Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 103




Edit: Pudding Kem || Beta: Red Tea, June

Không biết có phải là ảo giác hay không, Kiều Thất Tịch cảm thấy hình ảnh của Otis ở cả ba kiếp như nhập lại thành một. Không còn những cảm xúc bốc đồng và thất thường nữa.

Otis không giống ngày xưa vui vẻ khi ở một chỗ với cậu, nhưng nếu không có điều kiện thân thiết với cậu, hắn sẽ giận cá chém thớt sang bọn chúng. Ai chọc thì hắn sẽ cho ăn đòn ngay và luôn.

Yêu thương bộc trực thể hiện rõ trên từng nét mặt và cả trong lời nói.

Tất nhiên làm cho Otis tức giận là Kerry. Đôi khi họ đánh nhau quyết liệt không chịu thua, cho đến khi cách xa vài km ở bên ngoài thì mới dừng tay.

Kiều Thất Tịch muốn hỏi vài câu nhưng cậu lại không muốn hỏi trực tiếp. Càng lớn thì da mặt cậu càng mỏng, cậu vẫn sĩ diện lắm nhé. Theo cậu nếu đã thông minh thì phải hàm súc một tí.

"Otis ơi." Theo tiếng bước chân của người bên kia, Kiều Thất Tịch lơ đãng hỏi: "Em cảm thấy anh đã khác xưa rất nhiều. Sau này anh tính đuổi đánh Kerry nữa hả?"

Cậu dùng tiếng 'thì thầm', hiển nhiên những vấn đề này không thể để những con cá voi sát thủ khác nghe thấy. Nếu để chúng nó thò miệng vào, một lúc sau chủ đề cuộc nói chuyện sẽ bị rẽ sang hướng khác mất.

Đánh Kerry?

Otis nói: "Nếu như hắn muốn ăn đòn thôi."

A, câu trả lời này dĩ nhiên rất cẩn thận và chặt chẽ, vô cùng phù hợp với phong cách hiện tại của Otis. Chu đáo, trưởng thành!

"Ra là vậy." Kiều Thất Tịch bật cười: "Thì ra trước đây anh đều cho rằng anh ấy muốn bị ăn đòn mỗi ngày."

"Ừm..." Hình như Otis muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Chuyến đi lần này tương đối yên ắng, chủ yếu là do hai nguyên nhân. Một là do cặp đôi trong đàn thích 'thì thầm'. Hai là Eddie đang phải nhịn ăn, tinh thần đều ỉu xìu.

Dù là anh em plastic nhưng những con cá voi sát thủ khác sẽ không thật sự trò chuyện hăng say khi đồng bạn của mình đang ốm yếu. Vì như vậy thật kém thông minh.

Kiều Thất Tịch không nói bóng nói gió với Otis nữa. Cậu nhẹ nhàng an ủi bệnh nhân: "Eddie, ráng lên. Dạ dày của anh sẽ chóng khỏe thôi."

Sau khi nhận được sự an ủi thân thiết, Eddie ngượng ngùng đáp lại: "Cảm ơn em."

Khiến Eddie thêm cảm động hơn nữa đó là hai ngày qua mọi người không ăn uống gì. Thật là tốt quá, nếu không nó sợ nó không nhịn được mất.

Otis không có ý định ăn. Hắn biết Eddie đang thèm như thế nào mà. Nếu thấy bọn hắn ăn gì thì dù đang đau bụng nó cũng sẽ ráng cắn một miếng.

Sinh bệnh đều có nguyên nhân cả đấy.

Nhưng hắn không nghĩ rằng bé đáng yêu của mình sẽ nhịn ăn theo. Không có lý do gì hết, tóm lại Alexander là một sự tồn tại đặc biệt.

"Tôi sẽ đưa Alexander đi chơi." Trong khi mọi người đang rúc vào bên cạnh đám rong biển phong phú, Otis vô tư thông báo rằng họ muốn đi chơi.

"Khục..." Kiều Thất Tịch đang tập trung tinh thần quan sát một con tôm bên cạnh. Trong lúc đắn đo suy nghĩ có nên ăn hay không thì bị lời nói của Otis khiến mình suýt nữa là sặc.

Đột ngột như vậy hả?

Tại sao không thương lượng với cậu chứ?!

Đúng là hành vi của trai thẳng.

"E hèm..." Có vẻ như tất cả cá voi sát thủ đều biết bọn hắn định làm gì nên không có ý trêu chọc. Dù sao chúng cũng vẫn có chút thông minh này!

Chẳng qua chúng cảm thấy Alexander thật đáng thương. Đi đường vừa mệt vừa đói (Không đâu, các cậu rất nhàn nhã) lại còn phải hẹn hò với Otis.

Nghe nói hẹn hò rất mệt, đuôi sẽ chua.

Không đúng. Daya, một đại diện của chỉ số IQ cao, đã tìm thấy một vấn đề logic nghiêm trọng: "Tại sao phần đuôi lại chua?"

Không phải chua là một loại hương vị à?

"Đúng vậy, ai lại phát ngôn một câu đầy lỗi vậy? Đúng là không có văn hóa mà." Mọi người cẩn thận nhớ lại.

Nguồn gốc rốt cuộc truy ngược lên người Alexander. Chính Alexander đã nói điều đó!

"Nhưng đó chắc chắn không phải lỗi của Alexander, là lỗi của quần thể em ấy mới đúng." Cá voi sát thủ nhỏ ở Nam Cực thích tám bậy, cũng do cá voi sát thủ Nam Cực lớn thích tám bậy hết.

"Tao cảm thấy không sai." Đội trưởng hiếm khi phát biểu, nhưng mỗi lần nó lên tiếng đều rất có văn hóa. Phải biết khái niệm có văn hóa cũng từ Alexander mà ra. Nó cho rằng mọi người quá vơ đũa cả nắm: "Alexander thông minh lắm, thông minh hơn tụi mày nhiều. Lời nào lời nấy đều vô cùng ý nghĩa."

Có gì đó sai sai, khẳng định mọi người nghe không hiểu!

"Ừm... Tao không nghĩ ra câu nào để phản đối được." Kerry im lặng một lúc lâu rồi hỏi Eddie: "Mày thấy sao?"

Nếu là Eddie trước đây, có lẽ nó đã vắt óc nghĩ ra câu phản biện cho bằng được. Nhưng bây giờ nó đã khác xưa, bèn lớn tiếng nói: "Đội trưởng nói chí phải!"

Đội trưởng giống như một người công nhân khuân vác được thỏa mãn chút phù phiếm, khiêm tốn bày tỏ: "Là Alexander nói đúng."

Ừ, nhắc mới nhớ thế Alexander đâu rồi?

Ngay tức khắc, bên người đã không còn bóng dáng của Alexander và Otis. Lúc này, bọn họ đã bơi đi rất xa.

Ngay cả Kiều Thất Tịch cũng nghĩ như những đồng bạn của mình. Cậu cho rằng Otis đang dẫn mình đi hẹn hò. Bây giờ hắn đang tìm kiếm một địa điểm thích hợp để hẹn ước.

Gì chứ, muộn tao ghê!

Tuy nhiên, dần dần cậu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Otis vẫn chưa cập bờ. Có vẻ hắn không phải tìm một địa điểm để hẹn hò mà là đi tìm đồ ăn.

Nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên, hẳn là hắn muốn ăn xong rồi hẹn hò?

Kiều Thất Tịch vẫn có thể cõng Eddie theo vì cậu vẫn cảm thấy áy náy dù ít hay nhiều, ai bảo cậu lại bày ra chủ ý nhịn ăn ngu ngốc này chứ.

"Otis, anh đang kiếm đồ ăn hả?" Kiều Thất Tịch nằm ngửa, tự do chìm nổi trên mặt biển đầy nắng. Nếu lúc này mà có drone trên bầu trời, nó sẽ chụp được cái bụng trắng nõn cũng như tư thái thảnh thơi vui tươi của cậu.

Đây là một bức tranh rất đẹp, nếu như ghi âm được nó sẽ còn tuyệt hơn nữa. Đêm trước hẹn hò với người yêu, chú cá voi sát thủ tâm trạng vui vẻ này đã cất lên một tiếng ca.

Khác với vẻ buồn bã du dương của cá voi xanh và cá voi xám, giọng hát của cá voi sát thủ đáng yêu và lanh lợi hơn, giống như chim sơn ca trên đồng cỏ. Không ai ngờ rằng chủ nhân của tiếng hát đó lại sở hữu một thân hình khổng lồ như vậy.

Còn anh người yêu cá voi sát thủ đẹp trai ở đằng trước xông vào bầy cá hồi. Lập tức, cơ man nào là cá lớn bị cái đuôi của cá voi đập choáng váng và chết sạch.

"Cảm ơn Otis." Kiều Thất Tịch nói.

Trong lúc đi săn những bọt nước trắng như tuyết phân tán ra, phô bày khuôn mặt xinh đẹp của Otis. Hắn đang chăm chú quan sát người bạn đời của mình.

Ánh mắt nóng bỏng của đối phương khiến Alexander hơi mong chờ lần hẹn hò kế tiếp... Lần này là cảm giác như thế nào nhỉ?

Cậu vẫn đang kiệt sức. Cơ thể giống như kẹo bông nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái.

Trước kia Otis rất nhiệt tình bá đạo, bây giờ có lẽ đã thay đổi. Phỏng chừng hắn trở nên thân sĩ và biết kiềm chế hơn, không nỡ bỏ qua cơ hội đụng chạm cậu.

Tuy nhiên nước ở đây rất lạnh. Nếu Otis không vội thì vẫn có thể đợi một chút.

Đương nhiên, Kiều Thất Tịch không sợ lạnh. Thời gian ngắn cũng chẳng sao.

Suy cho cùng, cậu chỉ muốn thân mật với Otis.

Nghĩ đến đây, tốc độ ăn của cậu không khỏi chậm lại. Bởi vì chính cậu đã bị những ảo tưởng của bản thân khiến mặt đỏ tim run, cùng với tâm trạng khác thường và một chút tiếc nuối.

Có lẽ bởi vì cậu không thể bỏ qua được lòng nhiệt tình thể hiện ra bên ngoài của Otis, không biết bản thân có thể trải nghiệm nó nữa không?

Cho nên mới nói con người ta rất mâu thuẫn. Khi có rồi thì cảm thấy quá nhiều, khi không có thì lại cảm thấy mất mát.

Otis lặng lẽ trông coi bé gấu nhỏ đang ăn. Khác với những người càng thông minh càng nghĩ nhiều, hắn có thể dựa vào trực giác của mình để xác nhận đó là cậu.

Không phải Otis không thông minh, hắn cũng rất thông minh. Hắn luôn ghi nhớ những vấn đề mình quan tâm trong lòng rồi ôn lại hết lần này đến lần khác.

Ví dụ, Alexander đã nói với hắn: Anh có biết tại sao sau khi chết chúng ta lại tiếp tục biến thành động vật không?"

Động vật có khái niệm về cái chết không?

Có chứ. Thậm chí không cần phải thông minh cũng có thể hiểu thế nào là sống thế nào là chết.

Sinh là sống mà chết là hết. Đối với sống chết, cá voi sát thủ càng có lý giải và tri thức của riêng mình.

Vì thế bọn chúng mới có thể tận hưởng cuộc sống như vậy. Điều này vừa vặn chứng minh sự nâng niu và cố chấp của chúng với "sinh mệnh có được".

Khi cái chết đến, tất cả sẽ trở về bóng tối. Một khi đôi mắt nhắm lại sẽ không bao giờ mở ra, mà mắt không mở thì thế giới sẽ chìm vào màn đêm u tối.

Otis tỉnh lại nhiều lần đều biết mình có kiếp thứ hai, thứ ba. Về phần vì sao, hắn luôn có suy nghĩ của riêng mình. Hắn cho rằng bởi vì mình quá nhớ Alexander nên đôi mắt đang khép kia mới có thể mở ra.

Trong trái tim Otis, chỉ cần hắn luôn nhớ về Alexander thì hắn mới có thể mở to mắt.

Lo lắng ư, không tồn tại. Thế giới của hắn vốn đơn giản thuần khiết, có đôi khi đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa, thậm chí không thể chịu đựng được nói cho hắn biết thêm nhiều điều về thế giới. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như hắn cũng không cần biết nhiều đến thế.

Mắt thấy Otis vẫn không chịu đi kiếm địa điểm hẹn hò, Kiều Thất Tịch dần dần bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang suy nghĩ quá nhiều không? Thực ra Otis không hề có ý đó.

Mẹ nó, lúng túng chết đi được, cậu quyết định hỏi rõ ràng: "Otis, anh nói dẫn em đi chơi chính là dẫn đi ăn cơm hả? Ừm, ý em là ngoài việc đi ăn cơm thì còn có gì nữa không?"

Việc gì khác? Em ấy muốn chơi đùa ư?

Otis biết điều đó, chủ động vây quanh Alexander một vòng: "Em muốn chơi cái gì? Anh sẽ đưa em đi."

Kiều Thất Tịch: Bà mẹ, thôi được rồi...

"Coi san hô không? Nhưng mà hình như bên này không có, chỉ có đá ngầm... Em có thể chơi chui vào hang." Otis nghĩ trò cho cậu.

Chui cái đuôi nhà anh á...

Kiều Thất Tịch thấm thía suy nghĩ. Anh vừa mới nhớ lại tình cảm giữa đôi ta, câu chuyện tình yêu đẹp đẽ. Chẳng lẽ anh không muốn ôm ôm hôn hôn em ư?!

Biểu hiện hiện tại của Otis thực sự giống như không muốn. Alexander nghi hoặc: Là do mình bị thất sủng rồi hay là do Otis không được?

"Em không chơi chui vào hang đâu." Có mỗi đá ngầm đen kịt, tốt đẹp gì đâu mà chui.

Cậu chui vào hang động là để ngắm san hô và xem mấy con cá màu sắc sặc sỡ, chứ không phải để trải nghiệm cảm giác thành tựu khi cơ thể chui qua một lỗ trống.

"Hay là chui xuống cát?" Otis nghĩ, đây cũng là một trong những sở thích của Alexander, đối phương thích chôn mình trong cát để ăn vặt.

"..." Phụt phụt. Ngoại trừ phun nước thì bây giờ Alexander không biết nên làm gì.

Không phải. Vậy có nghĩa đang muốn đồ chơi. Cái này chắc không thể tìm được trong thời gian ngắn.

Otis dự định đến Nam Thái Bình Dương một lần nữa để tìm cho gấu nhỏ. Cùng lắm tìm mấy món trên đường, không chừng Alexander sẽ thích.

"Thực ra em muốn hỏi là anh không muốn thân mật với em hả?" Kiều thất Tịch thẳng thừng hỏi.

Xung quanh yên lặng một lúc.

Chỉ còn âm thanh nước chảy, và cả tiếng tim đập của Alexander.

Không. Nếu cậu có thể nghe thấy thì còn có tiếng tim đập của Otis, tần suất giống như cậu và càng lúc càng nhanh.

"Em cảm thấy... anh không muốn thân mật với em hả?" Otis lại lên tiếng. Khuôn mặt anh tuấn áp sát mặt Kiều Thất Tịch, một cảm giác áp bức ập tới. Có lẽ Otis không hề cố ý, chẳng qua hắn đang nghi ngờ nên tâm trạng hơi kích động.

"Không phải ạ?" Kiều Thất Tịch vô cùng khẩn trương.

"Không phải." Otis cách cậu ngày càng gần. Thân thể của bọn hắn đụng vào nhau. Hắn cứ ép cậu ra phía sau, đây chỉnh là khởi nguồn của sự áp bức.

Không ngờ loại tiếp xúc đơn giản này có thể khiến đầu óc Kiều Thất Tịch choáng váng... Hoặc có lẽ do mặt nước dưới ánh nắng mặt trời quá ấm áp.

"Vậy anh muốn thế nào?" Kiều Thất Tịch cảm nhận âm thanh hơi run rẩy của mình, cả người lâng lâng. Đây không phải hắn.

"Ừm." Không biết có phải Otis đang thấy bối rối hay không, hắn ôm chầm lấy bé dễ thương, thật lâu sau vẫn chưa bỏ ra.

Ôm như vậy làm Kiều Thất Tịch thấy an tâm hẳn, tâm trạng lập tức bình tĩnh lại. Ừm... có một vài vấn đề sớm đã muốn hỏi, xem ra bây giờ là cơ hội tốt.

"Otis." Âm thanh của bé cá voi sữa vang văng vẳng bên tai: "Chừng nào thì anh mới thân mật với em? Thường xuyên không?"

"Mỗi ngày." Otis nói.

Lúc này, Kiều Thất Tịch mới ngoan ngoãn im lặng, trong lòng cười trộm. Bởi vì hắn không biết cách hứa hẹn, thích làm thì làm.

"Em hiểu rồi." Lại hiểu rõ Otis hơn một chút. Kiều Thất Tịch khẽ ngân nga câu hát, sau đó quay lưng rời khỏi vòng tay ấm áp của đối phương rồi bơi vào trong biển sâu.

Vòng 'tay' Otis lập tức trống không nhưng hắn cũng không giận. Hình như tâm trạng hắn cũng không tệ lắm. Hắn tùy ý bơi qua lại, đương nhiên cuối cùng cũng dây đến bên người Kiều Thất Tịch.

Đầu tháng 4, bến cảng của con người vô cùng bận rộn. Tàu thuyền từ eo biển tấp nập cập bến. Bầu không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Tít --------

Tiếng còi truyền đi rất xa.

Ngay cả bản thân con người cũng thấy rất chói tai, huống hồ gì một số loài động vật dưới đại dương lại rất nhạy cảm với sóng âm.

"Ồn ào, ồn ào chết mất." Hai ngày nay bụng của Eddie đã lành hẳn. Nó lại gia nhập hàng ngũ đợi cơm, mỗi ngày ăn giỏi ngủ tốt trôi qua rất hạnh phúc.

Nhưng mà nó rất ghét tiếng còi, vì thế độc ác nguyền rủa: "Mấy con tàu của con người mà chìm hết thì tốt rồi."

Chỉ là một câu phàn nàn thuận miệng, nhưng lại được một tập thể nhỏ phản ứng nhiệt liệt, vỗ tay hào hứng bốp bốp: "Đây là ý kiến hay đó."

"Thuyền đắm sao?" Kerry vừa mới ăn no, ợ một cái, cũng vô cùng nóng lòng tham gia thảo luận: "Được đó được đó. Tao nghe nói cá voi sát thủ từng làm rồi, nhưng đáng tiếc bọn nó lại tấn công thuyền không có cá. Tụi mình có thể kiếm một con thuyền đầy cá để thực hành."

"Tốt nhất là đừng to quá." Daya không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo xuất hiện đưa ra ý kiến: "Tao cảm thấy thuyền nhỏ và tàu đánh cá dễ xử lý hơn. Bằng với lực lượng của mình thì lật tung thuyền dễ như chơi."

"Những người trên thuyền đó cũng rơi xuống biển, mặc dù bọn họ cũng bơi được..." Nhưng mà nói sao đây, cá voi sát thủ cảm thấy con người không phải động vật dưới nước, chết đuối đó.

Kiều Thất Tịch hết hồn, tự nhiên chủ đề lại nhảy sang làm việc phạm pháp rồi, làm đắm thuyền á? Mấy con cá voi to gan tày trời này nghiêm túc thật hả?

"..." Nhưng nghĩ lại thì cho dù bọn chúng có lật thuyền đánh cá đi chăng nữa, hình như pháp luật cũng không thể trừng phạt bọn nó.

"À, cho em mạn phép hỏi một câu, tại sao các anh lại đi lật thuyền đánh cá? Bộ nó có gì hấp dẫn hả?" Kiều Thất Tịch suy nghĩ một lúc, vẫn nên bóp chết cái kế hoạch này trong trứng nước. Chứ để nó tiến hành thật, bọn cậu sẽ lên mặt báo mất.

Đến lúc đó, toàn thế giới nhân dân đều biết, có vài con cá voi sát thủ đặc biệt thích sinh sự...

Điều này trái ngược với ý định hành tẩu giang hồ ban đầu của cậu.

"Vì muốn ăn cá!" Eddie nói

"Trong đại dương có rất nhiều cá mà, cũng không khó để chúng ta bắt được." Về phần cá voi, trộm cá của thuyền đánh cá cũng không được bao nhiêu.

"Nhưng ăn trộm của con người ngon hơn." Balala vừa mới mở miệng đã toát lên khí chất giang hồ.

"..." Kiều Thất Tịch chịu luôn đấy.

"Hấp dẫn? Thật là thú vị." Daya âm thầm tiếp thu tri thức. Không giống như những đồng bạn chỉ biết ăn và chơi, Daya có sự hiểu biết độc đáo riêng của mình về những thứ xung quanh, chẳng hạn như vụ đắm tàu: "Sự hấp dẫn với anh là để cho con người biết đại dương là địa bàn của chúng ta, bọn họ không thể giành thức ăn với chúng ta được."

Otis: "Cũng không thể phá hoại môi trường sống của chúng ta." Nhìn thấy những con tàu lớn ở eo biển, hắn bất chợt nhớ tới lời gấu nhỏ nói. Bắc Băng Dương có độc, môi trường không tốt.

Vì sao lại không tốt? Có thể vì con người đã đem quá nhiều thứ không phải của đại dương vào đại dương.

Mà rất nhiều đồ thuộc về đại dương lại bị mang đi.

Kiều Thất Tịch nghe vậy, trong lòng không khỏi thở dài. Là một dị loại cậu cảm thấy mình nên đứng giữa thì hơn.

Cái thuyền đánh cá xui xẻo kia, cậu chỉ có thể âm thầm lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi. Cậu sẽ giúp nếu có người rơi xuống nước.

Vì chán ghét nơi này, nên bọn cậu rất nhanh đã rời khỏi eo biển.

Mục tiêu rất gần! Lật tung thuyền đánh cá đó!

Mục tiêu lâu dài: Đi về phía Nam Thái Bình Dương. Cái này không gấp, nhóm cá voi sát thủ cảm giác mục tiêu của chúng nó ngày càng thú vị.

Từ khi mọi người nhất trí đồng ý kế hoạch này, Kiều Thất Tịch như muốn nổ tung đến nơi, bởi vì cậu có thể nghe được vô số câu suốt ngày: "Thuyền đánh cá, thuyền đánh cá, thuyền đánh cá ở đâu vậy?" "Hôm nay đã tìm được thuyền đánh cá chưa?" "Sao còn chưa tìm được thuyền đánh cá?" "Con người không ra khơi bắt cá hả?"

Từ vấn đề này, Alexander lại nghĩ đến một vấn đề khác. Cậu đột nhiên phát hiện, trước khi bản thân gia nhập vào đoàn thể này, tất cả mọi người đều rất ít nói.

Alexander suy nghĩ một lát: "Không, tuyệt đối không phải mình phá vỡ phong cách của nhóm."

Bởi vì cả một tuần không có chỗ để phát tiết lòng nhiệt tình, đám cá voi sát thủ hơi uể oải, ăn cơm cũng không còn ngon nữa.

Alexander, người không muốn gây rắc rối ngược lại càng mừng hơn. Không tìm thuyền đánh cá càng tốt, nhưng cũng rất đau lòng cho bọn hắn.

"Có phải mấy anh đang nghĩ, bình thường không muốn nhìn thấy thuyền đánh cá thì chúng luôn xuất hiện. Nhưng đến lúc cần thì làm thế nào cũng chẳng tìm thấy."

"Đúng thế! Chính là vậy đó." Miêu tả quả thực chuẩn xác.

Alexander rất thông minh, ngay lập tức nói ra nỗi lòng của bọn chúng: "Tại sao lại như vậy?"

"Cái đó không quan trọng, Eddie." Đội trưởng rất có hứng thú hỏi Alexander: "Vậy em cảm thấy làm thế nào để tìm được thuyền đánh cá?"

Đối với hiện tượng phổ biến này, theo sự quan sát của Vaughan về định luật Murphy, ông đã đưa ra giải pháp sau*: Thực tế nếu không tìm ra được đồ vật thường gặp hàng ngày thì đừng tìm nữa.

*墨菲定律中的沃伊恩观察给出了一个解决方案: Đây là raw ạ. Bạn nào đi ngang qua có thể giúp mình được không ạ. Mình cảm ơn nhiều.

Thực tế chỉ cần làm ngược lại kết quả. Bởi vì thời điểm bạn không tìm thì nó xuất hiện, vậy không tìm nữa là xong rồi.

"Cứ thuận theo tự nhiên thôi." Alexander thông minh đã gói gọn lại cả một định luật bằng một câu đơn giản dễ hiểu. Đây chính là tri thức của tổ tiên ngày xưa.

Gì là gì cơ?

Đám cá voi sát thủ không hiểu lắm nhưng chúng tin tưởng Alexander. Bọn chúng lựa chọn nghe theo.

Lần trước bụng của Eddie cũng nhờ Alexander giải quyết mới nhanh khỏi như vậy.

"Được rồi, vậy chúng ta không tìm nữa." Mọi người cùng nhất trí, sau đó không làm gì nữa. Cả đàn lại khôi phục bầu không khí thoải mái như xưa.

Kiều Thất Tịch thở dài một hơi. Được rồi, nếu như trong một tuần không tìm được, chắc bọn chúng sẽ quên sạch thôi. Một tuần là cậu đã coi trọng lắm đó, có khả năng chỉ hai ngày sau là quên mất rồi.

Đúng vậy, Kiều Thất Tịch đưa ra ý kiến vậy chỉ là một biện pháp tạm thời. Cậu cũng không hy vọng bọn chúng tìm thấy một chiếc thuyền đánh cá. Thật xin lỗi QAQ!

"Em thật thông minh." Otis không bao giờ nghi ngờ lời Kiều Thất Tịch nói. Hắn cũng cho rằng biện pháp này có ích.

Lúc những đồng bạn tách ra, Otis bèn ôm lấy em người yêu cả người tràn ngập hàm lượng tri thức.

"!" Kiều Thất Tịch chột dạ không thôi, cũng may nhóm cá béo này sẽ không bao giờ biết cậu thường xuyên lừa chúng.

"Vì sao?" Otis dựa vào bé gấu nhỏ, chớp chớp mắt chìm vào suy nghĩ. Vấn đề hắn suy tư hôm nay có hơi nặng nề: "Là vì bọn họ chỉ tỉnh dậy một lần duy nhất à?"

"Hả?" Ban đầu Kiều Thất Tịch còn không hiểu, nhưng mà cẩn thẩn nghĩ lại, cậu hiểu rồi. Đúng vậy nha: "Otis, có lẽ đây là lý do." Rồi giải thích vấn đề một cách chi tiết và sâu sắc hơn: "Không phải tỉnh dậy, mà sinh mệnh chỉ có một lần. Nếu như sinh mệt chấm dứt thì xem như hết."

Otis ừ một tiếng, có chút phiền muộn trong đôi mắt mười phần linh tính.

Có lẽ hắn nghĩ đến những người anh em sư tử đã rời bỏ hắn. Cũng có thể hắn đang nghĩ tới tương lai sau này buộc phải nói lời tạm biệt với nhóm cá voi sát thủ không tim không phổi này.

Giữa bầu không khí trầm lắng, đột nhiên xa xa truyền đến âm thanh hưng phấn: "Thuyền đánh cá kìa!"

Nội tâm Kiều Thất Tịch lộp bộp một cái: What?

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu manh không tim: Ăn trộm của con người còn ngon hơn!

Kiều Kiều: Mấy người các anh là mấy tên cuồng vượt rào! Nhưng em cũng muốn một phần╭(╯^╰)╮.