Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 26: Hà Anh vào bếp




Hà Anh mang đồ vào trong bếp thì mới giật mình , hình như cô bỏ quên vị khách kia mặc anh đứng đó.

Hà Anh nhanh trí rót cho Tử Thiên một cốc nước lọc.

Đối tốt với người ta một chút xíu, Có Khi đắc tội gì thì còn được khoan hồng.

" Em mời anh cốc nước! Anh mau uống đi!" Hà Anh nhiệt tình đưa cốc nước cho Tử Thiên.

Sợ anh đi làm về sẽ khát nước nên cô đưa cho anh cốc nước để giải nhiệt. Nói rồi Hà Anh bỏ mặc người ta mà đi vào bếp tập trung vào chuyên môn của mình.

Ấy vậy mà lâu rồi Hà Anh không xuống bếp, tay chân của cô trở lên vụng về.

Hà Anh nấu cơm xong rồi chuyển sang làm bữa.

Chết rồi nấu cơm không chỉnh thời gian . Ôi! Cái nồi cơm không phải vẫn còn nguyên gạo với nước đấy chứ?

Nấu cơm cũng ít nhất là mười năm phút trôi qua rồi, giờ mới nhớ ra, mong là chỉ là suy đoán viển vông mà thôi.

Thừa cơ hội Tử Thiên vẫn còn đang bận công việc , Hà Anh lựa cơ hội hội để kiểm tra cái nồi cơm điện đầy bất ổn kia.

Trời ạ! Quả đúng trong suy đoán của cô, Hà Anh quên chỉnh nút thời gian vẫn để mặc định là số 0 , bảo sao nó không chín cho.

May đột nhiên còn nhớ ra ,chứ bản thân mắc chứng hay quên , đầu óc cá vàng , cũng may nhớ ra thì còn vớt vát được , chứ mà để thêm một chút thời gian nữa chắc cho cô chìm đắm xuống đại dương bao la thì cũng không thể xoá nổi sự xấu hổ mất.

Đang vui mừng khi lo được nồi cơm thì còn nồi cá chiên trên bếp nữa.

Gia Thành đột nhiên gọi điện cho Hà Anh, cô vội vàng bắt máy nói chuyện mà quên mất cô đang chiên cá trên bếp.

Một mùi thơm đặc biệt này hình như là........là mùi.....

Ah! Nồi cá của tôi! Hu hu !không được ! Không được!

Tử Thiên đang gọi điện thoại thì ngửi thấy mùi khét, đoán chắc rằng Hà Anh sơ suất để thức ăn bị khê.

Tử Thiên vội vàng vào thì thấy Hà Anh xử lý xong hết rồi.

Hà Anh quay người lại thì giật hết cả hồn, không phải chứ, sao anh đứng đây từ lúc nào?

Cô dựa cạnh chậu rửa bát với khuôn mặt trắng bệch như là bị hớp mất hồn vậy.

" Hoàng tổng....?.....Anh vào đây làm gì vậy?" Hà Anh đờ người ra vì giật mình.

Thấy sắc mặt Hà Anh có vấn đề Tử Thiên càng tiến đến nhẹ nhàng hỏi han. Thấy đằng sau cô là chảo cá bị cháy khét , anh sợ cô bị bỏng liền vô cùng lo lắng.

" Em có bị làm sao không? " Khuôn mặt của Tử Thiên tối sầm đi vài phần.

" Em.... Em .. em không có... sao." Hà Anh vẫn cố tình phủ nhận.

Biết thừa là Hà Anh nói dối, Tử Thiên không thèm quan tâm câu trả lời khi nãy của cô, kế sát gần đối diện với Hà Anh kéo phần tay mà cô đang che phía sau.

Ha! Thôi xong rồi, lỡ....

Cho dù cố gắng không cho anh biết nhưng bàn tay mạnh mẽ này khiến Hà Anh khó mà trụ nổi.

Anh kéo bàn tay Hà Anh che phía sau người cô phơi ngay trước mặt anh.

Khuôn mặt điển trai này của anh xám xịt đi vài phần, Tử Thiên lo lắng nhưng vẫn gặng hỏi Hà Anh lần nữa.

" Em có sao không?" Tử Thiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Hà Anh ngây thơ vẫn tìm cách biện minh.

" Chỉ là vết bỏng nhẹ , không có gì đáng lo ngại đâu ạ."

Tử Thiên không nói gì, lập tức xoay người Hà Anh hướng về phía chậu rửa bát bật vòi nước lên đưa bàn tay bị bỏng của Hà Anh xả cùng với nước mát.

" Anh....." Hà Anh định nói thêm nhưng lại thôi.



" Em có biết .Em cứ im ỉm chịu đựng thế này là anh đau lòng lắm em có biết không?"

Nghe những lời này trong lòng Hà Anh có chút nhói.

Thật sự là anh đau lòng vì cô? Hình như bữa cơm cô mời anh ngày hôm nay có gì đó không ổn rồi.

Hà Anh ngây ngốc ngắm nhìn khuôn mặt trở lên lạnh lùng của Tử Thiên.

Cái cảm giác này thật là khiến người ta đổ gục mất thôi nhưng cũng không kém ...không xa mà lánh.

Đôi mắt này của Tử Thiên khiến Hà Anh không rét mà cũng run.

Thấy Hà Anh chăm chú nhìn anh đến như thế , Tử Thiên lấy tay nhúng nước búng vào mặt cô cho tỉnh mộng.

" Em lại sao thế?" Tử Thiên đặt câu hỏi lên người Hà Anh.

Quả thật cách này có tác dụng với Hà Anh, cô vội vàng lắc đầu.

" Thế sao em nhìn anh mãi thế?"

" Sếp Hoàng à ! Anh hỏi câu đó lần thứ mấy rồi, nên em ngạc nhiên một chút thôi." Hà Anh biện minh lại.

" Ồh! Vậy tại sao em lại ngạc nhiên?" Tử Thiên vẫn tiếp tục hỏi Hà Anh.

" Em...! Anh cứ hỏi dồn dập thế em biết trả lời thế nào giờ!" Hà Anh bí quá không biết trả lời sao, tự dưng Hà Anh cảm thấy cô như bị dồn vào đường cùng vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp này của Hà Anh hình như là đang hờn dỗi.

" Anh hỏi em từng câu một mà, anh đâu có hỏi dồn!"

Tử Thiên cười phá lên một cái khiến Hà Anh càng thêm hoang mang.

Ah! Là cô trúng kế điệu hổ ly sơn của anh rồi, chưa gì đã gần như chẳng nói mà cũng tự khai, haizzzz đúng là Hà Anh có khác.

Biết thừa Hà Anh căng thẳng, Tử Thiên vẫn cố tình chọc ghẹo cô.

" Hay là..... em có tật giật mình?"

Ánh mắt đăm chiêu này của Tử Thiên cứ như là đang dò xét cô vậy.

" Em... Em không có. Để em nấu nốt rồi nói chuyện nhé." Hà Anh nhẹ nhàng tách tay cô ra khỏi tay của Tử Thiên.

Hà Anh ơi , cô xem cô kìa, nhìn khuôn mặt bị bỏ rơi của anh xem trông thật là đáng thương biết bao.

Híc! Mặc kệ anh thôi, ai bảo anh cứ chọc ghẹo cô làm gì.

" Anh cùng làm với em." Nói rồi Tử Thiên lấy cái rổ mang ra bàn ngồi nhặt rau.

Hà Anh đứng hình mất vài giây tròn mắt nhìn theo bóng dáng của Tử Thiên.

Nhưng anh là cậu ấm của một tập đoàn lớn, lại hạ mình làm mấy cái việc bếp núc này . Hà Anh có chút lo sợ, lỡ bị lộ ra ngoài thì phải làm sao đây.

" Không được! Anh cứ lên nhà làm việc của mình đi, việc này em làm được." Hà Anh ngăn cản.

Ông Hoàng Nghị vốn nổi tiếng là khó tính rồi , lỡ ông mà biết con trai mình lại xuống tay hạ thân làm mấy cái việc vặt thì chắc ông Nghị không tha cho cô mất.

Nghĩ đến đó thôi mà Hà Anh rợn hết cả người lên.

" Không sao, anh muốn phụ giúp em một tay." Tử Thiên vẫn thản nhiên nói.

Sếp Hoàng à, đây không phải nhà anh, mọi bất trắc gì xảy ra thì Hà Anh khó mà gánh nổi, làm ơn hãy trả chúng quay trở lại với quỹ đạo ban đầu của chúng.

" Anh! Nhưng mà nó ám mùi khói bếp lên người anh đó." Hà Anh nhẹ nhàng từ tốn nói bên tai Tử Thiên.

" Ám mùi thì đã sao? Mà không ám mùi thì đã sao. Hà Anh à! Từ khi nào mà em trả treo đến như vậy hả?Hửm!"

Sếp tổng à! Hà Anh đâu dám , nhưng thật sự là... Việc này .....

Hà Anh gãi đầu bối rối.



" Em không có!"

Tử Thiên nhếch miệng cười hài lòng, sự ngoan ngoãn này từ cô.

" Em cứ ngồi ở đó đi, việc này để anh làm ."

" Em..." Hà Anh định phản bác.

" Không được cãi lại, biết chưa!"

Tuy Tử Thiên nhẹ nhàng nói nhưng ẩn chứa một uy lực rất là to lớn, quả đúng là sếp tổng có khác nói một câu thôi mà mọi người ai ai cũng phải gật đầu nghe lệnh rồi.

Hà Anh chẳng còn cách nào khác chỉ biết gật cái đầu mà nghe lời anh.

Tử Thiên đưa rổ cho Hà Anh nhặt rau, còn anh đứng lên trổ tài nấu ăn.

Quan sát một hồi lâu, Hà Anh để ý, Hoàng Tử Thiên này công nhận cũng đa di năng thật, việc gì anh cũng biết làm, từ việc bên ngoài cho đến việc bếp núc, chẳng có gì mà làm khó được anh cả.

Hà Anh vừa phụ giúp vừa ngắm nhìn chiếc nhan sắc mỹ nam này của Tử Thiên, như muốn trọn vẹn chiếc nhan sắc cũng như thần thái đỉnh của đỉnh này.

Nhưng cũng phải hổ thẹn , vì anh giỏi giang quá, còn cô tay chân thì vụng về , lúng ta lúng túng, xử lý tình huống còn thiếu chuyên nghiệp nữa.

Người như cô đúng đích thực chỉ phá là nhanh thôi, chứ muốn làm nên đại nghiệp thì cũng hơi khó.

Các món lần lượt đều đặt lên trên bàn ăn trông thật là bắt mắt.

Mải chìm đắm trong mấy suy nghĩ viển vông mà không để ý Tử Thiên nấu xong từ khi nào cũng không hay.

Ưm! Sườn non xào chua ngọt, ưm! Canh rong biển nấu với đậu phụ, cá om kim chi , hay món salad rau củ,......ui tất cả thoáng cái đã xong, ngửi mùi thôi mà chỉ muốn ăn liền rồi.

Hà Anh vội vàng chuẩn bị bát đũa để chuẩn bị dùng bữa.

Hôm nay bà Thư với lại Hải Lan hôm nay bận việc nên Hà Anh tha hồ thoả sức quậy phá ở nhà.

Tất cả mọi thứ đều xong xuôi Hà Anh múc một ít cơm đưa cho Tử Thiên trước.

Thấy Tử Thiên nếm thử các món ăn chính tự tay anh nấu nhưng khuôn mặt không cảm xúc, Hà Anh có chút lo lắng.

Nhưng Hà Anh vẫn lựa chọn tin tưởng anh, nên cô nếm thử các món ăn .

Hương vị này .....

" Ưm! Không ngờ anh nấu ngon thật đấy!"

Thấy Hà Anh khen tới tấp đến như thế Tử Thiên hài lòng hỏi hỏi.

" Nếu em thích, mỗi ngày anh đều nấu cho em." Tử Thiên tựa vào lưng ghế khoanh tay nhìn Hà Anh nói.

Hà Anh mải ăn mà gật đầu trong vô thức.

Tử Thiên ngày càng yêu thích cái tính nghe lời này từ cô.

Hả? Anh vừa bảo cái gì? Anh vừa nói nếu cô thích anh có thể nấu cho cô ăn hằng ngày? Sếp Hoàng à anh đang lừa ai đó? Anh không lừa được Trần Hà Anh cô đâu. Nghe thôi đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi.

Hà Anh đang ăn thì đột nhiên dừng lại. Có lẽ là cô đang thất lễ rồi, sếp tổng chưa ăn mà cô đã vội vàng ăn trước người ta , Hà Anh à ! Mi chết đói lắm rồi phải không?

Hà Anh gượng cười nhưng đường nét trên khuôn mặt nó lại là kiểu khác.

" Em sao thế?" Tử Thiên thắc mắc hỏi cô.

" Em... không sao đâu ạ. Nhưng khi nãy anh nói gì vậy ạ?"

Có vẻ cô gái của anh để lời khi nãy, chắc cô rất là ngạc nhiên khi anh nói lời đó và kiểu gì sẽ nghĩ đây là lời nói điêu.

Tử Thiên nhếch môi cười im lặng không nói một câu nào mà nhấc đôi đũa lên .

Chưa kịp gắp thức ăn lên thì có tiếng của ai đó bên vọng ở bên ngoài .