Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 35: Dao động




Trong lòng anh dâng lên nỗi bất an, hai ngày trước còn bình thường sao bây giờ trở về lại bị thương? Không biết con anh có bị ảnh hưởng gì không?

Bệnh viện tư chuyên biệt của Cố gia cách biệt thự của anh khoảng gần năm cây số. Vừa đỗ xe anh liền ẵm cô vào trong, cả người cô vừa nóng lại vừa bị vết thương ở sau lưng đày đọa, điều này khiến anh vô cùng sốt sắng.

Khi đặt cô lên giường, các bác sĩ lập tức kiểm tra thân thiệt và vết thương phía sau lưng. Da cô khá trắng vậy nên nhưng vết thương ẩn hiện phía sau càng thêm nổi bật. Vết cũ vết mới chồng chéo lên nhau, dọc bên eo sườn có khá nhiều vết tím đã cũ, bên phần xương vai có vài ba vết rạch nhỏ như mảnh cửa, còn lại nguyên phần lưng là những vết hắn tựa như bị roi quật.

Dì Phúc nhìn mà khẽ nhăn mặt, thật sự mà nói sức chịu đựng của cô gái trước mặt rất rất cao.

Bác sĩ xử lý vết thương, anh và dì Phúc ra ngoài phòng chờ. Anh ngồi im như tượng, ánh mắt dán chặt vào cửa kính, bên trong cửa kính có một cô gái nhỏ đang nhăn nhó vì đau đớn.

- Liệu em bé có bị ảnh hưởng gì không cậu chủ?

- Con cũng đang lo sợ điều đó, cô ta sốt mà không nói, đứa bé mà xảy ra mệnh hệ gì cô ta có gánh nổi không?

Tuy bên ngoài miệng vẫn khăng khăng cho rằng cô là kẻ xấu xa nhưng trong lòng anh dường như đang dao động dữ dội. Anh tự thắc mắc lại sao một kẻ bất chấp thủ đoạn như cô ta lại có nhiều vết thương trên người như thế, tại sao kẻ bất chấp thủ đoạn như cô ta lại không tìm mọi cách mọi tiền của anh mà lại bỏ trốn không mang theo bất cứ thứ gì, tại sao ánh mắt cô ta nhìn anh lại chất chứa vô vàn nỗi uất ức, tại sao? Tại sao lại như thế?

Có rất nhiều câu hỏi cứ hiện diện trong tâm trí nhưng chẳng ai tốt bụng giải thích cho anh cả, chỉ có một mình anh xoay vần với một đống hỗn độn.

-

Tiếng chuông điện thoại chợt reo, là Cảnh Vũ gọi.

- Ông Mr. Smith muốn đổi cuộc họp từ buổi chiều sang buổi sáng bởi vì ông ấy có việc bận vào buổi chiều, tôi gọi để thông báo cho sếp!

- Cậu hủy giúp tôi!

- Không phải anh nói... cuộc họp này rất quan trọng sao?

- Hủy đi, ngày mai tôi bận rồi!

Cảnh Vũ vâng một tiếng rồi tắt máy, Cố Lăng Phong căng thẳng day ấn đường. Không biết qua bao lâu. Bác sĩ mới trở ra ngoài.

- Tình hình hiện tại không còn quá nguy hiểm nhưng vẫn phải theo dõi thêm, rất may là thai nhi không xảy ra tình trạng đáng tiếc nào, chậm thêm một chút nữa thì e là kết quả sẽ không phải thế này.

Nói rồi bác sĩ rời đi, anh mở cửa bước vào trong. Cô gái nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ sâu, anh kéo ghế ngồi kế cạnh giường nhìn cô một lúc lâu. Bình thường cô vẫn đeo trên mắt một chiếc kính chẳng ăn hợp gì với khuôn mặt, vậy nên tất cả đường nét xinh đẹp trên gương đặt đều bị che lấp. Anh vốn không ưa cô nên dù có tháo kính hay để kính anh vẫn thấy cô vô cùng xấu xí chỉ là bây giờ dường như anh lại bị phân tâm bởi bờ môi mềm mỏng nhợt nhạt nhưng vẫn phớt ánh hồng kia.

Điên rồi! Chỉ một lần cô ta bị ốm sốt trông ra vẻ yếu đuối một chút vậy mà anh lại bị rơi vào bẫy, anh đúng bị điên rồi!

Nắng mai hắt qua khung cửa kính lay khẽ người con gái đang ngủ tỉnh dậy. Ninh Hạ Ngân khẽ cựa người, cô mơ hồ nhận ra đây không phải ở trong phòng ngủ. Kí ức rời rạc hiện lên, cô lập tức bật dậy đưa tay lên rờ bụng rồi ngó nghiêng, xung quanh ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.

- Có tật à, mà giật mình?

Tiếng nam trầm cất lên, xóa tan đi cái tĩnh lặng xuyên suốt cả một đêm dài. Ninh Hạ Ngân vội vàng bấu lấy hai cánh tay anh hỏi dồn dập:

- C...Con của tôi, con có sao không? Nó không có mệnh hệ gì? Đúng không?

- Bác sĩ nói may là tới kịp lúc, nó có mệnh hệ gì, hậu quả cô gánh nổi à? Cô nói đi, vết tích sau lưng cô từ đâu mà có?

Nghe câu hỏi của anh, ánh mắt cô chợt trở nên vô cảm, giống như đã quá quen, cũng tựa hồ đau khổ chẳng cất thành lời.

- Đó chỉ là tôi vô tình bị ngã thôi, là vết thương ngoài da, không đáng lo!

- Tốt nhất cô nên thành thật, có những chuyện con người ta đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi, nhưng vẫn muốn lần nữa xác minh mà, cô thấy có đúng không?

Chẳng lẽ Cố Lăng Phong biết hết sự thật rồi sao? Anh ta đến cả chuyện cô bị ba mẹ đánh cũng tra ra được, chẳng trách cô không thể thoát.



Thấy đã đánh trúng vào tâm lí đối phương, anh bình thản ngồi nghe cô mở lời.

Hơi thở dần trở nên bình ổn, cô quên mất mình phải lấy lòng Cố Lăng Phong, dù anh ta có phát hiện ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng phải là một người vợ luôn đặt bản thân vào suy nghĩ của chồng.

- Anh cũng biết em tự ý bỏ trốn mà, do em sai nên ba mẹ dạy dỗ lại em, để em không còn tái phạm nữa, sai thì phải chịu phạt... Anh yên tâm, em cũng tự rút ra được bài học cho bản thân rồi, em sẽ không như thế nữa đâu!

Anh vốn nghĩ đưa cô về đó ba mẹ cô sẽ khuyên răn, cùng lắm là trách mắng vài câu, anh không nghĩ họ lại nghiêm khắc tới mức đánh cô. Cái gọi là “gia giáo” trong lời nói của họ là thế này sao?

Cô ở lại viện thêm một ngày sau đó được anh đưa trở về biệt thự. Cô quả thực đã thay đổi, vẻ mặt cô không còn lầm lì, ánh mắt không có nỗi lo sợ nữa, thay vào đó là một nụ cười tưởng chừng vô hại nhưng tâm tư trong lòng lại khó đoán. Anh chỉ biết cô ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn, cũng nói nhiều lời quan tâm anh hơn.

...

Ninh Hạ Ngân nằm nghiêng trên ghế lười đọc sách, cô đọc thành tiếng, cốt để cho cả con nghe, bên cạnh là chiếc máy ghi âm đã cũ.

Ngày trước cô từng tự học lồng tiếng và đọc postcard trên mạng, có lén xây cả một kênh riêng, cách đây cũng khoảng ba bốn năm rồi, ban đầu không có quá nhiều sự quan tâm nhưng rồi dần dần cũng có một số ít người để ý. Sau này thì được nhiều người biết tới hơn, cũng từ đó mà cô có được chi phí để tiết kiệm.

Chỉ là cách một thời gian lâu lắm rồi cô bỏ bê do không sắp xếp được, ngày hôm nay mới quay trở lại do không có việc gì làm.

Cánh cửa chợt bật mở, người bước vào là người hầu trong biệt thự, trên tay vác theo một số dụng cụ lỉnh kỉnh.

- Cậu chủ sẽ chuyển sang ở đây để giám sát cô, cậu ấy không muốn chuyện ngoài ý muốn như hôm trước xảy ra thêm lần nữa, mong cô hợp tác!

Ninh Hạ Ngân nở nụ cười, đối với cô mà nói như thế lại càng tiện, cơ hội cô có thể lấy lòng anh nâng cao thêm một bậc.

- Cô có cần tôi giúp gì không?

Người hầu kia vẻ mặt vẫn điềm đạm nhưng cô có thể thấy trong đáy mắt cô ấy hiện lên vẻ chán ghét.

- Cô dẫu gì cũng là phu nhân nơi này, chúng tôi sao dám làm phiền cô!

Trái ngược với ánh mắt chán ghét kia, nét linh động hiện ngoài màng mắt, vẻ buồn bã ánh trong đáy mắt của cô kết hợp thêm một nụ cười vui vẻ đáp lại.

- Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cô.

Sau khi chuyển đồ đạc xong xuôi thì người hầu ra ngoài, tiếp sau đó là dì Phúc bước vào.

- Cô ngồi ghế đi, tôi thoa thuốc cho cô!

Vừa nói xong thì dì bận rộn chuẩn bị dụng cụ y tế, cô cũng ngoan ngoãn ngồi lên ghế. Khoảng hai phút sau dì Phúc tiến đến chỗ cô ngồi.

- Cô bỏ áo ngoài ra tôi mới xử lý được, với lại tôi cũng chuẩn bị đồ cho cô rồi, chừng nào vết thương chưa khỏi thì phải mặc đồ riêng tôi chuẩn bị.

Ninh Hạ Ngân ngại ngùng cởi bỏ áo ngoài, bây giờ trên người cô chỉ còn duy nhất chiếc áo ngực.

- Cô bỏ cả dây áo đi chứ, đều là đàn bà con gái, cô ngại cái gì?

Ầy, tất nhiên là ngại rồi, dẫu gì cũng là người lạ, biết là ngươi ta có ý giúp mình nhưng cô vẫn ngại.

Dì Phúc bất lực nhẹ nhàng tháo khuy cài giúp cô, vết thương khiến dì nhăn mặt. Cả tấm lưng trắng nõn mà chằng chịt vết thương, thật không hiểu nổi.

- Hơi xót một chút, cô chịu khó nha!

Cồn đỏ đã được dì pha loãng vậy nên khi tiếp xúc với vết thương hở không quá đau đớn với lại cái đau này vốn cô không thấy đau vậy mà dì Phúc cứ nhăn nhó mãi.

- Con không đau, dì cứ làm đi!

- Đau lần này thôi, tôi đắp lớp gạc mỡ này lên thì mấy ngày này có thay băng cô cũng không bị đau nữa.



Tuy rằng dì Phúc hay cau có với cô vậy mà lại sợ cô bị đau, trên môi cô không biết vô tình hay cố ý hẽ nở một nụ cười vui vẻ.

Những người hay đề phòng và không dễ tin tưởng người khác thường lại là những người dễ mủi lòng và dễ bị lung lay nhất. Giống như cô bây giờ, có lẽ ít khi nhận được sự quan tâm từ gia đình vậy nên khi người lạ đối xử tốt với cô một chút, cô lại dễ sinh ra cảm động.

Bàn tay khéo léo của dì phúc tỉ mẩn xử lí vết thương cho cô, vừa chăm sóc vừa hỏi cô:

- Cô bị thương sao không nói với tôi, để phát sốt như thế, dễ gây nguy hiểm cho em bé!

- Tại con cứ nghĩ lần này cũng giống như những lần trước, vết thương tự lành lại, những lần trước con chẳng bao giờ bị thế này, cùng lắm là đau mấy hôm thôi!

Dì Phúc nghe cô trả lời hoảng hốt đáp lại:

- Cô... cô không được chủ quan như thế, cô phải nghĩ cho con cô nữa chứ!

Ninh Hạ Ngân mím môi, gật đầu nghe lời. Vết thương mới tiếp xúc với cồn khiến cô khẽ run...

- Đau đấy, nhưng sắp được rồi!

Cạch!

Cửa bật mở, cô phỏng đoán là người hầu mang đồ vào cho anh nên không để tâm, bâng quơ hỏi dì Phúc vài câu.

-

- Thay băng này là ngày nào cũng phải thay à dì?

- Tất nhiên rồi, mà trên người cô sao lại có những vết thương này vậy?

Nghe dì hỏi, cô khựng lại vài giây, ba mẹ nói cô làm sai thì phải chịu phạt, vết thương này để cho cô nhớ làm gì cũng phải nghĩ tới mặt mũi gia đình. Những vết sẹo đã lâu, cô không đếm xuể bản thân đã làm mất mặt gia đình biết bao lân.

Ngửa mặt ngăn dòng nước mắt thì thấy một người đàn ông đáng ghét đang nhìn chằm chằm mình. Ninh Hạ Ngân giật mình thét lên một tiếng khiến dì Phúc giật mình theo.

Cố Lăng Phong phong để ý tới biểu cảm của cô, thản nhiên vòng ra sau lưng xem xét vết thương khiến cô ngại ngùng ôm áo trước ngực càng chặt hơn.

Dì Phúc, quản gia tìm dì có việc!

- Nhưng tôi còn...

Anh thở ra một hơi rồi đáp.

Đắp cái này vào nữa là xong rồi, cái này con làm được!

Tuy dì Phúc lộ ra vẻ mặt ái ngại nhưng dì vẫn xuống nhà, căn phòng lúc này chỉ còn anh và cô.

Bàn ta nhỏ cố gắng hết mức để che chắn, lớp phòng bị phía trước của cô vô cùng lỏng lẻo. Cố gắng cỡ nào vẫn bị lộ ra ít nhiều.

Tôi có làm gì cô đâu mà phòng bị kĩ thế?

Muốn lấy lòng mà thế này thì có tới mãn kiếp!

Ôi trời, căng thẳng quá khiến cô quên mất bản thân đang cố gắng tạo thiện cảm với Cố Lăng Phong, còn bị anh ta nắm cả thóp.

Yên ắng một lúc, cô cảm nhận thấy có một chất liệu mềm mịn được đắp lên lưng mình.

- Dù sao cũng phải đẹp một chút, sau này lỡ con tôi thấy mẹ nó có cái lưng xấu xí thì cũng kì.