Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 104




Edit: Bebe || Beta: Red Tea, June

Thuyền đánh cá xuất hiện tựa như mơ. Thật không thể tin được.

Âm thanh kích động của bầy cá voi sát thủ vang vọng bên tai. Bọn chúng nhảy cẫng reo hò như đám con nít đang nô đùa trên sân.

"Thuyền đánh cá! Thuyền đánh cá!"

"Alexander nói đúng rồi. Em ấy không có nói linh tinh."

"Lần sau chúng ta nghe em ấy hết."

Kiều Thất Tịch tê dại: Hoá ra từ trước đến giờ mấy anh đều cho rằng em nói dối.

"Thật sự tìm được rồi." Người nói là Otis. Dường như chỉ có những chuyện liên quan đến Kiều Thất Tịch, hắn mới sẵn lòng mở miệng. Otis không cố chấp với thuyền đánh cá nhiều, nhưng một câu thành sấm* của Alexander nghe kiểu gì cũng đáng để vui vẻ: "Gấu nhỏ, chúng ta đi xem đi."

*Là một thành ngữ Trung Quốc chỉ một lời tiên tri không may mắn hoặc một câu nói đùa thành sự thật.

"Hả?" Kiều Thất Tịch lập tức sụp đổ. Thật là, tại sao ngay cả Otis chững chạc lại kích động chẳng khác gì một đứa con nít to xác: "Otis, anh cũng hứng thú lật thuyền đánh cá hả?"

"Tàm tạm. Có điều, không có anh thì bọn họ không thể lật thuyền đánh cá được."

Thỉnh thoảng Otis cũng rất yêu thương đồng bạn của mình. Rõ ràng hắn là con có chỉ số thông minh cao nhất trong đàn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ phối hợp với các đồng bạn làm mấy chuyện ngốc nghếch. Chẳng hạn như lúc này...

Thì ra là thế, đúng là rất biết dung túng cho đồng bạn ghê.

Kiều Thất Tịch bất chợt trào dâng cảm xúc. Bọn chúng chỉ là một đàn cá voi sát thủ mà thôi, làm xằng làm bậy thì có gì sai?

Tại sao mình phải ngăn cản? Không cần ngăn cản!

"Thuyền đánh cá, bọn tao đến đây!" Đám Balala tới gần thuyền đánh cá, vừa đi vừa bừng bừng khí thế bàn bạc kế hoạch tác chiến. A cảm thấy cần phải như vầy, B lại cảm thấy nên như kia, hậu quả là cãi nhau om sòm loạn cả lên.

Đội trưởng cũng rất tức giận. Nó cảm thấy đầu óc đám chỉ biết ăn này bé tí tẹo. Nó hét lớn một tiếng: "Từ trước đến giờ mọi chuyện đều do tao quyết định hết!"

Khiến mình thất thố như vậy nó cảm thấy rất có lỗi. Ai bảo Balala thật sự đáng giận, toàn bày mấy cái chủ ý ngu ngốc nhưng cứ nghĩ nó thông minh lắm.

"Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta tấn công thuyền đánh cá mà. Mày cũng có kinh nghiệm đâu Elliot. Liệu mày có thể bảo đảm thành công được không?" Balala tủi thân vô cùng. Nó chỉ phát biểu một chút ý kiến của mình, mong được tiếp nhận.

"Thất bại là chuyện bình thường." Thời điểm đội trưởng nói những lời này, Kiều Thất Tịch đoán nó đang trợn trừng mắt. Với chỉ số thông minh của đội trưởng, nó hoàn toàn có tư cách khinh thường cái tính nghĩ gì thì làm nấy của Balala: "Ý kiến của mày quá nhiều sơ hở, không có tí logic nào."

"Không thử thì làm sao mà biết được chứ?" Balala mạnh miệng. Cứ như bị giẫm trúng chân đau, hắn hùng hổ cãi lại: "Tao cho rằng cách tao đưa ra có xác suất thành công lớn hơn."

"Tao cũng nghĩ của tao lớn hơn."

"Của tao lớn hơn ——"

Chỉ bằng cái âm thanh này... Kiều Thất Tịch cảm thấy bọn chúng đang so ai hét to hơn thì có. Haizz, nhưng cậu đã quá quen rồi. Đây là cách mà cá voi sát thủ cãi nhau, hay nói cách khác là so xem ai phát ra âm thanh to hơn thì người đó mạnh hơn.

"Thôi, tụi mày đừng cãi nữa." Eddie yếu ớt khuyên can. Con cá voi xưa nay chưa bao giờ đánh nhau với đồng bạn, vừa sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ thiêu đốt mình nhưng lại muốn thể hiện một chút trí thông minh: "Sao chúng ta không hỏi Alexander thử xem?"

"Ừ nhỉ." Mặc dù Kerry rất muốn xem đội trưởng và Balala cãi nhau, nhưng hiện tại thuyền đánh cá vẫn hấp dẫn nó hơn. Về sau có cơ hội nhất định phải xem Balala gặp xui xẻo.

Sau khi ABCDE thống nhất, chúng trăm miệng một lời gọi Kiều Thất Tịch: "Alexander! Em mau tới đây mà xem, thuyền đánh cá muốn bỏ chạy kìa!"

"Yên tâm đi, thuyền đánh cá sẽ không chạy đâu." Kiều Thất Tịch đã nghe bọn hắn cãi nhau suốt chặng đường. Cậu bơi lại gần mục tiêu, thò đầu lên khỏi mặt nước và thám thính tình hình.

Chiếc thuyền đánh cá được cá voi sát thủ để mắt tới cũng không lớn lắm. Còn về độ lớn như thế nào, Kiều Thất Tịch cũng không mô tả được. Vì sau khi nặng đến ba bốn tấn, khái niệm về thể tích của cậu đã bị lệch lạc đi nhiều...

Trên thuyền đánh cá, con người lại cảm thấy thuyền của họ rất lớn. Khi nhìn thấy đằng xa xuất hiện vây lưng cá voi sát thủ, bọn họ lập tức trở nên ồn ào.

"Đó là cá voi sát thủ. Bọn chúng muốn làm gì?" Nghe có vẻ không giống như đang lo lắng sẽ bị cá voi sát thủ tấn công thuyền đánh cá của mình. Như mọi người đều biết, cá voi sát thủ rất hiếm khi làm như vậy, chưa kể thuyền của bọn họ cũng không nhỏ.

"Đen thế. Có bọn chúng ở đây cá sẽ chạy hết." Những ngư dân giàu kinh nghiệm cảm thấy không vui khi nhìn thấy cá voi sát thủ. Bọn họ cũng không phải là du khách ngắm cảnh mà là những người kiếm sống bằng nghề đánh cá.

Đối với việc thường xuyên bị cá voi sát thủ bao vây trộm cá, họ đã không còn quá lạ gì.

"Phải làm sao bây giờ? Chúng ta vất vả lắm mới tìm được nơi này." Ở đây có rất nhiều cá, bọn họ vừa mới giăng một mẻ lưới.

"Mau thu lưới về, bằng không cá sẽ bị bọn chúng doạ chạy hết."

Kiều Thất Tịch nghe thấy bọn họ dùng tiếng anh trao đổi với nhau, vội vàng báo các đồng bạn của mình phải chú ý: "Bọn họ đang thu lưới. Chờ tới lúc cá bị treo lên boong tàu, chúng ta sẽ lao tới. Để bảo vệ bản thân, họ sẽ thả cá xuống thôi."

Còn thuyền đánh cá có bị lật hay không thì phải xem ý trời vậy!

Nhóm côn đồ mặc "âu phục" không có ý kiến gì. Bọn chúng đều cảm thấy phương pháp của Kiều Thất Tịch rất hoàn hảo, có vẻ sẽ rất thành công.

"Tao cảm thấy có thể." Balala nói.

"Tao cũng thế." Kerry nói.

Balala: "Kerry, mày đừng có bắt chước tao nữa!"

Kiều Thất Tịch đỡ trán, cảm thán một tiếng, thật là trẻ con: "Bắt đầu thu lưới rồi, các anh còn không mau qua hôi của đi à?"

Tục ngữ có câu "cá lọt lưới" ý chỉ thời điểm thu lưới sẽ có rất nhiều con cá giãy giụa thoát ra.

"Hay là... Thôi bỏ đi?" Cả đám đều hết mất hứng xem, như thể hứng thú của tụi nó không đặt trên cá vậy?

Vậy rốt cuộc mấy anh muốn cái gì đây?!

Không phải là muốn trêu chọc con người đấy chứ?

Trên thuyền, một mẻ lưới cá lớn đang được kéo lên từ từ. Những ngư dân trên thuyền nở nụ cười tươi rói vì bội thu: "Wow! Thu hoạch không tồi nha."

Sau đó, gã quay mặt đối diện với đại dương và giơ ngón giữa lên với bầy cá voi sát thủ, dường như muốn nói: Nhìn ông đây, chúng mày đã thấy sợ chưa?

Kiều Thất Tịch sợ đến ngây người. Không đúng, cái thái độ này...

"Hắn đang làm gì thế?" Eddie vô cùng tò mò dò hỏi. Về con người, nó có hiểu biết một chút. Nghe nói con người cực kỳ thích cá voi sát thủ: "Alexander! Có phải hắn muốn chơi đùa với chúng ta đúng không?"

"Nhìn không giống lắm." Daya luôn là một con cá voi sát thủ rất nhạy bén. Nó cảm nhận được âm thanh phát ra từ cuộc trò chuyện của nhóm người này không được thân thiện lắm.

Đúng là không phải.

Kiều Thất Tịch không nói gì thêm, nhưng trong lòng cậu có một ngọn lửa đang bùng phát. Dựa vào cái gì chứ?

Không được. Cậu không thể để tên này cứ quen cái thói mắng người như vậy được.

Đương nhiên, cậu đánh trả cũng rất nhẹ nhàng. Chẳng qua chỉ quẫy đuôi một cái làm nước bắn tung toé, xối lên mặt của tên kia.

"Đụ má... Đụ má!" Tên kia sợ ngây người. Sau khi hồi phục tinh thần vẫn luôn mồm mắng.

Mấy người đồng nghiệp của gã thì ở bên cạnh cười ha hả, chế giễu khi thấy gã bị cá voi sát thủ trêu chọc. Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp lại, nói muốn đăng lên Facebook.

"Đù má!" Người thanh niên này thẹn quá hoá giận tìm khắp xung quanh, sau đó lấy rùa biển bắt được lần trước trong thùng nước ra rồi ném về phía con cá voi sát thủ gần nhất.

Bầy cá voi sát thủ lập tức ngạc nhiên mừng rỡ: "Con người thật sự ném cá cho chúng ta kìa!"

Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện ra đó là một con rùa biển. Bọn chúng không có hứng thú gì với rùa biển này bèn quẫy đuôi vỗ bay con rùa ra xa: "Không cần rùa biển, không cần rùa biển, chúng ta muốn cá cơ."

Kiều Thất Tịch bất đắc dĩ: Gã đó đang trêu đùa các anh đấy!

Tức quá đi.

"Anh không thích hắn." Otis bơi tới bên cạnh Kiều Thất Tịch, dừng lại một chút rồi lao về phía thân thuyền.

Tên trẻ tuổi giơ ngón giữa kia còn đang đứng bên mép thuyền khinh khỉnh, đắc ý, thì đột nhiên cảm thấy thân thuyền lắc lư một cái. Miệng gã còn chưa kịp phát ra từ "Đệt" thì cả người đã lao xuống biển.

Bùm một tiếng. Mấy con cá voi sát thủ xung quanh không khỏi giật mình, nhưng ngay lập tức lại khôi phục hưng phấn: "Sắp bắt đầu rồi hả?"

"Lật thuyền đánh cá đi. Nhanh lên." Bọn chúng không thèm đếm xỉa đến con rùa tội nghiệp kia, tất cả đồng loạt xông lên tấn công thuyền đánh cá. Trong một lúc, chiếc thuyền đánh cá liên tục lắc lư trên biển.

Ý định ban đầu của Kiều Thất Tịch là sẽ vớt tên này lên, nhưng lại phát hiện gã ta biết bơi, hơn nữa rất có thể sẽ gây bất lợi cho mình nên cậu hơi băn khoăn. Hay là đợi đến lúc gã nửa sống nửa chết rồi mới vớt lên nhỉ?

Những người trên thuyền vô cùng sốt ruột.

"Có người rơi xuống nước. Có người rơi xuống nước!"

Trong lúc nguy cấp, có rất nhiều người từ trong khoang thuyền đi ra. Họ bắt đầu nghĩ cách cứu người đồng nghiệp bị rơi xuống nước.

Đồng thời ổn định lại thân thuyền đang rung lắc.

Có người mắng: "Con mẹ nó, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại thế này?"

"Có một đàn cá voi sát thủ tấn công thuyền của chúng ta, ông chủ ạ." Một người thợ thuyền buồn rầu trả lời.

"Tại sao cá voi sát thủ lại tấn công thuyền chúng ta?" Chủ thuyền đánh cá nói: "Cậu coi tôi là tên ngốc hả?"

Hắn làm nghề đánh bắt cá trên biển đã lâu nhưng chưa từng thấy cá voi sát thủ tấn công thuyền đánh cá bao giờ: "Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó. Nói mau!"

Trong đó, cuối cùng cũng có một tên thợ thuyền thành thật khai báo: "Có khi nào do XX giơ ngón giữa với những con cá voi sát thủ đó không? Nhưng tôi cảm thấy chuyện này thật hoang đường." Nếu đó thật sự là nguyên nhân chúng tấn công con người.

"Các cậu còn nực cười hơn. Trời ạ, vậy mà..." Chủ thuyền cảm thấy mấy tên này đầu óc có vấn đề hết rồi.

Lại nói về cái tên trẻ tuổi bị rơi xuống nước. Sau khi bị rơi xuống, gã rất hoảng sợ, thậm chí suýt chút nữa quên cả việc mình biết bơi!

Phải đến khi sặc mấy ngụm nước biển, gã mới nhớ ra mà quơ tay quơ chân, đồng thời sợ hãi cùng cực khi thấy một đàn cá voi sát thủ đang vây quanh mình. A a a!

Vừa rồi bị gã chửi như vậy, không biết đàn cá voi sát thủ này có cắn chết gã không?

Lúc một con cá voi sát thủ trong đàn bơi tới gần, gã sợ tới mức bật khóc. Gã hối hận vô cùng.

Tuy nhiên con cá voi sát thủ này lại không cắn gã mà chỉ đẩy gã lên mặt nước, để gã không bị chết cóng trong nước biển đang lạnh như băng.

Nếu không với độ lạnh buốt của nước biển như vậy thì nửa cái mạng của gã cũng không còn.

Tên kia lạnh run người, hai mắt dại ra. Lúc khôi phục lại tinh thần thì đã thấy mình ở trên lưng cá voi sát thủ. Gã ấp a ấp úng xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi."

Cùng với đó là: "Cảm ơn..."

Trên mặt biển thì vô cùng náo nhiệt. Balala và những con khác vẫn còn đang cố hết sức làm thuyền rung lắc. Song dù đã sử dụng hết sức bú sữa mẹ nhưng vẫn không làm sao lật được thuyền.

"Không được. Thuyền này lớn quá, chúng ta không lật nó lên được." Sau khi nỗ lực thử vài lần, Daya đưa ra kết luận. Nếu vậy thì bọn họ không có khả năng thành công: "Ai đã chọn cái thuyền này vậy?"

Vấn đề này không có ai trả lời được.

"Dù sao cũng không phải tao." ABCDE vội phủi sạch hết tội lỗi.

"Không ai chọn cả. Chúng ta đợi mãi mới có một chiếc thuyền đánh cá xuất hiện, ai cũng phấn khích đến phát điên rồi, cho nên không phải trách nhiệm của ai cả." Kiều Thất Tịch sợ bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ nên vội vàng kết luận. Thực ra, điều cậu muốn nói là: Làm một chuyện ngốc nghếch thì đương nhiên cái kết đã được định sẵn như vậy rồi, không có con cá voi sát thủ nào vô tội cả.

Người thanh niên còn đang nằm trên lưng Kiều Thất Tịch chờ cứu viện tới, nghe thấy âm thanh cá voi sát thủ phát ra thì vô cùng kinh sợ.

Đây không phải là vấn đề, vấn đề là...

"A, tay của anh chặn mất lỗ mũi của tôi rồi." Kiều Thất Tịch muốn khóc quá đi, cũng may là bây giờ cậu vẫn còn có thể cầm cự được.

Vài phút sau, người trên thuyền thả thang dây xuống, người thanh niên run rẩy bò lên trên.

"Hộc..." Những người trên thuyền đều nhìn thấy một con cá voi sát thủ đang nâng người đồng nghiệp bị rơi xuống nước của họ lên, giống như một con cá heo luôn sẵn sàng cứu người.

Cùng lúc đó, bầy cá voi sát thủ cũng đồng loạt ngừng tấn công thuyền đánh cá. Mọi người lại càng tin rằng hành động cười cợt và chửi bới của họ đã chọc giận đàn cá voi sát thủ này.

Không ít người trong đó cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì quả thật chuyện này bọn họ đã sai.

Bọn họ không nên oán trách cá voi sát thủ ăn trộm cá, vì không có bất kỳ luật pháp nào quy định cá voi sát thủ không được phép ăn một loại cá nào trên đại dương cả.

Tuy nhiên lại có một số điều luật quy định rõ ràng một số loài cá loài người không được phép đánh bắt.

"Hey! Các anh bạn lớn, cảm ơn chúng mày!" Ông chủ thuyền đánh cá vẫy tay với bầy cá voi sát thủ, cảm ơn chúng vì đã giúp đỡ họ.

Để cảm ơn, chủ thuyền đánh cá còn rất hào phóng ném rất nhiều cá cho bọn chúng.

Balala và mấy con khác sau khi xô đẩy thuyền thì rất đói bụng. Nhìn thấy cá, mắt lập tức sáng ngời: "Alexander lại nói đúng rồi, bọn họ thật sự ném cá cho chúng ta."

Alexander được nâng lên tận trời luôn cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng lại không nghĩ ra sai ở chỗ nào. Thôi quên đi, quên đi, ăn cá đã.

Con cá đầu tiên đụng thuyền Otis nhìn thấy mọi người vui vẻ ăn cá mà con người cho, hình như rất hài lòng với kết quả này, mặc dù hắn vẫn chưa lật được thuyền đánh cá.

Mấy loài cá trong lưới của con người rất bình thường, Otis chỉ liếc mắt qua cũng biết. Mấy loại này chưa đạt tới yêu cầu của hắn.

Những con cá voi sát thủ khác cũng vậy, chúng ăn một chút rồi thôi. Bọn chúng đề nghị đi ăn cá mập.

Otis không đáp lại, vì hắn đã quá quen với việc bọn nó một ngày phải cãi nhau mấy trăm bạn rồi.

"Chắc chắn Alexander cũng muốn ăn cá mập." Kerry tinh ranh* hỏi: "Alexander, anh nói đúng không?"

*鸡贼: hẹp hòi, keo kiệt / tính toán, hay giấu giếm tâm tư / tinh ranh, khôn lỏi, giảo hoạt.

Alexander bị biến thành công cụ lợi dụng: "?"

Không phải tui. Tui không có.

Các anh muốn ăn cá mập thì đi mà bắt, đừng có lôi tui ra làm lá chắn chứ!

Nhưng nếu không lấy cậu ra làm lá chắn, chắc chắn kế hoạch này sẽ không bao giờ được thực hiện.

Otis từ tốn nuốt cá. Ừm, mùi vị mấy con này cũng không tồi, sau đó hắn mới bắt đầu xem xét vấn đề này. Hắn tới gần Kiều Thất Tịch, nghi hoặc hỏi: "Bé đáng yêu, em có muốn ăn cá mập không?"

Kiều Thất Tịch sửng sốt, mấy lời ngu ngốc như vậy sao Otis có thể tin được chứ.

Nhưng phải nói thật, cái dáng vẻ nghiêm túc của Otis khi gọi cậu là bé đáng yêu thật trông cưng thế...

"Anh nói gì cơ? Em sao cũng được." Kiều Thất Tịch nói.

Otis chớp mắt nhìn, nhịn không được nghiêng đầu hôn em người yêu. Tuy rằng chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lại thể hiện rõ nhất tâm trạng vui sướng của hắn lúc này.

Xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn, hơn nữa đều toát ra vẻ buôn chuyện, dường như hận không thể nhìn bọn họ trực tiếp lăn hai vòng luôn lúc này,... Kiều Thất Tịch cảm thấy không được tự nhiên, oán thầm trong lòng: Đám độc thân các anh nhìn cái gì, chưa thấy hai người yêu nhau bao giờ à?

À, thật ra cũng đúng. Đàn cá voi sát thủ này toàn những anh chàng mặc âu phục điển trai, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, dường như không cần yêu đương.

Nguyên nhân thật sự là gì nhỉ?

Trên đường đi bắt cá mập, Kiều Thất Tịch bỗng nhiên thấy hứng thú với đời sống tình cảm của bọn họ, nên lén lút hỏi Otis: "Tại sao em chưa từng thấy Kerry và những người khác nói về chuyện yêu đương bao giờ vậy?"

Cậu giải thích cho Otis hiểu "yêu đương" chính là giống như quan hệ của bọn họ lúc này.

Otis chắc là có thể trả lời chứ nhỉ?

"Bọn họ sẽ không yêu đương đâu." Otis nói.

Kiều Thất Tịch ngẩn người, câu trả lời này thật ra chưa có rõ ràng, nhưng cậu cũng không hỏi lại.

Nhìn một bầy cá voi sát thủ hiên ngang bơi đi, những người trên thuyền đánh cá thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chuyện hôm nay thật sự quá nguy hiểm.

Trong số đó, có người còn quay video, chụp ảnh lại. Cũng không chỉ đơn giản để đăng lên khoe, trên thực tế, những tư liệu này rất quý giá, có thể bán với giá rất cao.

Ví dụ bán cho các hãng truyền thông chẳng hạn.

Quả nhiên người này đã bán toàn bộ tư liệu cho các hãng truyền thông và thu được cái giá hời. Hơn nữa lại còn được ông chủ hết lời khen ngợi, vì cũng góp phần tuyên truyền cho hoạt động của thuyền đánh cá.

Quá thông minh.

Vài ngày sau, ông chủ nhìn thấy tin tức không những không mắng nhân viên, ngược lại còn thưởng thêm. Bởi vì đây là lần đầu tiên ông và thuyền đánh cá của mình được lên báo, lại còn là báo chính thống nữa!

Người thanh niên giơ ngón giữa với cá voi sát thủ: Mấy người đúng là không có lương tâm.

Sau khi tờ báo được phát hành, tin tức này lập tức trở thành tin tức được quan tâm nhiều nhất trong tháng, gây ra nhiều cuộc tranh luận trên mạng.

Đừng xem thường tin tức này, bởi nó có quá nhiều khía cạnh cho mọi người thảo luận.

Mỗi khía cạnh đều tương đương với một vấn đề sâu sắc và quan trọng.

Đầu tiên, môi trường sinh sống của động vật trên biển gặp rất nhiều nguy hiểm, cần phải có hành động bảo vệ cấp bách.

Thứ hai, con người cần phải làm gì để duy trì mối quan hệ cân bằng và hài hoà với các loài động vật đây?

Và có rất nhiều vấn đề khác nữa. Mọi người từ mọi tầng lớp trong xã hội quan tâm đến những vấn đề này đều bày tỏ quan điểm của mình, tuy rằng không nhất định có thể tạo ra ảnh hưởng gì trước mắt.

Đương nhiên cũng có không ít người tỏ vẻ: Mấy việc quan tâm đến vấn đề sinh tồn của động vật chỉ dành cho thánh mẫu thôi. Nếu đã yêu thương chúng như vậy, sao bình thường vẫn ăn thịt? Gà, vịt, ngỗng không phải động vật à!

Tin rằng khi nhận được câu hỏi này, có rất nhiều người yêu động vật cũng không tìm được lời phản bác thích hợp lập tức.

Vậy thì không cần phản bác, cứ vững tin vào quan điểm của mình là được. Đối với những loại người này không nên nhiều lời.

Sau khi mấy con cá voi sát thủ công kích thuyền đánh cá, chúng nghênh ngang bơi đi mà không biết rằng chúng mà đã được lên báo. Hơn nữa mấy ảnh màu còn được đăng trên trang nhất, gần như chiếm nửa trang bìa.

Alexander: Ảnh màu? Tui cũng muốn đấy, nhưng mà chúng ta không xứng.

Một số loài cá voi sát thủ ngoại hình khác lạ thì khá dễ phân biệt, chỉ thiếu dán tấm biển trên đầu "Chúng tôi rất đặc biệt". Chúng được các tổ chức theo dõi rất cẩn thận. Nhờ dựa theo vị trí mà các đoàn thuyền đánh cá cung cấp, họ có thể bám theo dấu vết của bọn chúng.

Đây là lần đầu tiên bầy cá voi di cư này tấn công thuyền đánh cá. Trước đó, chúng đã bơi đến Bắc Băng Dương, nhưng không ở lại lâu đã rời đi. Cũng không rõ nguyên nhân gì.

Có lẽ bọn chúng không thích ứng được với nước và thức ăn ở nơi đó. Trong vòng 10 năm qua đúng là có rất ít cá voi sát thủ ngoại lai xuất hiện ở Bắc Băng Dương.

Mọi người vô cùng vui mừng khi phát hiện ra các nhóm nhỏ gồm ba loại cá voi sát thủ nhưng lại sống rất hoà thuận với nhau. Bây giờ chúng đang bơi thẳng về Nam Thái Bình Dương, dựa theo tốc độ ăn uống vui chơi của chúng chắc tầm bảy tám tháng sẽ đến nơi.

Con cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ bé lọt thỏm trong đàn cũng thích nghi rất tốt. Đó là nhờ có sự chăm sóc cẩn thận của Otis. Chỉ sau vài ngày, drone đã chụp được cảnh Otis ở bờ biển hễ bắt được con báo biển nào, lập tức đưa cho cá voi sát thủ nhỏ bên cạnh.

Ngoài ra còn chụp được cảnh hắn dạy cá voi sát thủ nhỏ sử dụng kỹ thuật mắc cạn. Chúng sử dụng báo biển sống làm công cụ. Mỗi lần báo biển sắp trốn thoát, Otis lại ngậm nó về.

Lặp đi lặp lại, kiên nhẫn như một người cha.

Nếu không hiểu rõ, cơ bản không ai nhìn ra đối diện Otis là người yêu của hắn.

Dùng cơ thể sống để luyện tập, Alexander cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn. Vẫn nên ăn luôn nó đi, không cần phải tra tấn tâm lý nó nữa.

"Em đói bụng à?" Otis buồn cười.

"Cũng không phải... Em thấy vẫn nên dùng rong biển để luyện tập đi." Đôi mắt Kiều Thất Tịch đảo quanh, rất nhanh đã tìm thấy một bó rong biển to. Cậu quyết định dùng nó để luyện tập!

"Tuỳ em." Otis không có ý kiến gì, sau đó mọi người nhìn thấy hắn ngu ngốc cùng Alexander đâm đầu vào rong biển.

"...Xông lên!" Kiều Thất Tịch lùi lại tìm một góc độ tốt, sau đó há mồm hung hăng cắn rong biển.

Một đám báo biển ngồi xổm trên bờ: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Báo báo: Đàn cá voi sát thủ này cũng biết chơi nhỉ T^T.