảm ơn em đã không rời bỏ anh.

…]

Hạ Kiều bước vào hội trường, Kiên Định đang phát biểu trên sân khấu, có vẻ cũng đã sắp đến phần kết thúc.

“Cuối cùng…” Anh nói, màn hình rộng sau lưng cũng đột nhiên biến đổi theo, lần lượt trôi qua hình ảnh về những ngày khó khăn đã qua của hai người. Đôi mắt anh từ trên cao bắt lấy bóng hình người con gái kiều diễm, nhìn cô chăm chú: “Anh tự biết mình khô khan, tính cách còn tồn tại nhiều điều thâm căn cố đế, thiếu lãng mạn, chưa từng biết tạo niềm vui bất ngờ nào cho em. Sau này anh sẽ cố gắng sửa đổi.”

Kiên Định tháo micro, từ trên sân khấu bước xuống dưới những ánh mắt của đông đảo nhân viên và khách mời, đi đến trước mặt Hạ Kiều, anh nói: “Vậy nên, Hạ Kiều, để anh được làm chồng em nhé?”

Hội trường rộng lớn im ắng một cách lạ kỳ, ai cũng đều biết họ đã bên nhau quá lâu, Hạ Kiều cũng chẳng có lý do gì để từ chối, nhưng nhiều người vẫn cứ nín thở chờ đợi theo Kiên Định.

Mãi đến khi Hạ Kiều gật đầu, vòng tay ôm cổ Kiên Định, cả hội trường như vỡ oà, tiếng vỗ tay vang rền.

Mẹ Hạ Kiều ở một bên vội vàng tìm điện thoại, Kim liếc mắt tưởng bà muốn chụp lại khoảnh khắc đẹp của con gái cả. Ai ngờ thấy bà nhập loạn lên trang tìm kiếm, “thực phẩm bổ sung để sinh con”, “ăn gì để tăng tỷ lệ thụ thai”, còn vui vẻ lầm bầm ra miệng tính toán trong lòng: “Giờ cưới, sang năm có cháu bế rồi.”

Cô vẫn tưởng mẹ không quan tâm đến chị, chỉ biết chăm chăm so đo tính toán Kiều mua quà cho gia đình của bố nhiều hơn hay của mẹ nhiều hơn, cho các em cùng mẹ khác cha hay các em cùng cha khác mẹ bao nhiêu tiền. Kim phì cười ôm vai bà ấy: “Mẹ ơi là mẹ, con cái còn phải tùy duyên, chưa gì mẹ đã đòi sang năm có cháu.”

Mẹ cô nguýt một cái: “Chúng nó không chịu cố gắng chứ cố kiểu gì chẳng có.”

Hạ Kiều soi gương trách móc: “Anh làm lớp trang điểm của em nhoè hết rồi.”

Kiên Định chấm chấm những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi cô: “Xin lỗi, không nghĩ lại khiến em khóc.”

“Không sao, sau này anh phải đảm bảo chỉ để em khóc vì vui mừng thôi thì em tha thứ.”

“Được.”

(Hết)