Đồng tử cô mở rộng, còn tưởng mình nghe nhầm, trong tình huống thế này cô cũng chỉ biết im lặng. Anh vẫn ở phía sau lưng cô cân chỉnh miếng gạc mỡ, sau cùng là đắp gạc phẫu thuật lên.
Ninh Hạ Ngân dần lấy lại trạng thái, cô nở nụ cười, nhìn vào khoảng không vô định không đáp. Sau này, chắc gì cô và con có thể gặp nhau, nó thậm chí có khi còn chẳng rõ mẹ nó là ai. Cố gia là người thế nào chứ, đời nào để một kẻ xuất thân tầm thường như cô được ở bên máu mủ của họ.
Những vết sẹo sau lưng cô vốn dĩ rất nhanh lành, bị đánh biết bao lần đều tự khỏi, lâu dần vết tích mờ đi chẳng rõ ràng nữa, với lại.... cô cũng chẳng để tâm.
Thấy cô yên ắng, anh lại cất lời:
- Xong rồi, cô mặc đồ dì Phúc chuẩn bị đi, mặc đồ cũ bị dính vào vết thương!
Bất giác, Ninh Hạ Ngân xoay đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại. Cô có thể cảm nhận được cảm xúc lần này rất khác trước bởi cô nhận ra được trong đôi mắt anh đã vơi đi phần nào hiềm khích với cô, cũng cảm nhận được trong câu nói của anh hình như có chút quan tâm.
- Cô phát sốt thêm lần nữa thì ảnh hưởng tới con của tôi, đừng nói cô đang nghĩ bản thân thật sự được tôi quan tâm đấy chứ? Cô phải biết mình là ai chứ... chẳng là cái gì, cô hiểu rõ điều này thì tốt cho cả cô và tôi, thế thôi!
Nói rồi anh rời đi, cô đặt lòng bàn chân xuống nền đất đi về tủ lấy chiếc váy dì Phúc đã chuẩn bị mặc vào, trên khóe môi dâng lên một nụ cười trào phúng cho bản thân.
Cố Lăng Phong ở ngoài của trái tim khẽ đập loạn, đôi mắt đó... tựa hồ như một bức tranh thủy mặc buồn, nhìn thoáng trông thật bình thường nhưng càng để tâm lại càng như nam châm khác cực, nó hút hồn anh vào đó, kéo theo cả ấn tượng ban đầu của anh. Cũng may anh tỉnh táo, nếu không sớm muộn gì cũng bị cô ta lợi dụng.
Trấn an bản thân rằng, bây giờ điều anh quan tâm nhất chính là đứa bé, quan trọng nhất vẫn là sự an toàn vậy nên anh phải để ý sát sao cô gái kia.
Những ngày sau đó, cô vốn nghĩ dì Phúc sẽ thay gạc cho nhưng không phải, không hiểu thế nào lại là gã chồng hờ đó. Cũng may váy dì Phúc chuẩn bị là váy hở lưng nên cô chỉ việc ngồi yên cho anh làm. Anh ta vì con mà đối xử với cô nhẹ nhàng thế này, xem ra trong họa cũng có phúc.
Trong căn phòng rộng lớn bất chợt xuất hiện thêm một người đàn ông, mọi hành động của cô đều không được tự nhiên cộng thêm việc ngày nào cũng phải cười cười lấy lòng anh ta khiến cô cứng hết cả cơ miệng.
Hôm nay anh tới công ty sớm, cô được dì Phúc dẫn đi dạo cho khuây khỏa, vết thương đang dần hồi phục nhanh chóng, cũng không còn mang theo cảm giác đau nhức mấy nữa.
Bất chợt bên ngoài cổng có tiếng cãi vã vang lên, Ninh Hạ Ngân tò mò chú ý, giọng nói có chút quen thuộc.
- Ông chủ đi làm rồi, không có lệnh chúng tôi không thể cho cô vào được!
- Mấy người không cho tôi vào, tôi nói chú tôi trừ hết lương mấy người!
Tiếp sau đó là tiếng gọi vọng vào:
- Bà ơi, mở cửa cho con với!
Giọng nói này nhất định là của Mộng Đình, Ninh Hạ Ngân phấn khích toan chạy ra thì bị dì Phúc giữ tay lại.
- Cô đừng nghĩ cậu chủ đối xử tốt với cô một chút thì cô có thể tự mình quyết định!
Khuôn mặt bừng nắng hạ bị lời nói của dì Phúc dập tắt, cô xìu mặt thẫn thờ đi vào trong, trước khi đi vẫn không quên xin phép dì để vào nhà.
Nhìn bộ dạng như cún con bị chủ mắng của cô dì Phúc lại chợt mủi lòng, dì gọi cô lại rồi nói:
- Cậu chủ không cho phép Mộng Đình vào trong nhưng cũng không nói là không cho cô được gặp cô ấy, tốt nhất cô nên đi nhanh về nhanh, cũng đừng dại gì mắc sai lầm thêm lần nữa, cô không thoát được đâu!
Ninh Hạ Ngân vui mừng tới mức lao tới ôm chặt lấy dì Phúc cảm ơn rối rít. Cô vốn định chạy ra cổng một mình để gặp Mộng Đình nhưng dì Phúc lại lo lắng cô đi đứng không cẩn thận nên dì dẫn cô ra.
Thấy bóng dáng quen thuộc đang cãi vã với người gác cổng khóe mắt cô lại cay cay. Cảm giác có thứ gì đó nghẹn ứ lại nơi cổ họng, cô cố gắng cất tiếng gọi:
- Đình...!
Giọng nói của cô khá nhỏ nhưng lại có thể truyền được tới tai Mộng Đình một cách kì diệu. Mộng Đình thấy cô thì vội vàng chạy lại hỏi dồn dập!
- C... Cậu có sao không? Chú... có làm gì cậu không? Bé con nữa, mình... mình phải làm sao đây? Nếu mình biết người đó là chú Phong nhất định mình sẽ không dùng người của chú, không để cậu phải chịu tổn hại, đều là tại mình... tất cả là tại mình... huhu! Hạ Ngân... mình xin lỗi!
Ở căn trọ, Mộng Đình là người bạn thân với cô nhất, cũng là người rõ về hoàn cảnh của cô nhất. Cô ấy thường pha trò cho cô vui, cũng biết rất rõ sở thích của cô, Mộng Đình là người khá điềm tĩnh đối với các mối quan hệ xã hội nhưng đối với những người thân thiết cô ấy lại hay hàn huyên rất nhiều, cô ấy cũng rất ít khi khóc... vậy nên hôm nay nhìn thấy cô ấy khóc, Ninh Hạ Ngân xót xa vô cùng.
Cô nắm lấy tay Mộng Đình, mỉm cười trấn an:
- Có cậu rồi, ai dám làm gì mình chứ, anh ấy đối xử với mình rất tốt, cậu không thấy thần sắc của minh tươi tỉnh hơn à?
- Bốc phét ít thôi!
Cô phì cười khẳng định:
- Ơ thật mà, con nhỏ này, chẳng tin tưởng bạn gì cả!
Tuy rằng vẫn bán tín bán nghi nhưng Mộng Đình gặp được Hạ Ngân ở đây thì đã bớt lo lắng phần nào. Vốn định nói thêm mấy câu thì dì Phúc đã kéo Hạ Ngân rời đi, Mộng Đình tức nhưng không thể làm gì khác. Rõ ràng trước đây nơi này như ngôi nhà thứ hai của cô, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra vậy mà bây giờ trước khi vào phải thông qua chú như bao kẻ khác, mà mấy hôm nay ngày nào cô cũng chực chờ ở đây mà không gặp được người, hôm nay may mắn thì chưa kịp nói vài câu đã tan đàn xẻ nghé. Ông chú này hết thương cô rồi, rõ ràng cô cũng đâu làm ra chuyện gì quá đáng chứ!
Rồi Mộng Đình ở lại, cô chờ rất lâu, chờ tới khi chú Phong của cô đỗ xe dừng lại trước cổng thì thôi. Cố Lăng Phong thấy đứa cháu lì lợm đang chực chờ thì hiểu ra luôn vấn đề. Anh bước xuống xe, tiến gần tới nơi “cục nợ” đang ngồi.
- Chú bảo con thế nào? Cô ta không ở đây, nói mấy ngày rồi, chú cũng cấm không cho con qua lại với cô ta nữa kia mà! Con có biết bây giờ có nhiều thể loại người lắm không?
Cái đầu nhỏ quay phắt đi, ương bướng phủ nhận.
- Chú gặp bạn con được mấy lần mà chú khẳng định, con biết chú với bạn con là tai nạn nhưng nếu quen cô ấy đủ lâu chú sẽ biết cô ấy thà chịu khổ cũng không bao giờ muốn gánh lấy cái danh phu nhân Cố tổng đâu! Chú vốn không hiểu...
Cố Lăng Phong cười hắt ra, là cô ta đề nghị với anh kia đấy, chỉ tội cho Mộng Đình không thể nhìn ra bộ mặt giả tạo của Ninh Hạ Ngân mà cố chấp bênh vực.
- Con còn nhỏ, có nhiều thứ không thể nắm rõ được đâu! Sau này chú cấm con qua lại với cô ta, lớn rồi... phải biết chọn bạn mà chơi!