Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 27: Mất liên lạc




Cả hai nhìn nhau rồi kéo ghế ngồi xuống.

Bà Thư luôn luôn để ý và đề phòng cậu thanh niên lạ này,

Mẹ ơi! Con không biết mẹ đang suy nghĩ gì ở trong đầu , nhưng mà mẹ đừng có nghĩ xấu về người ta. Trước đó cô cũng đắn đo chứ, nhưng mà dù sao vẫn nên cho bản thân một cơ hội cùng lắm đây chính là phép thử vậy.

Trong đầu Hà Anh đã tính xa tới mức này rồi ư? Thật không thể tin được, nhưng đó chỉ là suy nghĩ từ một phía của cô.

Sao mà có mỗi việc ăn cơm thôi mà cũng khổ vậy nhỉ? Trông như đang xảy ra chiến tranh lạnh vậy.

Cả ba người đều im bặt , không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến khó tả.

Hà Anh nhìn mẹ mình rồi nhìn sang phía Tử Thiên. Trời ơi hai người làm ơn đừng có như thế được không?

Trong bữa ăn bà Thư luôn gắp thức ăn cho Tử Thiên và chu đáo với anh như con ruột vậy còn Hà Anh dường như đã cho ra rìa rồi, hiện tại cô chỉ là không khí mà thôi.

“ Cậu quen con gái tôi cũng lâu rồi nhỉ?"

Hà Anh như được khai sáng cô đoán được đây sẽ sẽ là mở đầu cho những câu hỏi oái oăm.

" Dạ vâng!"

Dạ vâng? Sao trông anh vẫn điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra thế nhỉ.

Quả đúng không sai, thật không hiểu nổi con người này mà.

Ha ha! Là cô tự lấy đá đập vào chân chính mình rồi.

" Ừm con bé này , hôm nay nấu ăn ngon thế nhỉ?" Bà Thư tấm tắc khen.

Hà Anh chết lặng , cô như bị có gì đó chặn lại ở cổ họng.

" Hà Anh! Em sao vậy?" Tử Thiên lo lắng hỏi.

" Con bé này, lại bị sao đấy!" Mẹ cô cũng quay sang hỏi một câu.

Ai cũng dồn dập hỏi như này thật sự khiến Hà Anh không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ây ya ! Rõ ràng đây là mẹ cô cố tình mà , đã thế lại còn nói to rõ ràng ra nữa chứ, lần này Hà Anh bị mất mặt trước nhà tư bản này mà.

Híc! Vấn đề này là do cô mà ra, ai bảo cô cứ giấu diếm làm gì,thật là quê.

" Con không sao đâu! Hai người không cần phải lo cho con. "

" Em không sao!" Hà Anh nói thêm.

" Em xem kìa ! Còn nói là không sao." Tử Thiên lấy khăn giấy bất giác lau miệng còn dính hạt cơm của Hà Anh.

Cảnh tượng trước mắt cho dù bà Thư không nhìn thấy gì nhưng cũng hiểu được hành động của Tử Thiên đây là đang có ý với con gái bà.

Hà Anh cho dù có hàng trăm hàng ngàn cái miệng cũng không thể quay lại thời gian rồi xoay chuyển biến sang hướng khác.

Một lúc sau ba người đều ăn trong không khí tĩnh lặng.

Đúng là nhút nhát cũng là một cái tội mà.

Mỗi lần đi ăn cùng anh thì y như rằng bữa cơm đó bất ổn quá đi.

Sau khi dùng bữa xong Tử Thiên vẫn còn mặt dày bám theo cô. Haizz anh đừng có như thế mà. Mẹ cô mà biết được chắc cô chết mất.

Thật ra suy nghĩ của cô vẫn còn đơn giản và ngây thơ quá đi. Mẹ cô đã nhìn thấu được rất lâu rồi, bà vẫn đang chờ đợi con gái mình tự chủ động nói ra mà thôi.

Từ lúc đó trở đi Tử Thiên không trả lời cũng không nhắn tin phản hồi làm Hà Anh có chút lo lắng.

Không biết là có phải do anh giận dỗi chuyện buổi trưa hay anh biết hoàn cảnh của cô nên trở mặt.

Haizz ya! Hà Anh ngồi trên giường dành cả một buổi tối chờ đợi phía đối phương phản hồi nhưng không tin tức , cô suy nghĩ rất nhiều , đột nhiên cô vỗ tay một cái rồi tự nhủ với bản thân.

" Ngày hôm nay mi có kết cục như này tất cả đều là do mi tự chuốc lấy hết. Người ta là con của nhà phú hào mà bắt người ta đi chui vào gầm bàn, thật đáng hổ thẹn. Tất cả đều do cái tính sợ hãi của bản thân. Haizz mình đúng thật là vô dụng mà."

" Có phải là.... Anh ấy nổi giẩn rồi không? Lỡ người nhà họ mà biết được thì mình chết chắc. Rốt cuộc là mình đang làm cái gì vậy trời.hu hu."



Tự dưng Hà Anh cảm nhận được có một luồng khí lạnh đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể cô, cái cảm giác khiến rét run cả người dù bên ngoài trời không hề lạnh.

Hay anh đã xảy ra chuyện?

Cái miệng? Không! Chắc chắn không sao đâu.

Hải Lan từ bên ngoài phòng đi vào thấy cô em họ cứ lẩm bẩm gì ở trong miệng, Hải Lan từ từ đi đến .

Vì Hà Anh mải suy nghĩ , đôi mắt trong veo của cô đang hướng nhìn về phía cửa sổ.

" Hà Anh ! Ngày mai cậu có đi làm không?" Hải Lan thuận miệng như thói quen.

Ấy thế mà Hà Anh vẫn không có hồi âm nào.

" Này! Tương tư gì thế? Nghe nói trưa nay cậu dắt trai về nhà?" Hải Lan ngồi nhẹ xuống giường ngay trước mặt cô cố tình chọc ghẹo Hà Anh.

Híc? Sao chị Hải Lan chưa gì biết được chuyện này nhỉ? A! Mẹ ơi, mẹ đã nói cho chị ấy biết rồi.

Nhưng Hà Anh cô cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ, chị ấy biết thì chị ấy biết thôi, trước sau gì mà chả biết.Quan trọng bây giờ là làm sao cho vị giám đốc cao cao tại thượng kia nguôi giận kia kìa. Hu hu.

" Ây ! Kể xem nào ? Người ấy là ai? Danh tính thế nào? Người ấy ở đâu?......" Hải Lan muốn hóng hớt xem vị hôn phu tương lai của em họ là ai.

Mấy câu hỏi này cứ phải lọt vào trong đầu cô thì mới được ư. Hà Anh muốn từ chối trả lời câu hỏi của Hải Lan.

" Ê ! Kể đi! Làm gì mà thần thần bí bí thế. Không trả lời tớ là cậu nhớ lấy, đừng để tôi tra ra được, ai mà làm cho cô em của tôi rung động là tôi đi mách cô."

Đột nhiên Hải Lan như bị bàn tay nào đó kéo mạnh lại.

" Không được! Cậu không được làm như thế!" Hà Anh hớt hải nắm chặt lấy cánh tay Hải Lan với khuôn mặt trắng bệch mặc kệ đối phương có kêu lên một tiếng.

" Á! Đau ! Con bé này!" Hải Lan bị Hà Anh bấu chặt đến đau muốn chặt rời cái bả vai này đi.

" Hu hu! Chị gái thân yêu của em , chị đừng có đối xử với em như vậy mà. Đừng có mách mẹ em, em sẽ nói mà." Hà Anh nài nỉ cô chị họ bá đạo này của mình cho bằng được.

Hải Lan trong lòng vừa buồn cười vừa muốn biết xem đối tượng mà em gái kể là ai.

" Được thôi! Kể nghe xem nào!"

" Chị ngồi xuống đi!"

" Thì đây , tôi ngồi xuống rồi."

" Này chuyện này đừng nói với ai nhé!" Hà Anh dặn dò cho bằng được.

" Ừm, được rồi. Bắt đầu kể được chưa? Tôi đang thấy cô nương đây cố tình lảng tránh không muốn trả lời thì phải ."

" Ơ kìa! Người ta mà giấu thì còn lâu mới nói nha. Tình nghĩa chị em giờ còn đâu."

Hải Lan đành phải chiều cô nên chị ấy ngồi xuống hóng hớt chuyện.

" Nói! Người ấy là ai?" Khuôn mặt trông có vẻ nghiêm túc.

" Anh ấy tên Thiên, hiện đang làm tại Hoàng Nghị." Hà Anh e thẹn từ tốn trả lời.

" Haizz trời ạ , danh tính chi tiết!" Hải Lan giục thêm.

" Anh ấy là người ở đây,.........mà thôi chị biết thế là được rồi, em đang đau đầu đây, thôi cho em ngủ mai em còn đi làm."

"Ô ! Chỉ là hỏi thăm làm gì mà căng. Có chuyện gì à, hay hai đứa lại cãi nhau?"Hải Lan thảng thốt khó hiểu hỏi cô.

" Không có!" Giọng Hà Anh trông có vẻ buồn.

Nghĩ đi nghĩ lại , nếu đây là chuyện riêng của em gái thì không nên can thiệp vào, dù gì cũng chỉ là người ngoài cuộc xen vào thì không hay cho lắm, thôi đi ngủ cho lành. Nghĩ một hồi Hải Lan đành bỏ cuộc vì quá mệt mỏi cho một ngày bận rộn nên không thèm truy cứu nữa.

" Thôi ngủ đi, có chuyện gì thì cứ để mai tính, ha! Đừng giận dỗi tích tụ chuyện đó nữa. Đêm khuya không được đâu."

Nói rồi Hải Lan tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Trong căn phòng yên tĩnh này không có một âm thanh nào lọt qua ngoài vài tiếng xe đi đêm kia.



Hà Anh cố gắng chờ tin nhắn anh phản hồi nhưng không có hồi âm nào.

Thôi rồi, thôi rồi, làm sao bây giờ. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng đều là do lỗi của cô hết. Nhưng mà giận kiểu gì thì giận nhưng ít nhất cũng phải nói gì chứ, đằng này lại im hơi lặng tiếng thế này thật khiến cho người ta lo lắng.

Đột nhiên nguồn ánh sáng điện thoại làm sáng rực cả căn phòng.

Là tin nhắn của Tử Thiên, haizz Hà Anh vừa mừng vừa dỗi , sao giờ anh mới trả lời cô.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên làm Hải Lan khó chịu.

" Gì đấy? Ai gọi kìa, " là giọng của Hải Lan.

Hà Anh sợ mình đang quấy giấc ngủ của chị họ nên đành vội ra ngoài nói chuyện cũng để tránh sự tò mò của Hải Lan.

Một lúc sau chuông điện thoại ngừng lại.

" Alo!" Hà Anh vừa nhẹ nhàng vừa rón rén nghe điện thoại.

" Tôi xin lỗi nhé !" Giọng nói từ đầu máy bên kia vọng lại.

Hà Anh như có gì đó bị chặn lại , cô đứng đờ đẫn dựa vào cánh cửa phòng như chưa thể tiếp thu nổi.

Thật sự là anh giận rồi, dù đoán trước được nhưng thật sự mọi chuyện nó chóng vánh quá.

" Alo" vẫn là giọng nói của anh.

Nhưng vẫn không thấy Hà Anh nói gì.

Đột nhiên không khí của cả hai bỗng trở lên căng thẳng.

" Em sao vậy?"

" Dạ không có gì." Hà Anh gượng gạo đáp lại.

" Tôi xin lỗi em, chiều nay tôi ra ngoài tỉnh đột xuất mà ở đây không có sóng điện thoại nên là liên lạc khó khăn chút, giờ mới tìm được nơi bắt sóng để liên lạc nè." Tử Thiên nhẹ nhàng giải thích.

Vốn cô chẳng định hỏi nguyên do tại sao anh xin lỗi cô đâu, vì trong đầu Hà Anh mặc địch do trưa nay cô đã làm nhục anh nên giờ chẳng còn mặt mũi. Ai ngờ......

Cô lại chọn không tin tưởng tình yêu mà anh dành cho cô, suy diễn lung tung. Nhưng anh không phản hồi câu nào khiến cô đứng ngồi không yên vừa lo anh giận vừa lo anh xảy ra chuyện gì rồi nữa.

Hoá ra chỉ là đối phương đi vào vùng nằm ngoài phủ sóng.

" Vì đột xuất quá nên chưa kịp nói với em , ngày kia tôi về em không cần phải lo lắng." Là Tử Thiên đang trấn an cô?

Hà Anh bị chìm đắm trong mộng cảnh, cô với anh có những khoảnh khắc lãng mạn bên nhau. Và thật sự cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh mặc dù anh đang ở rất xa.

" Đêm muộn rồi anh mau ngủ đi không lại cảm đó. Em cứ tưởng anh..."

" Tưởng tôi giận ư? Không có, tôi không để bụng chuyện đó đâu."

Thấy chưa , thấy chưa, chỉ có Trần Hà Anh như cô mới để bụng chuyện đó thôi nhé.

Tự dưng cô thấy xấu hổ thay cho bản thân quá đi.

" Sau chuyện đó , mẹ em có làm gì em không?"

" Dạ không có ạ!"

" Ừm"

Thật ra sau khi anh về là mẹ cô tra hỏi trên trời dưới đất luôn ý. May sao , cô phải đi làm chứ không chả biết chạy đâu cho thoát.

" Thôi muộn rồi, em đi ngủ đây, không lỡ đánh thức mẹ em dậy." Hà Anh cảm thấy có ai đang theo dõi cô.

" Ừm, vậy em ngủ sớm đi. Chúc em ngủ ngon."

" Anh cũng vậy , chúc anh ngủ ngon." Nói rồi cô tắt máy

Sau cuộc trò chuyện này, Hà Anh có chút tươi tỉnh hẳn.

Hà Anh nở một nụ cười mở cửa vào phòng.