“Dạ?” Kỳ Kỳ mơ màng hỏi.
Quản lý đã lên tiếng giục Diệp Trường Xuyên, họ còn phải tham gia hoạt động khác, nếu bây giờ mà không đi thì muộn mất.
Diệp Trường Xuyên đành bước xuống sân khấu, trước khi đi còn không quên nói: “Em yên tâm đi, trí nhớ của tôi tốt lắm, sẽ không quên đâu.”
Nói xong, anh cúi đầu chào tất cả người hâm mộ của mình, cảm ơn họ đã đến buổi gặp mặt ngày hôm nay, rồi vội vàng rời đi.
Tiếp đó, Kỳ Kỳ cũng giống những người hâm mộ khác, đưa quà cho nhân viên, sau đó rời khỏi hiện trường, trên đường đi, cô vui đến nỗi muốn bay lên, lại mơ mơ màng màng, cảm thấy tất cả không chân thật chút nào.
Đêm hôm đó, sau khi Diệp Trường Xuyên về nhà, anh nhờ trợ lý giúp mình mang hết chỗ quà nhận được vào phòng khách, sau đó anh nghiêm túc tìm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy hộp quà chiều nay Kỳ Kỳ cầm. Là một chiếc hộp lớn có 6 cạnh.
Anh lấy món quà cô tặng ra, sau đó ngồi xuống, mở nắp hộp, lớp trên cùng lập tức xòe ra, trông giống một bông hoa nở rộ, kèm theo rất nhiều tấm ảnh những bộ phim anh tham gia.
Anh mở ra xem tiếp, không ngoài dự đoán, bên dưới còn một tầng nữa.
Diệp Trường Xuyên cảm thấy hộp quà này rất sáng tạo, anh nghiêm túc xem từng bức ảnh một, bao gồm các nhân vật của anh, những câu thoại kinh điển của anh được viết trên ảnh, những câu nói của cô gửi đến mình.
Cuối cùng, dưới đáy hộp có một món quà thủ công hình bánh sinh nhật, trên đó viết: Chúc mừng sinh nhật lần thứ 26 của anh Xuyên.
Diệp Trường Xuyên mỉm cười, sau đó cầm hộp quà bỏ vào tủ kính.
Từ khi Diệp Trường Xuyên hứa sinh nhật năm sau sẽ tặng bánh sinh nhật cho Kỳ Kỳ, mỗi ngày cô nàng đều mong chờ đến ngày 24 tháng 5.
Chỉ hận không thể lập tức đến sinh nhật mình.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, Hình Tín Hàm bận bịu quay phim, Kỳ Kỳ cũng theo cô ấy đi tới đi lui.
Ngày Diệp Trường Xuyên tổ chức buổi gặp mặt fans cách sinh nhật Kỳ Kỳ hơn nửa năm, ban đầu Kỳ Kỳ còn cảm thấy khoảng thời gian này rất dài, kết quả cứ bận rộn mãi, cảm giác cũng chẳng lâu lắm.
Ngày sinh nhật của Kỳ Kỳ sắp đến, Kỳ Kỳ vốn định nhắn Weibo cho Diệp Trường Xuyên, nhắc anh sắp đến sinh nhật cô rồi để anh nhớ thực hiện chuyện đã đồng ý với mình.
Nhưng nghĩ lại, anh là một ngôi sao lớn có hơn 40 triệu người hâm mộ trên Weibo, mỗi ngày có biết bao nhiêu fans nhắn tin bày tỏ tình cảm của mình với anh, dù cô có nhắn tin thì chưa chắc anh đã thấy được.
Kỳ Kỳ nghĩ thầm, thôi bỏ đi, anh bận rộn như vậy, vừa đóng phim vừa quảng cáo cho phim mới, lại còn phải tham gia một số hoạt động thương mại nữa, dù quên mất cũng không sao.
Cô đã được nói chuyện với anh, được bày tỏ lòng hâm mộ và sự yêu thích của mình với anh, như vậy là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Vì thế, Kỳ Kỳ âm thầm từ bỏ, không nhắn tin nhắc anh nữa.
Dù vậy, cô vẫn ôm một tia may mắn, hy vọng anh vẫn còn nhớ.
Ngày 24 tháng 5, Hình Tín Hàm vẫn ở đoàn làm phim, Kỳ Kỳ bận rộn trong đoàn cả ngày, tâm trạng cũng dần trở nên sa sút theo thời gian.
Hình như anh Xuyên quên mất chuyện đã hứa với cô rồi.
Mãi đến khi công việc kết thúc, Kỳ Kỳ vẫn không nhận được chiếc bánh sinh nhật mà mình mong chờ.
Hìn Tín Hàm biết hôm nay là sinh nhật của Kỳ Kỳ, vì thế tối đó cô đã dẫn Kỳ Kỳ đi ăn, tặng quà sinh nhật cho cô nàng, là bức ảnh có chữ ký của Diệp Trường Xuyên mà cô nàng yêu thích, trong hình là người đàn ông đẹp trai mà cô mê nhất.
Kỳ Kỳ rất dễ thỏa mãn, vốn đang buồn bực, lúc này nhận được quà sinh nhật thì lập tức trở nên vui vẻ, cô vui vẻ ôm bức ảnh không rời tay, cười toe toét.
Hình Tín Hàm cười, vẫy tay với phục vụ, bảo họ mang thức ăn lên.
Vì vậy, một chiếc bánh sinh nhật hai tầng được đẩy tới trước ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Kỳ.
Trên bánh sinh nhật viết “Chúc mừng sinh nhật lần thứ 21 của Kỳ Kỳ”.
Kỳ Kỳ kinh ngạc không nói nên lời, Hình Tín Hàm bảo: “Có người nói năm ngoái ai đó đã đồng ý năm nay sẽ mua bánh sinh nhật cho mình, nhưng mà năm nay ai đó đang ở nước ngoài, không thể đích thân tặng bánh được nên chỉ có thể gọi điện hỏi bây giờ chúng ta đang ở đâu, sau đó đặt bánh gửi đến cho em.”
Kỳ Kỳ kích động suýt nữa phát khóc, mím môi nói: “Em còn tưởng… Em còn tưởng anh Xuyên quên rồi…”
“Không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ… Wow, em hạnh phúc quá đi mất…”(e b o ok t ru y e n. vn)
Hình Tín Hàm mỉm cười, thở dài lắc đầu: “Người ngốc cũng có phúc của người ngốc.”
Sau đó, Diệp Trường Xuyên nhận được lời mời tham gia một bộ phim truyền hình, phía sản xuất mong muốn anh sẽ nhận vai chính, vốn dĩ Diệp Trường Xuyên muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng khi nhìn thấy vãi nữ chính là Hình Tín Hàm, anh đã đồng ý không chút do dự.
Bô phim này tên là “Hồi ức vĩnh cửu”, trong phim, nữ chính bị mất trí nhớ.
Bởi vì Diệp Trường Xuyên và Hình Tín Hàm quay phim chung với nhau, thế nên Kỳ Kỳ có thể ở chung đoàn phim với anh mấy tháng, chuyện này khiến Kỳ Kỳ rất vui, Hình Tín Hàm và Cáp Thu nói Kỳ Kỳ là đồ mê trai, cô nàng chỉ cười hì hì.
Trong mấy tháng quay phim này, Diệp Trường Xuyên càng hiểu rõ Kỳ Kỳ hơn, phát hiện cô nàng rất ngốc, không chỉ ngốc mà còn chậm chạp, lại còn không phải kiểu chậm chạp bình thường.
Vào ngày quay cuối cùng, thời tiết khá nóng, Hình Tín Hàm nói muốn uống cà phê lạnh, nhờ Kỳ Kỳ đi mua, sau khi đi mua về, Kỳ Kỳ tự mình đưa cho Diệp Trường Xuyên một ly, cô nàng không dám làm ảnh hưởng anh và Hình Tín Hàm khớp thoại, vì vậy trốn sang một bên xem, Diệp Trường Xuyên cầm ly cà phê cô đưa, nhìn bóng dáng cô cười, giây phút ấy, anh vô thức nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Lúc đó cô đưa cà phê cho anh xong thì nhanh chóng chạy đi giống như thỏ con.
Sau khi quay phim xong, Kỳ Kỳ không thể thường xuyên gặp Diệp Trường Xuyên nữa, mà không may, sau khi bộ phim kết thúc mấy ngày là đến sinh nhật của Kỳ Kỳ, nhưng mà hôm đó anh lại không ở trong nước.
Bất đắc dĩ, Diệp Trường Xuyên đành tìm một cơ hội, vì thế sau khi từ nước ngoài trở về tham dự tiệc đóng máy, lúc ở phòng rửa tay, anh đã nhờ Hình Tín Hàm đưa quà sinh nhật mình đã chuẩn bị cho Kỳ Kỳ.
Sau khi rời khỏi phòng rửa tay, anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, thế là cố ý ở lại đợi Hình Tín Hàm một chút, thấp giọng nhờ cô chuyển lời cho Kỳ Kỳ, nói không phải anh không nhớ sinh nhật của Kỳ Kỳ, chỉ là thời gian trước ở nước ngoài, không kịp đưa quà cho cô, hy vọng cô đừng chê món quà đến muộn này.
Hình Tín Hàm cười, nói nhất định sẽ chuyển đồ giúp anh.
Sau đó ngoài dự đoán của mọi người, hai người chỉ nói với nhau mấy câu mà lại tạo ra scandal.
Lúc Kỳ Kỳ nhìn thấy tin tức này thì vừa đau khổ lại vừa vui vẻ, đau khổ vì dường như thần tượng mà mình yêu thích nhất và chị Hàm đang ở bên nhau, vui vẻ vì trông hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, nếu tin tức này là thật, Kỳ Kỳ thầm nghĩ, nhất định trong lòng cô sẽ vô cùng khó chịu, nhưng cô biết khoảng cách giữa mình và Diệp Trường Xuyên rất xa, tới giờ cô vẫn chưa từng có suy nghĩ nào không nên có, là một người hâm mộ, sau khi biết thần tượng của mình có bạn gái, cô cứ có cảm giác như mình bị thất tình vậy.
Sáng hôm sau, vì tò mò, cô nàng giả vờ tùy ý hỏi Hình Tín Hàm xem chuyện này có thật không.
Nhưng Kỳ Kỳ không ngờ được rằng, lý do khiến Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên lọt top hot search là vì cô.
Khi Hình Tín Hàm nhét món quà sinh nhật của Diệp Trường Xuyên vào tay cô nàng rồi giải thích mọi chuyện, nghe xong, Kỳ Kỳ không thể suy nghĩ thêm được gì, trong đầu cô nàng chỉ toàn là “Sau hai năm, anh Xuyên vẫn nhớ sinh nhật của mình, thậm chí còn chuẩn bị quà cho mình nữa.”
Thật sự khiến cô được quan tâm mà lo sợ.
Cô nàng không thể tin rằng một người hâm mộ đơn thuần như mình lại có thể khiến thần tượng nhớ ngày sinh nhật của mình như vậy, thậm chí cô còn được thần tượng tặng bánh kem và quà sinh nhật.
Những điều này có thể khiến cô phấn khích và kiêu ngạo cả đời luôn!
Kỳ Kỳ vui mừng suýt khóc, cô nàng tươi cười hạnh phúc, nhưng nước mắt lại sắp trào ra, “Anh Xuyên tặng quà sinh nhật cho em này! Đời này của em có chết cũng không hối tiếc!”
Hình Tín Hàm nhìn chằm chằm cô nàng vài giây, không biết phải nói gì, muốn bảo cô nàng ngốc nghếch này cứ mở lòng ra, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Kỳ Kỳ cảm thấy dù thế nào, lần này cô vẫn phải nhắn tin cho Diệp Trường Xuyên, cảm ơn anh đã nhớ ngày sinh nhật của cô và tặng quà sinh nhật cho cô, đây là một vấn đề lễ phép.
Vì vậy cô lên Weibo, dành ra khoảng thời gian viết một tin nhắn dài gửi cho Diệp Trường Xuyên, trông giống như đang viết luận.
Tất nhiên Diệp Trường Xuyên chưa trả lời ngay, điều này nằm trong dự đoán của Kỳ Kỳ, cô cũng không vướng bận chuyện này lắm, sau khi gửi tin nhắn cho anh, cô nàng chụp một bức ảnh xương quai xanh của mình, làn da cô trắng nõn, xương quai xanh thanh tú kèm theo chiếc vòng cổ kim cương trông càng thêm đẹp mắt.
Kỳ Kỳ đăng Weibo: “Đây là món quà sinh nhật đẹp nhất mà năm nay tôi nhận được [yêu anh] tôi vui chết mất, cảm ơn anh [trái tim].”
Hơn một tuần sau, Kỳ Kỳ mới nhận được tin nhắn trả lời của Diệp Trường Xuyên, lúc đó cô đang làm việc thì nghe thấy chuông thông báo từ điện thoại di động, Kỳ Kỳ cũng không nghĩ nhiều, mãi đến lúc rảnh mới mở ra xem, vừa thất thì đã kinh ngạc.
Kỳ Kỳ ấn vào mục tin nhắn, câu trả lời của Diệp Trường Xuyên rất đơn giản, chỉ có năm từ: Em thích thì tốt rồi.
Nếu không phải đang ở trường quay và có rất nhiều người xung quanh, Kỳ Kỳ nhất định sẽ hét thật lớn!
Diệp Trường Xuyên trả lời tin nhắn của người hâm mộ! Cuộc sống này thật tươi đẹp! Hãy để cô đâm đầu vào đi!
Kỳ Kỳ lập tức trả lời Diệp Trường Xuyên: [ A a a a a a a a a a a a a a a a a! Em thích quà của anh Xuyên nhất! Cảm ơn anh Xuyên đã nhớ ngày sinh nhật của em! Em rất cảm động!!!】
Rất lâu sau, Diệp Trường Xuyên mới nhìn thấy tin nhắn của cô, nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi gửi tin nhắn này, không khỏi mỉm cười.
Sau khi Hình Tín Hàm và Diệp Trường Xuyên hợp tác xong, Hình Tín Hàm lại tham gia quay một bộ phim khác, đoàn phim sẽ lên núi quay khoảng một tháng rưỡi, với tư cách là trợ lý riêng của Hình Tín Hàm, Kỳ Kỳ nhất định phải đi cùng cô ấy, nhưng tín hiệu trên núi rất tệ, gần như bị cắt đứt với thế giới bên ngoài.
Sau khi lên núi nửa tháng thì khu vực quay phim xảy ra một trận động đất.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ gặp phải thiên tai như vậy, chân của cô bị va đập, chắc là gãy xương. Cô đau không chịu nổi, cố kìm nén để nước mắt không rơi, nếu không phải bên cạnh còn có Hình Tín Hàm và Cáp Thu thì Kỳ Kỳ cảm thấy mình sẽ sợ chết trước khi cô bị nghiền chết.
Lúc cô nàng mắc kẹt trong đống đổ nát, Hình Tín Hàm hỏi sau khi ra ngoài, cô nàng muốn làm gì nhất, Kỳ Kỳ không suy nghĩ gì đã khóc lóc thốt lên muốn đi tìm Diệp Trường Xuyên, cô muốn tỏ tình với anh, không phải với tư cách là một người hâm mộ nữa.
Đứng trước cái chết, Kỳ Kỳ mới thật sự nhận ra, chuyện cô nàng hối hận nhất chính là không có đủ can đảm để nói cho anh biết chuyện này.
Cô không bị điên, cô biết anh là một ngôi sao lớn, được hàng ngàn người yêu mến, còn cô chỉ là một trợ lý nhỏ ít ai biết đến, nhưng ở trong tình yêu, mọi người đều bình đẳng cả, cô cũng có quyền thích anh, có quyền được tỏ tình với anh.
Cho dù cuối cùng anh có từ chối cô thì cô cũng đã cố gắng rồi, chắc chắn sẽ không phải hối tiếc.
Không giống như bây giờ, chẳng thể nhìn thấy ánh sáng hay chút hy vọng nào, thậm chí còn không thể đảm bảo mình có còn sống sót không, trong lòng cô vô cùng hối hận.
Anh Xuyên, nếu em có thể sống ra ngoài gặp anh, em nhất định sẽ nói cho anh biết rằng Kỳ Kỳ thích Diệp Trường Xuyên.
Bị mắc kẹt trong đống đổ nát hơn một ngày, cuối cùng ba người cũng được giải cứu, Kỳ Kỳ được dùng cáng khiêng đến đội y tế, sau khi bác sĩ khéo léo xử lý vết thương cho cô, cô được sắp xếp ở trong lều chờ người từ thành phố Thẩm đưa về.
Nhưng trước khi người từ thành phố Thẩm Thành tới đón thì Diệp Trường Xuyên đã xuất hiện.
Kỳ Kỳ tận mắt nhìn thấy anh vội vã vào lều, ánh mắt gấp gáp nhìn xung quanh.
Kỳ Kỳ rất ngạc nhiên, cô vô thức gọi anh: “Anh… Anh Xuyên?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Diệp Trường Xuyên lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt anh và cô chạm nhau, Kỳ Kỳ cố hết sức đứng dậy, còn chưa đứng vững, cả người cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Kỳ Kỳ không dám tin mở to mắt, giây phút ấy, trái tim cô như ngừng đập, sau đó cô hoàn toàn không thể kiểm soát được nhịp tim của mình nữa, như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cô.
Kỳ Kỳ biết anh có sức lực mạnh, đây là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác ôm đến đau đớn là như thế nào.
Diệp Trường Xuyên ôm rất chặt, rõ ràng thân thể cô không chịu nổi cái ôm này của anh.
Nhưng Kỳ Kỳ vẫn rất hạnh phúc vì được anh ôm.
Cái ôm này kéo dài rất lâu, anh không buông tay, cô cũng không nói gì, để mặc anh ôm mình, vừa cười vừa khóc trong lòng anh.
Thật lâu sau Kỳ Kỳ mới bình tĩnh lại, dùng giọng mũi gọi anh: “Anh Xuyên…”
Lúc này Diệp Trường Xuyên mới buông cô ra, đỡ cô ngồi xuống.
Anh đau lòng hỏi cô: “Có đau không?”
Kỳ Kỳ mím môi, nói đau.
Diệp Trường Xuyên xoa đầu cô nàng an ủi, nói: “Về với anh nhé, chúng ta về thành phố Thẩm điều trị.”
Kỳ Kỳ không rõ tình huống bây giờ là gì, cô mơ mơ màng màng, không kịp phản ứng lại, nghi vấn “Dạ?” một tiếng.
Diệp Trường Xuyên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh tới đây là để tìm em, đưa em về, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị chân cho em.”
“Kỳ Kỳ.” Anh bất đắc dĩ nói, “Anh đã làm đến bước này rồi, chẳng lẽ em còn không hiểu tôi có ý gì ư?”
Kỳ Kỳ chớp mắt, không lên tiếng, thật ra bây giờ đầu óc cô trống rỗng, cứ ngơ ra.
Diệp Trường Xuyên nói: “Vậy anh sẽ nói rõ ràng cho em nghe, đồ ngốc à, anh thích em.”
Kỳ Kỳ sửng sốt, mấy giây sau, nước mắt cô tuôn như mưa: “Hu hu hu em không biết… em không biết là anh thích em… em không nằm mơ đấy chứ
Cô vừa khóc vừa lau nước mắt, lại cười toe toét: “Rõ ràng em rất vui… nhưng không biết vì sao lại khóc nhiều như vậy hu hu hu…”
Sau đó, cô còn nói: “Lúc bị mắc kẹt trong đống đổ nát, em đã nghĩ, nếu em có thể sống sót ra ngoài để gặp anh Xuyên, em nhất định sẽ tỏ tình với anh… em sợ mình sẽ chết trước khi anh biết em thích anh… hu hu hu…”
Diệp Trường Xuyên thở dài, lau nước mắt cho cô: “Sao em lại ngốc thế chứ?”
“Ngốc chết đi được.”
Kỳ Kỳ được anh ôm vào lòng, vừa khóc vừa cười, nước mắt, nước mũi của cô thấm hết lên quần áo anh.
Rõ ràng Diệp Trường Xuyên là một người thích sạch sẽ, nhưng không ngờ anh lại để mặc cô làm vậy.
Sau đó, Kỳ Kỳ theo Diệp Trường Xuyên quay về thành phố Thẩm, anh còn đặc biệt mời các bác sĩ khoa chỉnh hình và phẫu thuật thẩm mỹ từ nước ngoài về để kiểm tra vết thương ở chân của Kỳ Kỳ, cũng rất quan tâm đến việc vết thương của cô có lành lại được không.
Bởi vì anh từng nhìn thấy cô mặc váy ngắn và quần soóc, tuy cô không cao nhưng dáng người rất cân đối, hai chân thon thả thẳng tắp, rất xinh đẹp.
Anh không muốn có vết sẹo nào trên cái chân xinh đẹp này cả.
Vì Diệp Trường Xuyên liều mạng chạy đến khu vực thiên tại đón Kỳ Kỳ về nên ai cũng biết anh có bạn gái, mà cô gái này lại chẳng có gia thế gì, cũng chẳng phải là người đẹp hay ngôi sao nào trong giới giải trí, chỉ là một trợ lý ngốc nghếch.
Mặc dù có rất nhiều người không thích Kỳ Kỳ trở thành bạn gái của Diệp Trường Xuyên, nhưng fans của anh vẫn lựa chọn tiếp tục ủng hộ anh.
Kỳ Kỳ cứ trở thành bạn gái của Diệp Trường Xuyên như vậy.
Trong thời gian dưỡng thương, Diệp Trường Xuyên đưa Kỳ Kỳ về nhà mình, để dì giúp việc chăm sóc cho cô, anh vẫn đi làm bình thường, nhưng buổi tối, vừa đến giờ tan làm đã về nhà luôn, ăn cơm với cô, dỗ cô ngủ.
Hai tháng trôi qua, vết thương của Kỳ Kỳ đã khỏi hẳn, may mắn hơn là không để lại vết sẹo nào.
Mà trong hai tháng này, tình cảm của hai người cũng nhanh chóng phát triển, thậm chí còn ngủ chung một căn phòng.
Kỳ Kỳ không cảm thấy mình bị thiệt thòi, mà ngược lại rất có lời, được ngủ chung với nam thần là điều cô hằng mơ ước.
Cô không ngờ điều ước này lại trở thành sự thật.
Đêm đó, lúc hai người ôm nhau chuẩn bị ngủ, Kỳ Kỳ nói muốn quay lại làm việc, Diệp Trường Xuyên không muốn cô đi làm sớm như vậy, nhưng Kỳ Kỳ cảm thấy mình cứ ở nhà chơi như này rất có lỗi với Hình Tín Hàm, vì vậy cô rất kiên định với suy nghĩ của mình, Diệp Trường Xuyên cũng không ngăn cô nữa.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp, anh cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, chỉ có thể làm chuyện chính trước.
Vì vậy, buổi chiều trước khi Kỳ Kỳ quay về phim trường tìm Hình Tín Hàm, cô đang ở nhà chơi thì nhận được điện thoại của Diệp Trường Xuyên, anh kêu cô xuống nhà đợi, bảo là sẽ đưa cô đến một nơi.
Kỳ Kỳ vui vẻ thay quần áo, đi giày cao gót vào chạy ra ngoài.
Cô vui vẻ hỏi Diệp Trường Xuyên muốn đưa mình đi đâu, nhưng anh lại tỏ vẻ thần bí không chịu nói cho cô biết.
Mãi đến khi xe dừng lại.
Kỳ Kỳ vô cùng bối rối.
Cô nhìn dòng chữ “Cục Dân Chính thành phố Thẩm” to đùng ở bên ngoài cửa sổ xe, sau đó quay đầu nhìn Diệp Trường Xuyên, anh đã lấy sổ hộ khẩu và căn cước của hai người ở trong ngăn chứa đồ ra rồi: “Em có muốn đi cùng anh không?”
Kỳ Kỳ đã nóng lòng không thể chờ nổi nữa!
Diệp Trường Xuyên nhìn cô nhanh chóng tháo dây an toàn, chớp mắt đã xuống xe, vội vã vẫy vẫy anh: “Anh mau xuống xe đi! Nhân viên sắp tan làm rồi.”
Anh đột nhiên bật cười, xuống xe, đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô, trước khi bước đi lại quay đầu hỏi: “Em chắc chứ? Không hối hận chứ?”
Kỳ Kỳ kéo anh về phía trước, vui vẻ nói: “Em mà bỏ lỡ cơ hội lần này thì mới hối hận đó, đi thôi, đi thôi! Bước vào cánh cửa này rồi, từ nay về sau anh sẽ là của Kỳ Kỳ!”
Diệp Trường Xuyên chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì khiến anh vui như vậy.
Hai người là cặp vợ chồng cuối cùng nhận giấy đăng ký kết hôn của ngày hôm đó, Diệp Trường Xuyên nắm tay Kỳ Kỳ đi ra khỏi Cục Dân Chính với giấy đăng ký nhận kết hôn, anh trịnh trọng nói với cô: “Những gì cần có anh sẽ cho em hết.”
“Sẽ không để em chịu ấm ức đâu.”
Kỳ Kỳ mỉm cười, quơ quơ tờ giấy hồng trong tay, “Có thể bắt được anh rồi thì mấy nghi thức, vật chất ấy em đều không để ý đâu.”
“Anh để ý.” Diệp Trường Xuyên nói: “Cả đời con gái chỉ có một lần thôi, nghi thức vẫn rất quan trọng, anh sẽ cho em mọi thứ tốt nhất.”
Vì vậy, mặc dù hai người đã có được giấy đăng ký rồi, nhưng Diệp Trường Xuyên vẫn chuẩn bị một màn cầu hôn và Kỳ Kỳ vô cùng hoành tráng.
Sau đó, hai người thống nhất sẽ được tổ chức đám cưới sau Tết Nguyên đán, cho nên mỗi ngày, ngoại trừ việc thảo luận về hôn lễ, hai người còn dành thời gian chụp ảnh cưới ở rất nhiều danh lam thắng cảnh trong và ngoài nước.
Sau khi kết hôn, Diệp Trường Xuyên muốn Kỳ Kỳ nghỉ việc ở chỗ Hình Tín Hàm, nhưng mối quan hệ giữa Kỳ Kỳ và Hình Tín Hàm rất tốt nên vẫn chưa nói với Hình Tín Hàm chuyện này.
Cho đến khi Diệp Trường Xuyên gặp được Hình Tín Hàm tại một sự kiện, anh không thể không hỏi cô khi nào mới trả vợ lại cho anh, Hình Tín Hàm trêu anh, bảo là không muốn để Kỳ Kỳ đi, Diệp Trường Xuyên nói: “Cô nhẫn tâm chia cắt vợ chồng tôi như vậy ư?”
Hình Tín Hàm cười, không đùa nữa, “Anh có thể mang em ấy đi bất cứ lúc nào, tôi không cản đâu.”
Nhưng cuối cùng không phải vì Diệp Trường Xuyên mà Kỳ Kỳ nghỉ việc, cô nàng mang thai rồi nên không phù hợp với công việc này nữa, người nhà họ Diệp không cho cô nàng ở ngoài chạy khắp nơi, lúc này Kỳ Kỳ mới về nhà.
Diệp Trường Xuyên cũng cố gắng điều chỉnh lịch trình của mình, không đóng phim nhiều nữa, dù sao anh cũng không thiếu tiền, chỉ muốn mỗi ngày ở nhà cùng vợ thôi.
Thời gian mang thai, Kỳ Kỳ không có việc gì làm, mỗi ngày vui tươi hớn hở, nếu không tại sao lại nói người ngốc có phúc của người ngốc chứ, trong mười tháng mang thai, cô nàng cũng rất thoải mái, không bị đứa bé trong bụng hành, cuối cùng thuận lợi sinh được một bé trai.
Nhiều năm sau đó, Kỳ Kỳ ngồi trước TV nhìn Diệp Trường Xuyên vẫn đẹp trai và cuốn hút trên màn ảnh, cô nghĩ mãi mà không hiểu sao một người đàn ông kiêu hãnh như anh lại yêu mình.
Dẫu sao cô cũng là một người rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Mỗi lần cô hỏi Diệp Trường Xuyên câu này, anh đều đáp: “Bởi vì em ngốc, dễ lừa về nhà.”
Không có tại sao gì cả, anh yêu em không cần lý do, đồ ngốc ạ.
Thấy em là sẽ vui vẻ, không thấy em là sẽ nhớ nhung.
Sau khi gặp em, trái tim vốn không nơi nương tựa của anh cuối cùng cũng có một chỗ để đặt chân.
Kỳ Kỳ luôn cảm thấy điều may mắn nhất trong cuộc đời cô là bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người, bước vào giới giải trí với tư cách là một trợ lý nhỏ vì muốn gặp được Diệp Trường Xuyên.
Từ đó cô có cơ hội được anh biết đến, cuối cùng trở thành vợ của anh.
Thậm chí tất cả mọi người đều nói chắc chắn kiếp trước Kỳ Kỳ đã giải cứu ngân hà nên kiếp này mới trở thành người phụ nữ của Diệp Trường Xuyên.
Ngay cả bản thân Kỳ Kỳ cũng nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ có Diệp Trường Xuyên vẫn khăng khăng rằng, kiếp trước anh mới là người giải cứu ngân hà.
Cho nên ở kiếp này, anh mới gặp được Kỳ Kỳ, cô gái mà anh yêu.