Nghe anh hỏi cô chỉ biết im lặng mà không hồi đáp, rồi từ từ kéo áo xuống đẩy người anh ra. Nhưng anh nào có cô đi, Bắc Thần nằm xuống bên cạnh cô. Rồi ôm cô vào lòng, thủ thỉ.
" Không nói cũng được, nằm im đi "
Thường Hi trong lòng đang cực kì bối rối nhưng trên mặt lại không một gợn sóng, nằm bên cạnh anh ngửi mùi thơm trên người anh, còn được anh ôm nữa. Đã lâu lắm rồi cô không được bên cạnh anh như lúc này, hạnh phúc biết bao nhiêu.
Cô từ từ thiếp đi vì sự mệt mỏi. Bắc Thần mở mắt ra nhìn cô gái bên cạnh mình, trong đầu có hàng ngàn câu hỏi nhưng lại không nỡ thốt ra. Anh nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô mà thầm mừng rỡ.
Đêm nào cũng mơ thấy cô, thao thức ngày đêm đợi cô về. Nhưng chính vì sự phản bội của cô mà khiến anh cực kì đau lòng. Bây giờ cô ngay trước mặt anh rồi, ngay trong vòng tay này của anh. Nhưng anh không thể nào ra tay với cô được.
Bắc Thần nhẹ nhàng ôm chặt lấy vòng eo của cô, sợ cô một ngày nào đó lại chạy đi mất. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ cùng cô.
* Sáng hôm sau *
Đồng hồ báo thức trên bàn reo lên, Thường Hi bị tiếng chuông làm cho thức giấc. Cô mò lấy cái đồng hồ tắt đi, thấy vẫn còn sớm nên cô lại nhắm mặt lại.
Nhưng đột nhiên cô nhớ ra gì đó, mở to mắt ra nhìn bên cạnh. Nhưng bên cạnh cô trống không chỉ còn vương một chút mùi hương bạc hà quen thuộc ấy.
Thường Hi vò đầu nhớ về chuyện tối qua mà không khỏi xấu hổ, cô bước vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước ấm rải một vài cánh hoa hồng. Chưa bao giờ cô cảm thấy dễ chịu như hôm nay.
* 8:30 *
Thường Hi vẫn như mọi ngày, đi khỏi chung cư. Lái chiếc xe hơi màu trắng tới công ty, trên đường ghé mua ly cà phê lấy lại tinh thần.
Tới nơi cô vào hầm gửi xe để đậu, rồi đi thang máy lên văn phòng. Vừa vào thì thấy mọi người đang dọn dẹp đồ đạc, cộng thêm mấy cái thùng cát tông trên bàn, người người trong công ty thi nhau bàn tán sôi nổi.
Cô khó hiểu đi lại hỏi han
" Tiểu Y có chuyện gì vậy ? Sao mọi người lại dọn dẹp đồ đạc hết vậy hả ? "
Tiểu Y buồn bã nhìn cô, rưng rưng nước mắt đáp
" Công ty mình sắp phá sản rồi chị Tịnh Kỳ ơi "
Cô lập tức ngây người
" Tại...tại sao lại phá sản, rõ ràng công ty đang phát triển bình thường cơ mà "
Tiểu Y lắc đầu
" Em không biết, mới sáng nay phía trên phòng chủ tịch có gửi tin nhắn trong nhóm chat của công ty đó, chị chưa đọc sao ".
Thường Hi lật đật mở điện thoại ra, nhưng vừa mở ra thì điện thoại hết cả pin rồi. Cô ngay lập tức chạy đến phòng chủ tịch, vừa vào đến nơi thì gặp ngay những người cấp cao trong công ty.
Ông nào ông nấy đều đổ hết mồ hôi, căng thẳng cực cùng. Cô đi đến hỏi han
" Rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao công ty lại ra nông nỗi này vậy chủ tịch Tôn ! "
Người đàn ông trung niên thở dài nhìn cô
" Có công ty lớn cố tình chèn ép công ty chúng ta, muốn chúng ta rơi xuống vực "
Thường Hi căng thẳng suy nghĩ, rốt cuộc là thế lực nào lớn đến vậy. Có thể khiến công ty dẫn đến con đường phá sản trong phút chốc. Đột nhiên nghĩ ra, không ai có thế lực lớn như vậy trừ....Bắc Thần.
Cô tức giận đùng đùng xuống tầng hầm lấy xe rồi lái xe đến công ty H&T.
* Tại công ty H&T *
Thường Hi bước xuống xe, đi vào trong công ty. Rồi đến quầy tiếp tân
" Xin lỗi, có thể cho tôi gặp Bắc Tổng không ? "
Cô lễ tân sau khi nhìn thấy cô nói muốn gặp chủ tịch Bắc thì liền khinh bỉ, bất kì người phụ nữ nào muốn gặp chủ tịch, không phải đến lấy lòng thì là làm phiền. Lễ tân thờ ơ hỏi Thường Hi.
" Cho hỏi cô có đặt lịch hẹn chưa "
Thường Hi lắc đầu
" Tôi chưa đặt, nhưng có chuyện rất quan trọng muốn gặp Bắc Tổng "
Nghe vậy thì cô tiếp tân càng tỏ vẻ coi thường.
" Cô không đặt trước thì không được vào, có hàng tá người như cô muốn gặp Bắc Tổng nhà tôi rồi nên làm ơn về giùm đi, đúng là không biết lượng sức mà, xứ ".
Thường Hi nghe vậy liền muốn đánh người.
" Cô nói năng kiểu gì đấy hả....."
Định nói thêm thì thư kí Ngưu đi lại, đứng trước mặt Thường Hi chào cô kính cẩn.
" Chào Chu tiểu thư, tôi là thư kí của chủ tịch. Chủ tịch mời cô lên phòng làm việc ạ, tôi sẽ dẫn đường "
Nghe vậy cô tiếp tân kia liền xanh mặt, đổ mồ hôi. Tưởng rằng Thường Hi sẽ quay lại dạy cho cô một bài học, nhưng nào ngờ Thường Hi lại đi mất. Cô tiếp tân liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được mấy giây thì điện thoại cô ta reo lên.
" Cô nghỉ việc được rồi ! "
Cô tiếp tân nghe đến đây liền choáng váng, biết rằng mình đã đụng phải người mình không nên đụng rồi.