Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Chương 64: Ngoại Truyện 02 Kỳ Kỳ X Trường Xuyên 1




Kỳ Kỳ kém Hình Tín Hàm một tuổi, sau khi Hình Tín Hàm ra mắt hai năm, cô nàng đã trở thành trợ lý đầu tiên của Hình Tín Hàm.

Năm thứ nhất sau khi bước chân vào làng giải trí, Hình Tín Hàm chỉ có Cáp Thu là quản lý, không có trợ lý riêng.

Thật ra, Kỳ Kỳ muốn theo đuổi thần tượng của mình, nên vừa tròn 18 tuổi, cô nàng đã xin làm trợ lý cho các minh tinh, với hy vọng có thể dùng cách này đến gần Diệp Trường Xuyên hơn.

Còn về lý do ứng tuyển vị trí trợ lý cho Hình Tín Hàm thì là vì ekip của Diệp Trường Xuyên không tuyển người mới, Hình Tín Hàm lại đang tìm một trợ lý riêng, quan trọng hơn cả là sắp tới, Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên sẽ hợp tác chung trong một gameshow.

Chỉ cần trở thành trợ lý của Hình Tín Hàm thì cô sẽ có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng suốt mấy năm qua của mình.

Mặc dù mọi người xung quanh Kỳ Kỳ đều cho rằng hành động này của cô nàng rất vô ích, thậm chí còn cảm thấy ngu ngốc, dù sao người ta cũng là một ngôi sao lớn, một diễn viên trẻ đang nổi tiếng, sao lại chú ý đến một trợ lý nhỏ của minh tinh khác được?

Chưa kể cái cô minh tinh này còn không có chút tiếng tăm nào.

Kỳ Kỳ không thèm nghe bọn họ nói, cô nàng chỉ muốn làm theo những gì mình nghĩ, vì vậy đã đến chỗ Hình Tín Hàm đang tuyển trợ lý, sau đó cô nàng được chọn làm trợ lý của Hình Tín Hàm.

Thật ra Kỳ Kỳ chẳng để ý đến các minh tinh khác ngoài Diệp Trường Xuyên, cô tưởng Hình Tín Hàm sẽ giống với những người nổi tiếng khác.

Thậm chí cô nàng còn sẵn sàng bị Hình Tín Hàm khiển trách thường xuyên nữa cơ.

Kỳ Kỳ nghĩ thầm, miễn là có thể gặp được Diệp Trường Xuyên, miễn là sau này có cơ hội chụp ảnh với anh, miễn là xin được chữ ký của anh, miễn là cô có thể bày tỏ sự tôn trọng và lòng ngưỡng mộ của mình đối với anh thì cô làm bất cứ chuyện gì cũng được.

Nhưng Hình Tín Hàm lại khiến Kỳ Kỳ vô cùng bất ngờ, cô ấy không hề tỏ vẻ ngôi sao, đối xử với ai cũng hòa thuận, nói chuyện và cười đùa như những người bạn, không có sự phân biệt giữa cấp trên và cấp dưới.

Thật ra Kỳ Kỳ là một cô gái sống nội tâm, tuy hơi ngốc nhưng đối xử rất chân thành với mọi người, đó là điều mà Hình Tín Hàm thích ở cô nàng ngay từ lần đầu gặp mặt.

Suy cho cùng, Hình Tín Hàm cần một người phải tiếp xúc nhiều với cuộc sống riêng của mình, và người đó chính là cô gái nhỏ chân thành này.

Vì Kỳ Kỳ là người nhỏ tuổi nhất trong ekip nên Hình Tín Hàm rất quan tâm đến cô, điều này khiến Kỳ Kỳ vô cùng cảm động, cô nàng đã quyết tâm sẽ làm việc thật tốt để đền đáp Hình Tín Hàm.

Hôm Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên tham gia gameshow, thời tiết rất lạnh, lúc đang trang điểm và tạo kiểu tóc, Hình Tín Hàm bảo Kỳ Kỳ ra ngoài mua ba tách cà phê nóng cho mình, Cáp Thu và Kỳ Kỳ uống, nhưng lúc Kỳ Kỳ mua cà phê về, đang đi đến phòng thay đồ của Hình Tín Hàm thì nhìn thấy Diệp Trường Xuyên vừa mới đến đang đi ở hành lang.

Bên cạnh Diệp Trường Xuyên là quản lý của anh, chẳng biết hai người họ đang nói gì, còn người trợ lý thì đi theo phía sau.

Mặc dù đã biết chắc chắn tối nay sẽ được gặp Diệp Trường Xuyên, nhưng cô không ngờ lại có thể gặp được anh sớm như vậy.

Cô sững sờ, quên mất phải đứng gọn sang một bên nhường đường cho người khác đi, cũng chẳng nhớ phải làm gì khi gặp được thần tượng của mình.

Quản lý của Diệp Trường Xuyên vẫn đang nghiêng đầu nói chuyện với anh, Diệp Trường Xuyên chỉ nghe chứ không lên tiếng, hai tay anh đút trong túi áo khoác, dáng người cao lớn tuấn tú.

Ban đầu, lúc phát hiện Kỳ Kỳ đang nhìn mình không chớp mắt, anh không để ý lắm, chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô một cái rồi lướt qua, nhưng vài giây sau, lúc họ tới gần cô, cô vẫn đứng đó, không chịu di chuyển, đôi mắt lấp lánh như ánh sao vẫn nhìn anh chằm chằm

Rất sáng.

“Trường Xuyên, tôi nói cậu nghe, chúng ta và King còn một lần hợp tác nữa, cậu không thể gây rắc rối được, nếu không…” Quản lý cứ như sư thầy đang tụng kinh, không ngừng lải nhải bên tai Diệp Trường Xuyên, anh nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ đứng chết lặng ở hành lang, muốn xem thử lúc nào cô mới tránh sang một bên.

Quản lý của Diệp Trường Xuyên là một người đàn ông mập mạp, có thân hình to lớn, Kỳ Kỳ đứng giữa hành lang như vậy, không bị va vào nhau mới lạ.

Kết quả cô thật sự bị quản lý đang quay đầu nói chuyện với Diệp Trường Xuyên đụng phải.

Đụng phải một người đàn ông mập mạp, làm sao cô gái nhỏ gầy gò như Kỳ Kỳ chịu nổi, cô mất thăng bằng, cả người nghiêng ra sau.

Vào giây phút quan trọng nhất, một bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô kéo về phía sau mới không bị ngã trước mắt mọi người.

Kỳ Kỳ mặc một chiếc áo độn bộng màu trắng, dáng áo rộng của Hàn Quốc, cái bàn tay to lớn kia nắm chặt cánh tay cô, chặt đến dù cách một lớp áo bông, cô vẫn cảm thấy rất đau.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu lên định nói cảm ơn thì mới biết người kéo mình lại là Diệp Trường Xuyên, thần tượng của cô.

Cô ngẩng đầu, hai mắt mở to nhìn anh, vẻ mặt ngây ngốc, quên mất phải nói gì.

Quản lý của Diệp Trường Xuyên thì rối rít xin lỗi cô nàng, nhưng Kỳ Kỳ không nghe thấy nên không đáp lại.

Diệp Trường Xuyên chưa từng thấy cô gái nào ngốc như vậy, nhìn cô ngơ ra, anh cảm thấy rất buồn cười.



Bởi vì anh đến muộn, thời gian của anh rất eo hẹp, quản lý thúc giục anh nhanh chóng đi thay quần áo và trang điểm, lúc đi ngang qua Kỳ Kỳ, Diệp Trường Xuyên khẽ gật đầu với cô, nhẹ nhàng cười: “Sau này em đừng ngây người ở giữa đường như thế nữa, không an toàn đâu.”

Kỳ Kỳ càng sốc hơn, nếu không phải cô nàng

Kỳ Kỳ thậm chí còn sốc hơn, nếu không phải tai nghe mắt thấy, cô nàng cũng chẳng tin những gì mình vừa trải qua là thật.

Thậm chí có một giây cô còn tưởng đó là ảo giác của mình.

Nói xong, anh lướt qua cô, tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn thì mới nhớ ra, lúc nãy gặp được thần tượng của mình mà cô chẳng nói năng câu nào với anh, lần này mà bỏ lỡ thì uổng quá!

Cô vội quay người lại, thấy Diệp Trường Xuyên sắp vào phòng trang điểm, cô theo bản năng khẩn trương gọi anh: “Anh Xuyên!”

Diệp Trường Xuyên cũng không xa lạ gì với cách gọi này, bởi vì có rất nhiều người gọi anh như vậy, bàn tay đang định mở cửa phòng của anh dừng lại, quay đầu nhìn cô gái chạy về phía mình như con thỏ nhỏ.

Kỳ Kỳ lấy một cốc cà phê trên tay đưa cho anh, nói: “Ở đây lạnh lắm ạ, em tặng anh cà phê cho anh nè, anh uống đi cho ấm người ạ.”

Diệp Trường Xuyên định nói không cần thì Kỳ Kỳ đã nhét ly cà phê vào tay anh, nói: “Không có đường đâu ạ, anh cứ yên tâm uống nhé!”

Giọng cô trong trẻo, nhỏ nhẹ, như tiếng chim hót líu lo, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Diệp Trường Xuyên nhìn cô đưa cà phê cho anh, còn nói không có đường, sau đó nhanh chóng quay người chạy đi, dáng người cô nàng nhỏ nhắn, chạy nhanh như bay, anh nhìn chằm chằm bóng dang kia, thấy lúc đến khúc cua, cô còn mừng rỡ nhảy cẫng lên. Diệp Trường Xuyên không nhịn được bật cười.

Anh cầm ly cà phê đi vào phòng trang điểm, ngẩng đầu nhấp một ngụm, phát hiện đây là vị mình thích nhất.

Thật ra Kỳ Kỳ đưa cho Diệp Trường Xuyên ly cà phê của mình, bởi vì cô biết anh thích uống vị gì, người ta nói, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Kỳ Kỳ cũng vậy, cô biết rõ anh thích uống gì, cũng bởi vì thần tượng anh quá lâu cho nên dần dần đó cũng trở thành món yêu thích của cô.

Sau khi rẽ vào khúc cua, Kỳ Kỳ mới cảm thấy lúc nãy mình khẩn trương quá, quên nói với anh mình là fan trung thành của anh, cô đã xem hết những bộ phim mà anh đóng, nhớ hết tất cả vai diễn của anh, thâm chí có thể đọc thuộc lòng những câu thoại kinh điển trong phim của anh.

Cô thật sự rất muốn nói cho anh biết mình tượng anh nhiều như thế nào!

Nhưng vừa rồi…

Cô nhát thật đấy!!!

Kỳ Kỳ mím môi, vừa từ từ bước đi vừa trách mình ngốc, sao lại không nói mình là fan của anh, nói cho biết mình rất thích anh chứ?

Lúc đang trang điểm, Diệp Trường Xuyên hỏi trợ lý của mình cô gái nhỏ lúc nãy là ai, trợ lý lắc đầu, nói chưa nhìn thấy cô nàng bao giờ.

Diệp Trường Xuyên cũng không hỏi nữa, có lẽ là nhân viên công tác ở đây, anh nghĩ thầm.

Trông cô nàng rất dễ thương. Diệp Trường Xuyên khẽ nhếch khóe miệng.

Lát sau, trợ lý đi ra ngoài một lúc, sau khi cậu ta quay lại, Diệp Trường Xuyên đã trang điểm và tạo kiểu tóc xong, chuyên viên trang điểm cũng đã rời đi rồi, chỉ còn Diệp Trường Xuyên đang ngồi trước gương, cầm cốc cà phê xoay xoay, như đang suy nghĩ gì đó.

Trợ lý đi tới nói với Diệp Trường Xuyên: “Anh Xuyên, em vừa đi hỏi rồi, hình như cô ấy là trợ lý mới của Hình Tín Hàm.”

Diệp Trường Xuyên nhướng mày, gật đầu không nói gì.

Sau khi ghi hình gameshow xong, đã một thời gian rất dài Diệp Trường Xuyên không gặp Kỳ Kỳ, anh cứ tưởng mình sẽ không để tâm đến cuộc gặp gỡ tình cờ này, nhưng mỗi khi uống cà phê, anh sẽ vô thức nhớ đến cô nàng Kỳ Kỳ nhanh chóng đưa cà phê cho mình rồi bỏ chạy.

Hai người gặp lại nhau vào mùa hè năm sau.

Mặc dù Kỳ Kỳ làm việc trong giới giải trí, nhưng cô nàng làm Hình Tín Hàm, không phải Diệp Trường Xuyên, đương nhiên không thể gặp Diệp Trường Xuyên hàng ngày như những nhân viên xung quanh anh được.

Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên đều có công việc riêng, làng giải trí lớn như vậy, là một trợ lý, Kỳ Kỳ phải đi theo Hình Tín Hàm khắp nơi, một năm không gặp được anh cũng là chuyện bình thường.

Lần này hai người gặp được nhau là nhờ một buổi lễ trao giải, cả Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên đều được mời đến tham gia, nhưng điểm khác biệt là Hình Tín Hàm chỉ được mời làm nền, còn Diệp Trường Xuyên được mời đến để nhận giải.

Diệp Trường Xuyên vừa tham gia một hoạt động khác, xong việc, anh đến thẳng buổi lễ trao giải luôn, vì vậy khi anh đến nơi thì đã hơi muộn. Các ngôi sao khác đã ngồi vào vị trí của mình rồi. Cáp Thu đi cùng Hình Tín Hàm vào trong. Kỳ Kỳ không có việc gì làm nên trốn ra căng tin gần đó mua một cây kem sau đó đứng cạnh lối vào để ăn.

Diệp Trường Xuyên vừa xuống xe thì thấy ngay cô nàng đang vui vẻ liếm kem, trên môi dính đầy sô-cô-la.



Trông cô giống một con mèo nhỏ đang ăn cá khô.

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô nàng, anh lại cảm thấy buồn cười, Diệp Trường Xuyên hắng giọng một cái, bước lên thảm đỏ, đi vào trong.

Các phương tiện truyền thông ở cả hai bên thảm đỏ nhanh chóng chụp ảnh anh.

Cáp Thu đi ra ngoài thì thấy Kỳ Kỳ đang trốn ở đây ăn kem, cô ấy lạnh lùng bước tới, đẩy đầu cô nàng, mắng mỏ không thương tiếc: “Em còn đứng đây ăn kem à? Có phải bây giờ bụng không đau nữa không? Em không biết tình trạng sức khỏe của mình bây giờ thế nào à mà còn ăn?”

Kỳ Kỳ ấm ức che đầu, miệng vẫn không ngừng ăn kem, ăn nốt miệng cuối cùng, cô nàng lập tức nhận lỗi: “Chị Cáp Thu, em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu!” Vừa nói, cô nàng vừa giơ tay cầm que kem lên, vỗ ngực đảm bảo.

Cáp Thu nén giận, định nói gì nữa nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nàng thì lại không đành lòng, cuối cùng chỉ chọc vào trán cô một cái: “Em đó, em đó!”

Kỳ Kỳ cười hì hì.

Cáp Thu lấy khăn giấy ra, tức giận nhét vào trong tay cô nàng, chê bai: “Trông em giống con mèo chưa kìa, mau lau miệng đi.”

Diệp Trường Xuyên chứng kiến ​​hết thảy, càng ngày càng cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất ngốc, ngốc đến nỗi khiến anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Lúc Kỳ Kỳ quay người lại thì thấy thần tượng của mình đi qua mất rồi, cô nàng ảo não nói: “Tiếc quá! Em bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh thần tượng của mình mất rồi.”

“Hu hu hu sau này em không tham ăn nữa đâu, làm lỡ hết chuyện tốt rồi, aaaaa!”

Diệp Trường Xuyên vừa đi vào thì nghe thấy cô nói câu này, anh không nhìn được cười ha hả, nhân viên bên cạnh kinh ngạc nhìn anh, thầm nghĩ có vẻ hôm nay tâm trạng của Diệp Trường Xuyên rất tốt.

Sắp tới là sinh nhật Diệp Trường Xuyên, anh sẽ tổ chức một buổi gặp mặt fans, có rất nhiều người hâm mộ tới đó, vì công việc của mình nên Kỳ Kỳ đến muộn, chỉ có thể đứng tít phía sau, ôm món quà mà cô đã dày công chuẩn bị cho anh, nhìn lên sân khấu cách biển người.

Đến tận khi kết thúc buổi gặp mặt fans, Kỳ Kỳ cũng không nói được câu nào với Diệp Trường Xuyên, bởi vì có quá nhiều người, MC vốn không thể xem xét những người ngồi phía cuối được.

Trước khi rời khỏi sân khấu, Diệp Trường Xuyên đột nhiên nói, anh sẽ chọn một người hâm mộ và sẽ thực hiện một yêu cầu của cô ấy, sau đó anh chỉ vào Kỳ Kỳ, cười: “Cô gái đứng ở phía cuối kia ơi, em có nguyện vọng gì không?”

Kỳ Kỳ hoàn toàn không ngờ mình sẽ được chọn, thậm chí cô nàng còn nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai đứng hai bên mình cả, lúc này cô mới chắc chắn là mình.

Sau khi MC kêu nhân viên đem mic đưa cho Kỳ Kỳ, cô nàng mới kịp phản ứng lại, người may mắn được anh Xuyên chọn là cô!

Cô kích động đến nỗi hai tay cầm mic cũng run run, Kỳ Kỳ thấy người đàn ông trên sân khấu đang nhìn mình, hốc mắt đột nhiên nóng lên, run rẩy nói: “Anh Xuyên, em rất thích anh, hôm nay em… em phải làm xong việc mới chạy đến đây được nên hơi muộn… em còn tưởng mình không có cơ hội nói chuyện với anh cơ…”

Kỳ Kỳ nói năng lộn xộn, hai mắt đỏ au, lại thêm tay đang cầm quà, vì thế cô đưa tay còn lại đang cầm mic lên định gãi đầu cho bớt lúng túng, kết quả lại đập luôn mic vào đầu, cô đau đớn nhíu mày lại, một giây sau, nước mắt lập tức trào ra.

Thấy cô ngốc nghếch, đáng yêu như vậy, mọi người không khỏi bật cười, Diệp Trường Xuyên đứng trên sân khấu khẽ thở dài, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô đập trúng đầu thật, anh không biết phải nói gì nữa, hơi nhíu mày bật cười.

Lúc này MC đứng dậy hỏi Kỳ Kỳ: “Nàng fans này có nguyện vọng nào không? Anh Xuyên nói sẽ thực hiện một yêu cầu của cô đó.”

Kỳ Kỳ ngơ ngác đến nỗi quên mất mình nên yêu cầu gì, bởi vì chuyện này quá đột ngột, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Bình thường thì cô sẽ nói thẳng là mình muốn chụp hình với anh, muốn được ôm anh, muốn xin chữ ký của anh, nhưng lúc này có cơ hội rồi, cô lại không tài nào nhớ ra được mình muốn gì.

Cuối cùng, Kỳ Kỳ không chắc chắn lắm hỏi: “Vậy… Anh Xuyên có thể tặng cho em một chiếc bánh kém vào sinh nhật em không?”

Dứt lời lại vội vàng bổ sung thêm: “Không cần lớn lắm đâu ạ, em chỉ cần một chiếc bánh nhỏ thôi.”

Diệp Trường Xuyên nhướng mày, anh luôn cảm thấy cô gái này rất khác biệt, nếu như là người khác, nhất định sẽ nói muốn ôm hoặc chụp ảnh cùng anh, tại sao đến lượt cô lại cho anh một câu trả lời ngoài dự đoán thế này chứ?

Anh mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được, anh có thể hứa với em chuyện này, sinh nhật của em là ngày nào?”

Kỳ Kỳ chậm rãi đáp: “Ngày 24 tháng 5 ạ.”

Diệp Trường Xuyên cười: “Năm nay đã qua mất rồi, vậy chỉ có thể đợi đến năm sau thực hiện thôi.”

Kỳ Kỳ cắn môi, nghiêm túc hỏi anh: “Anh Xuyên, có khi nào đến lúc đó anh sẽ quên mất không?”

“Haiz, em sợ anh sẽ quên mất…” Cô buồn bực nói.

Diệp Trường Xuyên nhếch miệng cười: “Vậy em có thể nhắc tôi trước.”