Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 28: Chuyện ngày giỗ (ngoại truyện)




Hà Anh giật mình định hét toáng lên may sao cái tay , cái não nhanh hơn cái miệng nên đã kịp thời bịt cái loa phát thanh lại.

" Hải Lan, sao tưởng cậu ngủ rồi." Rồi Hà Anh nhanh chóng bật đèn và vội vàng đóng cửa kéo Hải Lan ngồi lên giường.

" Tại cậu nói chuyện lớn quá tớ khó ngủ nên đang định bảo cậu hạ giọng xuống." Hải Lan với khuôn mặt ngây thơ vô số tội.

Hừm! Giọng của cô to đến thế ư, không thể nào, rõ ràng cô hạ giọng nói nhỏ lắm mà. À ...! không qua được mặt cô đâu.

" Thôi nha, đừng có lừa, em biết rồi nha. Chị nghe lén em nói chuyện đúng không?" Hà Anh hỏi dò ngược lại.

" Con bé này, Tớ không có!"

Nhưng với khuôn tò mò mặt này của Hải Lan thì ai tin?

" Điêu! Nói thật để nhận được sự khoan hồng từ em."

" Thề ! Tớ thề với trời với đất. Tớ không có ý định đó." Hải Lan giơ ban tay ra thề thốt.

Hà Anh không chấp vặt nên nắm tay chị họ bỏ qua cho xong chuyện. Đằng nào đêm rồi hai đôi mắt của cô sắp lại với nhau tới nơi rồi, bây giờ mà tranh luận với Hải Lan chắc cô mới là người không nhất.

" Thôi đi ngủ đi, tớ mệt lắm rồi. Ngày mai còn đi làm nữa." Hà Anh nằm dài ra giường.

" Cái con bé này." Hải Lan lại tắt đèn lần hai.

Lần này là cô yên tâm mà ngủ một giấc ngon lành rồi.

Sáng sớm chưa chờ Hà Anh thức dậy Hoàng Tử Thiên gửi cô một tin nhắn.

' Chúc em buổi sáng tốt lành.' tin nhắn của anh hiện lên thông báo trên điện thoại Hà Anh.

Biết hiện tại cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ nên anh cũng tạm thời bỏ qua.

Hà Anh vẫn chìm trong giấc ngủ đột nhiên bà Thư vào phòng gọi con gái dậy.

" Hà Anh này, dậy đi ra chợ . Hôm nay có biết là ngày gì không?" Bà Thư nói nhỏ bên tai cô.

" Mẹ! Để con ngủ thêm một lát được không?" Hà Anh vẫn trong tình trạng ngáy ngủ.

" Không được! Dậy mau, hôm nay là ngày giỗ bố con mà vẫn còn thời gian mà ngủ à?"

Đột nhiên Hà Anh sực nhớ ra , thôi chết tý thì quên mất không. Cô lập tức ngồi bật dậy.

" Chị!"

" Gọi nó làm gì! Kệ cho nó ngủ. Dậy , mau dậy đi."

Bà Thư kéo Hà Anh dậy và rời khỏi giường.

Bên này , tại căn nhà sang trọng, vì Hạ Nhi không liên lạc được với Tử Thiên nên cô ta rất sốt ruột. Cô ta rất muốn gặp anh giải thích và níu kéo tình cảm cho bằng được. Từ khi Tử Thiên đoạn tuyệt đến bây giờ, Hạ Nhi rơi vào tình trạng mất ngủ, bỏ mặc việc ăn uống khiến cho bố mẹ thêm đau lòng. Ngày nào cũng thấy cô ta chỉ nhốt mình trong phòng , mẹ cô - bà Thanh thấy vậy chua xót cho con gái liền khuyên cô ta .Hạ Nhi cứng đầu làm gì có chuyện nghe ai, hết cách bà Thanh nhờ ông Khánh chồng bà nói chuyện với Tử Thiên.

Hoàng Tử Thiên đang xem xét tình hình tại ngoài tình nhận được cuộc gọi. Vốn đang bận họp nên anh đành tắt đi. Nhưng chẳng hiểu thế nào mà cứ gọi liên tục mấy cuộc mặc dù anh đã ngắt. Nhưng cuộc gọi cứ thế mà tiếp tục đến không ngừng , anh chỉ đành ra ngoài nhấc máy.

" Alo!"

" Chào cậu Tử Thiên, chắc cậu nghĩ không còn là gì với nhau nữa nên cậu không thèm để ý tới tôi đúng không?" Một giọng nói quen thuộc truyền từ đầu số bên kia.

Ông ta là ai nhỉ? Sao giọng nói này lại quen đến thế?

Tử Thiên đứng hình mất mấy giây nhưng nhanh chóng bình tĩnh hỏi đối phương.



" Bác là bố của Hạ Nhi?"

" Phải!" Phía bên kia nói một câu chắc nịch.

" Không biết có chuyện gì quan trọng không mà khiến bác phải gọi cho cháu rất nhiều lần vậy ạ?"

" Vậy tôi cũng không nói vòng vo với cậu nữa, tôi hỏi cậu, giữa cậu và con bé Hạ Nhi nhà tôi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao cậu dám làm tổn thương con bé nhà tôi." Ông Khánh tức giận quát thẳng qua điện thoại.

Về chuyện giữa anh và Hạ Nhi vốn dĩ là chấm dứt từ lâu rồi sao? Không lẽ Hạ Nhi vẫn chưa chịu từ bỏ mà còn tự hành hạ chính bản thân sao?

Hoàng Tử Thiên vốn định mặc kệ chuyện này, nhưng vì trước kia cô đã từng cứu anh, khiến anh phải chịu ơn cô ta ,cũng vì chuyện này nói chấm dứt khó có thể chấm dứt hoàn toàn nếu cả hai không nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng Hạ Nhi cứng đầu thì nghe ai nói chứ!

Chậc! Chẳng biết ông ta gọi anh thì làm được gì?

" Cháu xin lỗi, nhưng giữa cháu và Hạ Nhi vốn chia tay rồi." Tử Thiên vẫn bình tĩnh thẳng thắn trả lời.

" Cậu nói thế thì nghe được à!" Ông Khánh lại càng tức thêm.

" Cháu biết hiện giờ bác đang lo cho cô ấy , nhưng cháu xin lỗi bọn cháu không thể quay lại như ban đầu. Nếu không còn việc gì quan trọng cháu xin phép tắt máy, hiện cháu đang có cuộc họp quan trọng. Có gì bác để ý cô ấy giúp cháu." Nói rồi Tử Thiên lập tức tắt máy.

Anh trầm tư nhìn về phía cửa kính ngay trước mặt ngắm phong cảnh từ xa.

Là anh nợ cô một mạng , nhưng anh lại phụ tấm lòng đó, khiến cho người từng bên anh suốt mấy năm qua phải đau lòng.

Nhưng càng ngày anh càng nhận ra cô ta khác xưa và giờ anh chỉ cảm thấy cô ta như là một người khác vậy.

Chán chường không biết nên làm gì , Tử Thiên quay lại phòng họp.

----------

Hà Anh đi chợ cùng bà Thư, cô cứ lẩm bẩm mãi , sao mẹ không rủ chị họ đi cùng cho đỡ việc. Đằng này cứ phải tự mình làm mọi thứ cơ mới chịu.

Hải Lan biết bà Thư không thích cô và ngại vì bà ấy cho rằng việc này vốn dĩ chỉ là chuyện của gia đình bà thôi nên không cho ai xen vào.

Dù sao cũng là chuyện của nhà Hà Anh, cô không tiện xen vào.

Bà Thư hay khắt khe trong việc chọn đồ , nên lần nào đi cùng bà Hà Anh cũng phải đau đầu theo.

Haizz ! Nhớ lại năm xưa , cả gia đình có bốn người vui vẻ biết mấy. Nhưng sự thật là đó chỉ là quá khứ mà thôi.

Ngôi nhà này luôn trong tình trạng vắng vẻ, vắng bóng đi hình dáng người cha thân yêu, vắng bóng đi hình dáng của người chị đáo để. Nếu như thời gian quay trở lại , cô hi vọng ông trời đừng bắt họ phải rời đi.

Hà Anh để ý điện thoại, cô chợt nhận ra cô chưa trả lời tin nhắn Tử Thiên, không biết là hiện tại anh ấy đang làm gì nhỉ?

Dù sao hôm nay anh vẫn chưa có về, cô nhớ anh thật rồi. Cớ sao phải là ngày mai?

Người ta mới không liên lạc được một lúc thôi mà cô đã lo xa rồi.

Hà Anh nhắn tin trả lời lại, xem cô kìa, cô cứ như người tối cổ xuyên không về thế giới hiện đại này vậy.

" Hà Anh này. Con gọi xem bà với hai bác đi đến đâu rồi? Để tý nữa còn ra đón!"

" Dạ vâng!" Hà Anh gật đầu trả lời.

Hai bác mà khi nãy bà Thư vừa nhắc đó chính là bác



Sơn với bác Trang , hai người này là bố mẹ của chị Hải Lan hai người họ đang sinh sống tại tỉnh khác. Lần này có dịp họ đưa bà ngoại sang thăm luôn.

Chuyện này chắc chị Hải Lan biết rồi.

Qua ngày hôm nay có lẽ Hải Lan dọn qua chỗ khác ở, chị ấy ở lại đây trong suốt thời gian qua, cũng chỉ là che mắt bố mẹ mà thôi.

Mặc dù cố níu chân chị ấy nhưng chẳng thể nào cản được.

Điện thoại của Hà Anh nổi chuông làm cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô.

Là bác Sơn gọi, cô phải báo cho mẹ cô mới được.

" Mẹ ơi! Bác Sơn gọi này!" Hà Anh báo cho bà Thư biết.

Bà Thư đang mải chọn trái cây , nghe tin anh chị và mẹ lên, bà vui mừng khôn xiết, bà quay lại giục con gái mau chóng bắt máy.

Bà Thư nhìn cô bằng cặp mắt mong chờ.

" Alo! Bác!" Hà Anh nhé nhàng chào hỏi.

Không biết đâu đấy bên kia nói gì nhưng bà Thư cũng không còn kiên nhẫn nữa , bà ra hiệu bảo con gái chuyển máy cho mình nói chuyện.

Lâu rồi mẹ cô chưa gặp bà và các bác nên cũng là điều dễ hiểu, Hà Anh lưới nhác trả lời bên đưa máy cho bà Thư.

" Mẹ cháu muốn nói chuyện với bác, bác nói chuyện với mẹ cháu nhé." Hà Anh nói xong liền chuyển máy cho bà Thư.

Thấy mẹ vui vẻ trò chuyện qua điện thoại, Hà Anh tránh mặt rồi mua thêm đồ dùng cần thiết.

Ơ nhưng mà lỡ tý Tử Thiên nhắn tin hay gọi điện cho cô thì sao? Vậy chẳng phải là trông thật buồn cười sao.

Nhưng quan hệ giữa anh và cô đều là trong sáng, có cần gì phải sợ những lời tra hỏi từ mẹ được. Mà cho dù có bị hỏi thì hãy cố gắng lên, dụng sợ bị nói này nói nọ , dụng sợ mẹ nhà cầm mình.

Vừa đi vừa nghĩ thôi mà đã thấy nạn rồi.

Hà Anh đi dạo một vòng quanh chợ với nhiều tâm trạng.

Có không biết rằng phía đối phương đang mắc phải người nhà tình cũ và chuyện giữa họ vẫn chưa được tháo gỡ.

--------------

Hạ Nhi ở trong căn phòng của cô ta với tâm trạng buôn bã, chán nản. Cô ta luôn miệng nói vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cô. Nhưng chưa từng biết rằng chính có ta chỉ là cái bóng của Hà Anh.

Bà Thanh thấy xót cho con gái, bà ta đứng ngồi không yên, nên tính buổi chiều bà cho người đi điều tra về thân thế của Hà Anh.

Còn ông Khánh khi bị Tử Thiên từ chối trả lời mà còn tắt ngang điện thoại và lúc sau liền lạc lại thì phía đối từ chối không trả lời. Ông tức giận, tự nhiên ông cảm thấy như bị sỉ nhục. Thật là mất mặt, thằng nhãi ranh đó dám coi thường ông , kiểu gì ở khiến Tử Thiên biết tay.

" Thật khiến người ta tức chết đi được mà."

Trong căn phòng tĩnh lặng này , Hạ Nhi đứng cạnh bên cửa sổ nhìn phong cảnh phía ngoài. Trong đôi mắt xinh đẹp kèm theo đằng đẵng đầy sát khí kia ẩn chứa lòng đố kỵ và thù hận.

" Tôi khiến cho hai người không thể hạnh phúc bên nhau. Tôi mới là người xứng đáng được hạnh phúc mới đúng." Cô ta nở ra một nụ cười đầy đắc ý.

Chắc hẳn cô ta có hoạch gì được vạch sẵn ở trong cô ta rồi.

--------

Bà Thư đua điện thoại đưa cho Hà Anh, bảo có đi ra bên xe đón người, thông báo bà ngoại cùng với bố mẹ Hải Lan đều đến nơi. Hà Anh vô cùng vui sướng liền gật đầu nghe lời và đi đón luôn.

Đồ đạc các thủ cô đưa cho bà Thư cầm hết rồi bảo mẹ tự ta taxi về nhà trước.