Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 102: Ca ca đối tốt với em




Trần Điềm chạy vụt đến, cầm túi xách đập liên hồi lên lưng Hứa Ninh Thanh.

Thường Lê: "..."

Trần Điềm nổi giận đùng đùng, bộ dạng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: "Có phải mày lại đua xe hay không? Mẹ nói với mày bao nhiêu lần rồi! Đừng có chơi ba cái trò nguy hiểm đó nữa! Mày vẫn chơi! Vẫn chơi! Còn chơi đến vào đồn luôn rồi!"

?

Dựa vào phản ứng này, chắc là ban nãy không bị nhìn thấy đâu nhỉ?

"Cái đó." Thường Lê chần chờ nói: "Bác à, không phải là do đua xe đâu, là bởi vì đi trên đường bị người khác đâm đó ạ."

Trần Điềm ngẩn người, bây giờ mới nhìn đến Thường Lê, lập tức đổi giọng, cười nói: "Lê Lê cũng ở đây à."

"..."

Hứa Ninh Thanh thanh âm nhàn nhạt: "Không có việc gì đâu, sao mẹ biết mà tới đây?"

"Bạn của mẹ nói hình như nhìn thấy con đi trong vụ tai nạn xe gần đây, mẹ gấp muốn chết nên chạy đến đây luôn, còn tưởng là con lại đi đua xe." Trần Điềm nói: "Nhưng sao đi trên đường lại bị người khác đâm xe, là trách nhiệm của đối phương à?"

"Vâng, đã giải quyết xong rồi." Rõ ràng Hứa Ninh Thanh không muốn Trần Điềm biết nguyên do sự tình: "Về thôi."

Thường Lê cũng không xác định Trần Điềm có biết việc của Tần Nguyệt và Tần Hiệt hay không, nên cũng không nói thêm câu nào nữa.

Hứa Ninh Thanh cầm vali hành lý của Thường Lê đi xuống bậc thang, hỏi Trần Điềm: "Mẹ tự lái xe tới à?"

Trần Điềm: "Không, tài xế đưa mẹ tới."

"Vậy đưa con và Lê Lê đi về Minh Tây đi, xe con gọi người mang đi sửa rồi."

Trần Điềm không thèm để ý tới hắn, đi qua kéo tay Thường Lê: "Lê Lê có muốn đến nhà bác ăn cơm không? Chỉ mới tới một lần lúc trước, sau đó thì không thấy tới nữa, hai bác ở nhà đều rất nhớ cháu đó."

"Cô ấy vừa mới xuống máy bay, hôm nay về nhà nghỉ ngơi đã." Hứa Ninh Thanh thay cô trả lời: "Đợi mấy hôm nữa con cùng cô ấy về nhà sau."

Không biết có phải do vừa nãy làm làm ra loại chuyện kia không, bây giờ Thường Lê nghe lời hắn nói lại thêm vài phần chột dạ, cái gì mà cùng về nhà chứ!

Thường Lê thở dài, cũng lên tiếng phụ họa: "Ừm.. vâng, mấy ngày nữa cháu sẽ cùng chú về ạ."

Trần Điềm ngồi lên ghế lái phụ, lúc Thường Lê vừa kéo cửa sau ra thì nghe thấy Hứa Ninh Thanh cười nhẹ một tiếng, đuôi lông mày hắn khẽ nhếch, có chút ngang tàn: "Vẫn gọi là chú à?"

"..."

Thường Lê sợ bị nghe thấy, dùng khuỷu tay huých hắn một cái, thẹn quá hóa giận: "Anh đừng nói nữa!"

Hai người ngồi lên xe.

Trần Điềm thuận miệng hỏi thăm Thường Lê vài câu, Thường Lê cũng ngoan ngoãn trả lời.

Hứa Ninh Thanh không tham gia vào đề tài của các cô, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thường Lê vụng trộm nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, trong đầu lại hiện lên cảnh hôn ban nãy.

Tiếng thở dốc nho nhỏ, hơi thở nóng rực, bờ môi ấm nóng cùng đầu lưỡi ướt át.

Mặt Thường Lê lại bắt đầu bốc cháy.

Điện thoai di động cô rung lên, cầm lên nhìn, là tin nhắn Hứa Ninh Thanh gửi đến.

Hứa Ninh Thanh: Bạn gái ơi?

Đầu ngón tay cô run rẩy, khoé mắt lại liếc nhìn hắn, người đàn ông uể oải tựa lên ghế, cả người toát ra vẻ lười biếng tản mạn, khoé miệng giương lên một nụ cười sâu xa, nhìn tâm tình có vẻ không tệ.

Khoé môi Thường Lê cũng nhịn không được nhếch lên một chút.

Trần Điềm nhìn qua kính chiếu hậu chú ý đến, cười trêu cô: "Sao Lê Lê nhìn điện thoại cười vui vẻ vậy, nói chuyện với bạn trai à?"

Thường Lê ngưng lại, chột dạ phủ nhận: "Đâu có đâu ạ, không phải bạn trai, chỉ là mấy video hài hước trên mạng thôi."

Hứa Ninh Thanh ngồi bên cạnh lại cười nhạo một tiếng.

Thường Lê nhận được tin nhắn.

Hứa Ninh Thanh: Yêu đương lén lút?

Hứa Ninh Thanh: Có chút kích động.

Thường Lê: "..."

Cô đưa tay sờ sờ khoé miệng, vuốt thẳng đường cong đang vô thức nhếch lên, lúc thả tay xuống thì nhìn thấy trên tay có dính son môi.

Ấy, hôm nay bôi son, chút nữa thì cô quên mất.

* * * Vậy miệng Hứa Ninh Thanh thì sao?

Cô sững sờ quay đầu lại nhìn Hứa Ninh Thanh, hắn dường như cũng đoán được suy nghĩ của cô, ánh mắt rơi vào vết son dính trên tay cô, sau đó lại giơ tay chùi khoé môi mình.

Quả nhiên cũng dính, chùi ra một vết đỏ mờ ám.

Thường Lê cấp tốc nhắn lại: Anh mau chùi miệng đi! Không muốn bị phát hiện đâu!

Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm ngón tay mình hai giây, lại nhìn tin nhắn Thường Lê gửi, ánh mắt ngả ngớn, chậm rãi liếm môi một cái.

Sau đó đưa tay khoác lên mu bàn tay Thường Lê, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ một đường dọc trên mu bàn tay cô, lưu lại một vết son đỏ.

Hứa Ninh Thanh lại gửi đến hai tin nhắn.

- Bằng chứng.

- Hôn anh rồi phải chịu trách nhiệm với anh.

"..."

Cuối cùng thì ai hôn ai vậy!

Bổi cung chỉ chạm vào miệng ngươi một chút! Còn ngươi thì trực tiếp vươn cả đầu lưỡi ra luôn!

Thường Lê thầm oán trách một trận trong lòng, cũng không dám nói ra, có nói ra thì cái người này cũng không giác ngộ được!

Không biết xấu hổ!

Cô tiếp tục lướt điện thoại, không để ý hắn nữa.

Lái xe đến chung cư Minh Tây, Thường Lê chào tạm biệt Trần Điềm rồi đi theo Hứa Ninh Thanh về nhà hắn.

Thường Lê đứng trong thang máy, gọi điện thoại bảo với ông nội mình sẽ về nhà muộn một chút.

Hứa Ninh Thanh mở cửa khóa vân tay, để Thường Lê vào nhà trước, sau đó xách rương hành lý đi vào, đóng cửa lại, phát ra tiếng "cạch" rất nhỏ.

Trong bóng đêm, Thường Lê muốn lục lọi tìm công tắc đèn thì bị hắn bắt lấy cổ tay từ phía sau.

Hứa Ninh Thanh mạnh mẽ xoay người cô lại, ôm cô dán lên tường, chút tia sáng yếu ớt ngoài cửa sổ giờ đây bị thân hình hắn chặn lại, Thường Lê ngửi thấy trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Ngay sau đó phần gáy bị lòng bàn tay hắn nâng lên, Hứa Ninh Thanh cúi đầu xuống, một lần nữa hôn cô.

Đột nhiên đầu óc Thường Lê trở nên trống rỗng, vô thức túm lấy vạt áo Hứa Ninh Thanh, ngón tay nắm chặt, nhưng vẫn không tự chủ được ngẩng đầu lên đón nhận.

Toàn bộ dây thần kinh đều chuyển tới cánh môi, mềm mại, tê dại.

Hứa Ninh Thanh dường như rất chuyên nghiệp, Thường Lê cũng không biết một lão già chưa từng theo đuổi con gái như hắn thì nghiên cứu kỹ thuật hôn từ đâu.

Đầu lưỡi cạy mở hàm, mạnh mẽ vây giữ cánh môi dưới của cô, hắn nhẹ nghiến mấy cái, triền miên xong lại lưu luyến buông ra, nhẹ nhàng liếm láp như trấn an chú mèo nhỏ.

Thẳng đến khi Hứa Ninh Thanh dừng lại lui đầu ra sau một chút, Thường Lê mới mê man mở mắt.

Bờ môi bị hôn có chút đau nhức, cô vô thức vươn đầu lưỡi liếm một cái, tới khi truyền đến cảm giác ướt át mới nhớ lại đây là cái gì, cuống họng mềm nhũn "A" một tiếng, không tiếp tục liếm nữa.

Sắc mặt Hứa Ninh Thanh âm trầm, ổn định hô hấp, ngón cái di chuyển một vòng qua cánh môi cô: "Hết son rồi."

Cảm giác ma sát bờ môi cuối cùng cũng khiến Thường Lê lấy lại tinh thần, cô chậm rãi trừng nhắn nhìn hắn, hàng lông mi cong vút, sau đó đưa tay đẩy Hứa Ninh Thanh ra.

Hứa Ninh Thanh bất động, lại cúi thấp đầu xuống, ghé vào bên tai cô, giọng nói tràn đầy ý cười cợt nhả: "Đẩy cái gì, vừa mới hôn xong liền trở mặt không quen à?"

"Rõ ràng là anh hôn em mà." Thường Lê nhỏ giọng cãi lại, nghĩ nghĩ thế nào lại hùng hồn chỉ trích: "Em cảm thấy anh chắc chắn đã gạt em."

"Hả?"

"Cái hôn này, anh không giống người lần đầu biết hôn."

"Đây là đang khen anh đúng không?" Hứa Ninh Thanh khàn giọng cười, lại cúi xuống hôn một chút lên môi cô: "Rất thoải mái à?"

"..."

Thường Lê rụt cổ một cái, cảm thấy bộ mặt thật của Hứa Ninh Thanh có chút biến thái.

Cái gì mà rất thoải mái chứ!

Trong phòng không bật đèn, hết thảy mọi sự mập mờ đều dồn hết vào đây, chỉ động một chút thôi cũng có thể khiến trái tim run rẩy.

Càng đừng nói đến hôn môi.

Thường Lê nhịn không được.

"Nụ hôn của anh sao có lại có thể.." Thường Lê cố tìm từ thích hợp, phun ra hai chữ: "Mãnh liệt.. như vậy."

Lúc trước cô xem phim Hàn Quốc thấy mấy cảnh thân mật của người ta vô cùng ôn nhu dịu dàng, từng chút từng chút hôn lên cánh môi, ai lại đi cắn môi như hắn chứ.

Hứa Ninh Thanh nhướng mày, cười: "Cái này mãnh liệt rồi?"

Hắn xuyên qua ánh trăng nhìn rõ bờ môi Thường Lê bị nụ hôn ban nãy làm trôi đi vết son, hắn đưa tay nâng cằm cô, nhẹ nhàng xoa miệng cô, xoa rất nghiêm túc, lại hững hờ nói một câu: "Vậy nếu sau này anh muốn làm mấy thứ khác thì em phải làm sao bây giờ?"

"..."

Mới bắt đầu còn chưa được một tiếng đâu, anh lại vội vàng không muốn làm người nữa rồi?

Thường Lê cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nhắc nhở hắn: "Hứa Ninh Thanh, em mới tốt nghiệp cao trung."

Hắn cười cười: "Không phải mười tám tuổi rồi sao, mấy ngày nữa là tới sinh nhận mười chín tuổi đi?"

Phong thủy luân chuyển.

Thường Lê mất kiên nhẫn đánh gãy tay hắn: "Đừng xoa nữa, phiền."

"Đang lau sạch cho em đấy, đừng nhúc nhích." Hứa Ninh Thanh lau sạch son trên khoé môi cô, sau đó lại nói: "Đây là lớn tuổi rồi, có đôi khi không nhịn được."

Hắn cười cười, "Nhưng mà anh sẽ cố gắng hết sức không dọa đến em."

Khoảng cách rất gần, Thường Lê được bao bọc bởi nhiệt độ của hắn, thân thể cũng dần nóng lên, sắp không chịu nổi nữa.

Cô ho nhẹ một tiếng: "Đèn ở đâu vậy, tối quá, em nhìn không rõ."

Hứa Ninh Thanh giơ tay ấn nút gần đỉnh đầu cô, căn phòng nháy mắt sáng lên.

Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, cố ý trêu thêm: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Thường Lê không muốn để ý hắn nữa, cúi đầu thay giày, vào nhà đi thẳng đến tủ lạnh, cầm chai nước lạnh trực tiếp uống một hớp lớn.

Nước lạnh từ cuống họng đi xuống, nhiệt độ cơ thể cũng giảm bớt vài phần, Thường Lê đưa tay lên quạt mặt mình, lại nghĩ tới cái gì: "Mũi của anh không tính xử lý chút à?"

Hứa Ninh Thanh cười: "Em giúp anh xử lý?"

"Em không biết làm."

Hứa Ninh Thanh đi đến lấy hộp thuốc đặt lên bàn trà, xuyên qua màn hình điện thoại nhìn sống mũi mình, chỉ là một vết xước nhỏ thôi, bây giờ đụng vào cũng không đau nữa.

Hắn bình tĩnh nói: "Khử trùng rồi dán miệng vết thương lại là được."

"Ồ."

Thật ra Thường Lê biết rõ Hứa Ninh Thanh không có ý đồ gì tốt, hắn tự xử lý vết thương thành thục như vậy còn muốn cô làm giúp.

Nhưng cô không muốn đôi co, bản thân chủ động hôn hắn, xác định mối quan hệ, giúp bạn trai xử lý chút vết thương thì thế nào!

Mặc dù loạt hành động sau đó của Hứa Ninh Thanh đã khiến cô có chút ngơ ngác.

Cô đóng nắp chai đi đến sô pha ngồi xuống, cầm bông thấm thuốc khử trùng rồi xoa lên.

Mũi Hứa Ninh Thanh rất đẹp, Thường Lê cố gắng ổn định tâm tình, cầm bông nhẹ nhàng xoa.

Dừng một chút, cô nhịn không được nói: "Anh có thể đừng nhìn chằm chằm em không?"

Hứa Ninh Thanh dựa lưng ra sau một chút: "Bây giờ đến nhìn cũng không cho nữa?"

"..."

Thường Lê sát trùng nhanh chóng, lấy một miếng urgo ra, vẫn chưa xé mở, cầm ướm lên mũi Hứa Ninh Thanh: "Dán cái này lên có bị xấu quá không?"

"Bây giờ thì chê anh xấu rồi?" Hứa Ninh Thanh cười nhẹ, tùy ý nói: "Vậy không dán nữa."

"Dán đi, xấu một chút cũng tốt."

Đỡ đi câu dẫn người khác, Thường Lê nghĩ thầm.

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống cô gái nhỏ đang nghiêm túc xé hai đầu urgo, ngón tay tinh tế xinh đẹp, hắn nghiêng đầu đi, đột nhiên hỏi: "Sao đột nhiên lại đồng ý ở bên anh vậy?"

Tay Thường Lê dừng lại, hàng lông mi khẽ rung hai lần: "..."

"Thương hại anh?"

"Đương nhiên không phải." Thường Lê gấp gáp phủ nhận: "Trước đó em đã muốn đồng ý rồi, không liên quan tới việc lần này."

Ánh mắt Hứa Ninh Thanh nghiền ngẫm nhìn cô, "Ồ" một tiếng thật dài, trêu chọc: "Trước đó đã muốn đồng ý rồi?"

"..."

"Anh còn tưởng là anh bán thảm thành công đó, thì ra Lê Lê đã thích anh từ trước rồi nha."

Thường Lê lấy miếng urgo đắp thật mạnh lên sống mũi Hứa Ninh Thanh, Hứa Ninh Thanh không khỏi xuýt xoa một tiếng, đau đến nhíu mày: "Một cô bé sao lại xuống thay tàn độc như vậy."

Thường Lê có thể cảm giác được Hứa Ninh Thanh đang muốn dỗ cô vui lên, từ lúc cô khóc trong đồn cảnh sát đã luôn dỗ cô rồi.

Nhưng cô cũng muốn hắn vui nữa.

Thường Lê quỳ chân trên ghế cô pha, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt hắn, thành thật nói nói: "Đột nhiên đồng ý anh, là muốn anh vui vẻ."

Hứa Ninh Thanh dừng lại, ý ngả ngớn trong cặp mắt đào cũng tản đi, đuôi mắt phẳng lặng, lộ vẻ nghiêm túc, hắn ngồi dậy, giang tay ôm Thường Lê vào trong ngực.

"Ừm, rất vui."

Thanh âm hắn trầm thấp, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy: "Đi theo anh, ca ca đối tốt với em."