Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 103: Lãi rồi




Thường Lê chớp mắt: "Ca ca cái gì cơ?"

"Không phải lúc trước em gọi anh như vậy sao?" Hứa Ninh Thanh cười nhẹ một tiếng: "Bây giờ lại không thừa nhận rồi?"

"..."

Thường Lê nhìn thời gian, thoát ra khỏi ngực hắn, nhảy xuống ghế sô pha: "Em phải về nhà rồi."

"Ừm, anh đưa em về." Hứa Ninh Thanh kéo vali lên.

Hứa Ninh Thanh đưa Thường Lê đến tòa chung cư bên cạnh.

Thường Lê đứng trước cửa nhà, hỏi: "Ngày mai anh có bận gì không?"

"Phải đến công ty, gần đây đang bận một hạng mục." Hứa Ninh Thanh cười cười: "Buổi tối tìm em đi chơi?"

Thường Lê lắc đầu, đề nghị: "Dù sao em cũng rảnh rỗi không có gì làm, hay là ngày mai em đến công ty anh chơi đi."

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, suy nghĩ một chút, giọng nói ấm áp: "Không phải vừa mới đi du lịch sao, không mệt à? Buổi sáng ngủ nhiều một chút, giữa trưa anh đến đón em."

Thường Lê gật đầu: "Được."

Lưng Thường Lê dán lên cửa, mỗi lần xem TV ông bà nội đều mở âm lượng rất lớn, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được âm thanh mơ hồ.

Mà trên hành lang lại yên tĩnh lạ kì, Hứa Ninh Thanh đang đứng trước mặt cô.

Hiện tại là bạn trai cô.

Bạn trai.

Trong lòng Thường Lê xoay vòng hai chữ này.

Bối cảnh bây giờ khiến cô sinh ra cảm giác giống như đang yêu đương lén lút.

Hứa Ninh Thanh đoán được suy nghĩ của cô, cười hỏi: "Có muốn anh vào chào hỏi ông bà em một tiếng không?"

Cô ngước mắt lên: "Chào hỏi cái gì cơ?"

"Chào ông bà nội, cháu là bạn trai của Thường Lê, Hứa Ninh Thanh."

".. Không được!" Cô gái nhỏ ngẩng đầu cự tuyệt rất quyết liệt, nhón chân ghé sát người anh, nói thầm: "Ông nội em còn hy vọng anh là con trai người, anh đừng có đi kích động ông ấy."

"..."

Hứa Ninh Thanh không ngờ tới việc này: "Thật đấy à?"

"Đúng vậy."

"Vậy phải nói với ông ấy sớm một chút, cái ý nghĩ này nên bị triệt tiêu, nếu không đến lúc đó lại lo lắng anh bắt cóc cháu gái yêu quý của bọn họ."

Thường Lê liên tưởng đến cảnh đó liền có chút tuyệt vọng: "Có thể không cần nói không, chỉ cần yêu đương là được rồi."

"Một cô bé không nên nói như vậy nha." Hứa Ninh Thanh nhéo má cô một cái: "Anh đã hai mươi bảy rồi, cái suy nghĩ này của em sẽ biến thành ý đồ lưu manh đó."

Thường Lê trút hơi tàn giãy giụa: "Vậy chờ sau khi em vào đại học hãy nói, bọn họ mà biết sau khi em tốt nghiệp cao trung liền yêu anh, nhất định sẽ cảm thấy anh là tên biến thái."

Hứa Ninh Thanh cười đáp ứng, cúi người hôn cô.

Thường Lê phản xạ có điều kiện tránh đi, chỉ mới vừa xác định mối quan hệ nên mấy hành động thân mật cô chưa thích ứng kịp.

Động tác Hứa Ninh Thanh dừng lại, chỉ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, đứng thẳng dậy, cười nói: "Vào nhà đi, bạn gái."

-

Việc đầu tiên sau khi về phòng ngủ của Thường Lê là tắm rửa.

Hết thảy mọi việc hôm nay diễn lại trong đầu như một thước phim, cô vui vẻ ngâm nga lời bài hát, mặc áo ngủ đi ra rửa mặt, ngẩng đầu lên liền thấy bản thân trong gương.

"..."

Trông hơi ngốc nghếch.

Thường Lê giật giật khoé miệng, cố ép ý cười xuống.

Nằm dài trên giường, Thường Lê không thể chờ thêm nữa, đi vào "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm".

Điềm Lê Lê: Các bạn à!

Điềm Lê Lê: Mình thoát kiếp độc thân rồi!

Phàn Hủy: Vụ gì vậy! Buổi chiều nhìn cậu mình còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là đi yêu đương?

Phàn Hủy: Nhưng dù sao cũng chúc mừng bảo bối! Sao các cậu lại đột nhiên xác định mối quan hệ vậy!

Thường Lê gửi một đoạn tin nhắn thoại dài, kể sự việc chiều nay ở đồn cảnh sát, cuối cùng dừng lại, lí nhí bổ sung thêm một câu: "Sau đó mình liền hôn hắn một chút."

Mạnh Thanh Cúc: ?

Mạnh Thanh Cúc: Chị em à, cậu cũng quá mạnh mẽ đi!

Mạnh Thanh Cúc: Dựa vào tốc độ của các cậu chắc là ba năm hai đứa mất, chờ đến lúc bổn cô nương tốt nghiệp thì cậu đã trở thành cô vợ bé bỏng của tổng tài cùng hai đứa trẻ rồi.

Mạnh Thanh Cúc vô cùng kích động, tốc độ đánh chữ cũng thần tốc.

Thường Lê: "..."

Phàn Huỷ cũng giật mình, Đầu tin nhắn thoại chính là câu chửi thề: "Cậu chỉ động? Vậy phản ứng của Hứa Ninh Thanh ra sao! Có phải ngơ luôn không? Hahahahahaha mình tưởng tượng thôi cũng thấy thú vị rồi! Lê Lê cứng rắn hôn khiến bá đạo tổng tài ngơ ngác?"

Thường Lê nghe xong, nguýt một cái, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên.

Chậm rãi gửi một tin thoại qua: "Ngơ ngác cái rắm, người ta trực tiếp hôn đáp trả luôn."

Phàn Hủy gửi một dãy dài biểu tượng ngón cái.

Phàn Hủy: Thẩm định xong rồi, ngày mai hai người có thể lên giường.

Thường Lê: "..."

Sau khi nói chuyện với Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ xong, Thường Lê lại ấn mở khung chat với Hứa Ninh Thanh, xóa bỏ ghi chú "Hứa Ninh Thanh" trước đó không lâu, cô nghĩ nghĩ, đổi thành "Bạn trai".

Vừa đổi xong, [Bạn trai] liền gửi một tin nhắn đến.

Bạn trai: Đã ngủ chưa?

Điềm Lê Lê: Vẫn còn sớm mà, em đâu có ngủ sớm như vậy.

Bạn trai: Vậy trước kia ai là người gửi cho anh một đống bài báo mạng cái gì mà thức khuya chết sớm?

Điềm Lê Lê: Chuyện từ thuở nào rồi sao anh nhớ dai thế.

Qua hai phút, Hứa Ninh Thanh gửi tới một tin nhắn thoại.

"Ài, hình như anh, thật sự có chút kích động không ngủ được."

Thường Lê nằm trong chăn cười không dừng được, đạp đạp chăn, dè dặt hỏi lại: "Vì sao vậy?"

Bạn trai: "Hoàn thành ước nguyện chồng già vợ trẻ rồi, lãi rồi."

Thường Lê: "..."

Cô vứt di động qua một bên, kéo Bánh Bánh đang nằm ở cuối giường tới, hung hăng vuốt bụng, chụp một tấm ảnh mèo mập gửi qua.

Điềm Lê Lê: Đúng rồi, ngày mai em có thể mang nó đến công ty không?

Lúc này bà nội đẩy cửa đi vào, cầm một đĩa trái cây: "Lê Lê có muốn ăn dưa hấu không?"

Thường Lê có tật giật mình, đặt úp di động xuống giường, quỳ đứng dậy nhận đĩa trái cây: "Cảm ơn bà nội."

Đương nhiên bà nội không thấy cô đang lén lút nói chuyện với ai, cái gì cũng không nghi ngờ, mở cửa ra ngoài.

Hứa Ninh Thanh đã nhắn lại.

Bạn trai: Có thể, trưa mai đến đón hai em.

Thường Lê "chậc" một tiếng, cảm thấy cái ghi chú này quá dễ bị phát hiện, đổi thành "Hứa Ninh Thanh", cuối cùng thấy không được, lại đổi thành "Chú" như ban đầu.

-

Tối hôm đó Thường Lê quả thực ngủ không ngon giấc, mới đầu bởi vì chuyện ở bên Hứa Ninh Thanh mà suy nghĩ lung tung một trận, sau đó lại gặp một giấc mộng.

Mơ về Thường Thạch Lâm và Bạch Ý.

Nội dung giấc mơ rất đơn giản, là khung cảnh Thường Thạch Lâm cùng Bạch Ý cãi nhau liên miên bất tận từ khi cô còn bé đến lớn.

Giọng nói sắc nhọn của người phụ nữ, sự mệt mỏi bất lực của người đàn ông, diễn ra trong căn nhà bao người ghen tị.

Khi còn bé Thường Lê đã không thể tưởng tượng nổi, bên ngoài Bạch Ý là một phu nhân hào môn, sao sau khi bước vào cửa lại biến thành bộ dạng chua ngoa đanh đá như vậy, nhưng dù có thể nào, bà cũng không muốn ly hôn.

Cứ như vậy hao tổn tâm tư lên người Thường Thạch Lâm, cả hai đều tra tấn lẫn nhau.

Về sau Thường Lê có nghe người ngoài nhắc đến chuyện yêu đương hồi xưa của ba mẹ mình, khi đó có thể coi là một giai thoại trong giới thượng lưu, trai tài gái sắc, còn vượt qua rào cản giai cấp, lại nhanh chóng sinh hạ một bé gái, giống như truyện cổ tích gì đó.

Nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.

Thường Lê chưa bao giờ xác định được tình yêu của một người có thể kéo dài trong bao lâu.

Tình yêu của Thường Thạch Lâm đối với Bạch Ý ngắn ngủi chóng vánh, tình yêu của Bạch Ý đối với hắn cũng vì thế mà biến thành cố chấp cùng thù hận.

Lúc trước cô chưa từng thích ai, Hứa Ninh Thanh là người đầu tiên, nhưng thật ra cô cũng từng có suy nghĩ muốn bỏ qua anh.

Mà Hứa Ninh Thanh, cô cũng không biết bản thân thích một người đến như vậy, thậm chí thích một người rất được phụ nữ chào đón, cuối cùng có thể thích được bao lâu.

Bên ngoài trời đã hừng đông.

Thường Lê xuống giường, mang dép lê đi ra ngoài rót nước, ngửa đầu uống cạn.

Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Mặc dù cô nhỏ hơn Hứa Ninh Thanh nhiều tuổi như vậy, có lẽ do ảnh hưởng từ mấy lời nói của Châu Ỷ Khâm trước kia, nhưng Thường Lê cũng vẫn muốn thử một chút.

Lỡ được thì sao.

Thường Lê về phòng ngủ, ôm gối ôm tựa lên đầu giường, cứ ngẩn ngơ như vậy trong phòng tối hồi lâu.

Từ cái hôn bất ngờ buổi chiều sau đó xác định mối quan hệ, Thường Lê bắt đầu cảm thấy có chút bận tâm.

Cô lấy điện thoại dưới gối ra, ấn mở album ảnh, tìm bức ảnh hồi đại học Hứa Ninh Thanh từng gửi cho cô.

Đây là Hứa Ninh Thanh năm hai mươi tuổi.

Thường Lê ngồi trong phòng ngủ tối mịt, chỉ loé lên ánh sáng từ màn hình điện thoại nhỏ xíu, có hơi chói mắt, đợi hồi lâu mới thích ứng được.

Cô híp mắt lại, nhìn kỹ tấm hình kia.

Cuối cùng đưa ra kết luận, Hứa Ninh Thanh năm hai mươi tuổi thật là đẹp trai nha, quả nhiên, một ông già hai mươi bảy tuổi có thể có được một nàng tiên mười tám xanh tươi mơn mởn như cô, còn có cái gì không thỏa mãn chứ!

Nếu lo lắng thì Hứa Ninh Thanh phải là người lo lắng mới đúng!

Thường Lê thở hắt ra một hơi, trượt người xuống, thu mình trong chăn, tiếp tục ngủ.