Biên tập: Nhật Hạ
Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Lucifer
***
Bởi vì biểu hiện trước đó của Otis rất tốt, mọi người đều đặt sự chú ý lên người đồng loại của hắn là Kiều Thất Tịch, bởi vì bề ngoài của hai người khá giống nhau cho nên thường bị hiểu lầm là anh em.
Hai vị huấn luyện viên cũng không giải thích quá nhiều về vấn đề này, chỉ có họ biết rõ: Anh trai quả thật toát lên sự mạnh mẽ từ trong xương cốt, nhưng em trai thì chưa chắc...
Còn phải xem tâm trạng hôm nay thế nào.
Nếu như muốn trộm lười, vậy thì nó sẽ trực tiếp nằm trên đài ngủ luôn, mặc kệ chuyện thi khảo hạch.
Nhận định này đều là từ kinh nghiệm đã qua mà có.
Vậy nên phương hướng huấn luyện của Ngu Thiệu đối với em trai vô cùng rõ ràng, y phải rèn cho nó biết được lúc nào có thể hơi thả lỏng một chút, lúc nào cần phải nghiêm túc làm việc.
Dưới ánh mắt lo lắng của huấn luyện viên, đến lượt Kiều Thất Tịch lên sân khấu, huấn luyện viên vỗ vỗ cổ cậu: "Đại ca Trứng à, mày tập trung một chút cho tao đi? Lát nữa thi tốt, tao cho mày ăn khô bò."
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nhìn vị huấn luyện viên đẹp trai đang nói chuyện với cậu, vội vàng gư gư, có khô bò để ăn việc gì cũng dễ giải quyết.
Không đúng, theo như những gì cậu vừa quan sát, lúc Otis đạt được vị trí số một cũng không có khô bò để ăn.
Quả thật là thế, bởi vì trong mắt huấn luyện viên, tính Bình An trưởng thành không thích ăn khô bò, được khen thưởng cũng lập tức tặng cho em trai, lâu dần huấn luyện viên cũng không tặng khô bò cho Bình An nữa.
Trứng Trứng lười biếng nếu như không làm vẫn có thể nhận được phần thưởng, vậy sau này làm sao có thể huấn luyện cho cậu được.
Kiều Thất Tịch: Gâu? Như vậy là không công bằng!
Tình cảnh của mỗi con chó đều không giống như nhau, cậu có bạn trai thương nên được ăn hai phần có làm sao đâu?
Suýt chút nữa là cậu giận thật rồi, cũng may Ngu Thiệu cười tủm tỉm xoa cậu hai cái, ở chung với hai con chó lai sói con này lâu như vậy, trong lòng Ngu Thiệu hiểu rõ, có thể nghiêm túc nói đạo lý với anh trai, bình thường nó cũng có thể tiếp thu, nhưng em trai lại chỉ có thể dỗ dành, vừa đánh vừa xoa.
"Nghiêm, đứng yên!" Huấn luyện viên mới nãy còn mỉm cười dịu dàng, giây sau đã đứng nghiêm, nghiêm túc ra lệnh cho chú chó mình dắt theo.
Dưới ánh mắt của ban giám khảo, Kiều Thất Tịch lập tức đứng thẳng, hai móng vuốt để trên ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước.
So với chó chăn cừu Đức luôn thích thè lưỡi ra ngoài, cậu và Otis đều không thích làm như vậy, bởi vì trông rất là ngốc.
Vậy nên hình tượng của hai người họ thoạt nhìn vô cùng đáng tin cậy, tư thế đứng thẳng quả thật có thể lấy ra làm mẫu trong sách giáo khoa, cho nên được chấm điểm rất cao.
Tuy ngoài mặt Ngu Thiệu trông nghiêm túc, nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng, vui sướng, đại ca Đản nhà hắn nghiêm túc, lần kiểm tra này hẳn là sẽ thành công.
"Nằm xuống!" "Lên!" "Sang trái!" "Sang phải..." Tiến lên, lui ra sau, ngậm đồ.
Sau khi thực hiện xong một loạt khẩu lệnh, huấn luyện viên liền vung tay chỉ lên đài cao: "Đi!"
Kiều Thất Tịch chạy lấy đà vài bước rồi nhảy lên đài cao, sau khi chạy được một quãng dài, là đến phần vượt chướng ngại vật, lúc đi qua rừng gậy sắt, cậu phát huy ra năng lực tốt nhất chưa từng thấy trong lúc huấn luyện.
"Tốt lắm!" Ngu Thiệu mừng rỡ vô cùng.
Chờ Kiều Thất Tịch đi ra, hắn lập tức dắt nó tới thử thách tiếp theo, leo xà kép.
Đây là thử thách mà các chú chó sợ độ cao sợ nhất, chó bình thường đi lên cũng đều run chân, mà Kiều Thất Tịch lại có tiêu chuẩn độ cao của riêng mình, chỗ này vẫn chưa được gọi là cao.
Cậu bước đi như bay, bởi vì biết dù bản thân ngã xuống cũng không có việc gì, ngã không chết được.
Lông mày của các huấn luyện viên khác đều nhướng cả lên, đây chính là ưu thế của chủng tộc mà, quả nhiên mang trong mình dòng máu của chó sói hoang dã đúng là không sợ gì cả.
Ngay cả chó trưởng thành đã huấn luyện được sáu tháng của họ cũng còn kém một chút so với tụi nó, quả là thua tâm phục khẩu phục.
Chỉ hy vọng vào mấy chú chó tiềm năng gần cuối có thể cạnh tranh được một chút.
Đúng vậy, lần này trong nhóm chó con cũng có vài con đặc biệt xuất chúng, đến bây giờ vẫn chưa lên sân khấu.
Kiều Thất Tịch không hề sợ hãi nhảy qua biển lửa, sau đó lại nhảy cái phịch xuống nước, cậu cảm thấy biểu hiện của mình ở mấy thử thách trước không tồi, chỉ cần bơi nhanh hơn Otis, vậy thì có thể bắt kịp và vượt qua Otis.
Nhưng trong lĩnh vực bơi lội, Otis vĩnh viễn là một ngọn núi khó có thể vượt qua, đại ca Đản dùng toàn bộ sức lực, tốc độ bơi làm cho cả ban giám khảo và huấn luyện viên đều tán thưởng.
Quá cừ!
Chó lai sói Đức đều am hiểu bơi lội như vậy sao?
Nhưng chỉ có cậu bản thân còn kém một chút, lúc nãy khi bơi tới đoạn cuối cùng, Otis không hề có cảm giác cố sức, mà Kiều Thất Tịch lại phải dùng hết sức lực.
Lúc bò lên bờ, bốn chân cậu đều phát run.
Chỉ chốc lát sau, ban giám khảo đã thống kê ra tổng điểm của cậu, hiện tại đang tạm thời đứng ở vị trí số hai.
What?
Alexander rất không hài lòng! Nhưng huấn luyện viên của cậu lại thỏa mãn vô cùng, tổng điểm của hai chú chó chỉ cách nhau đúng 0.5 điểm, so với tổng điểm trong lịch sử cũng là số một, số hai!
Ngu Thiệu cười vui vẻ hơn cả lúc bản thân mình lập công thăng chức.
Thật tốt quá, đúng là không tồi.
Y sờ sờ Bình An đứng bên cạnh, lúc này nó không hề né tránh bàn tay của hắn, bởi vì Bình An cũng đang nhìn chăm chú vào Trứng Trứng biểu hiện ưu tú lúc nãy, vui mừng giống như huấn luyện viên.
Ngu Thiệu càng thêm vui vẻ.
Đều tại Trứng Trứng làm bậy, làm cho y và Bình An đều rầu thối ruột.
Alexander chạy bước nhỏ về chỗ, lớp nước đọng lại trên bộ lông đã sớm bị cậu vẫy sạch, hiện tại lại vô cùng tiếc hận, hừ, đáng lẽ ra nên giữ lại để trả thù Otis nữa.
Không đạt được hạng nhất hơi hơi tiếc nuối.
Bình thường gấu nhỏ ít khi nào nỗ lực như vậy, mà có vẻ Otis cũng đoán ra được lý do, vui vẻ tiến lên, giúp đỡ bạn trai liếm sạch sẽ vết nước trên mặt.
Giỏi quá.
Otis khen.
Anh thật là không biết xấu hổ nha.
Kiều Thất Tịch bĩu môi, anh khen người được hạng hai lợi hại, chẳng phải là đang ngấm ngầm khoe khoang hạng nhất của mình hay sao?
Nhưng Otis liệu có biết ngầm khoe khoang không?
Thời tiết vào tháng ba vẫn còn hơi lạnh, vậy nên sau khi hai chú chó sói con thi xong, huấn luyện viên vội vàng dùng khăn lông hút nước vô cùng tốt lau khô cho hai người họ.
Phía sau còn có mấy con tham dự kiểm tra, bình thường cứ con nào biểu hiện ưu tú đều sẽ được xếp cuối cùng, nhưng Ngu Thiệu không vì thế mà lo lắng, y cảm thấy hạng nhất và hạng hai của Bình An và Trứng Trứng sẽ không có sự thay đổi.
Lúc chú chó được kì vọng nhất bước ra, trong nháy mắt cả Otis và Kiều Thất Tịch đang bị bọc trong khăn lông đều nhận ra sự khác biệt.
Chú chó cả người đều là lông đen này quả là một hạt giống tốt.
Nó đạt được hạng ba, huấn luyện viên của nó có vẻ khá thất vọng, nếu không có Bình An và Trứng Trứng đột ngột xen ngang tới kiểm tra, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về Đại Hắc.
Các con chó giống Labrador, Malinois và Côn Minh tiếp sau đó đều thể hiện không tệ, hẳn là cũng thuộc thành phần dẫn đầu trong nhóm.
Tất nhiên gây ấn tượng nhất vẫn là hai chú chó lai sói Đức.
Kiều Thất Tịch và Otis trở về tắm rửa xong, lại được thưởng thức món ăn ngon trong bàn tiệc lớn, Otis không ăn sữa chua và bánh kem, tất cả đều vào bụng gấu nhỏ.
Trước khi đi ngủ ban lãnh đạo còn đến tuần tra chuồng chó, thuận tiện xoa bọn họ một trận, cũng may huấn luyện viên vì lo lắng cho bọn họ đi cùng, nếu không hai người họ đã bị xoa trọc lông.
"Tiểu Thiệu, sao lại có đồ chơi ở đây?" Lãnh đạo tinh mắt đã nhìn thấy một, quả bóng cao su?
Kiều Thất Tịch: Chết rồi!
Cậu nhanh chóng dịch mông, giấu bóng cao su đi, đây đã là món đồ chơi cuối cùng của cậu rồi đấy!
Không có đồ chơi, trước giờ đi ngủ sẽ vô cùng nhàm chán, còn nữa, nếu không có nó vậy lấy cái gì đi trêu chọc Rottweiler đây ~~
"Dạ?" Ngu Thiệu nhìn thoáng qua, cười nói: "Anh nhìn lầm rồi, không thấy bóng cao su đâu cả."
Bởi vì bị Trứng Trứng tâm cơ giấu đi rồi, cho nên bây giờ nhìn lại tất nhiên sẽ không thấy, lãnh đạo cũng không để ý, nhìn lướt qua liền gật gật đầu, tiếp tục đi xem các chú chó khác.
Kiều Thất Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, má ơi, còn tưởng rằng bóng cao su của mình sẽ bị tịch thu nữa chứ.
"Mau ngủ đi." Huấn luyện viên ra dấu tỏ vẻ bản thân đã biết hết rồi.
Kiều Thất Tịch: "..." Giấu đầu trong lồng ngực bạn trai, giả vờ ngủ.
Người yêu nhào vào trong lòng ngực, bạn trai cũng rất vui vẻ.
Lúc bọn họ rời đi, Ngu Thiệu nhìn thấy Bình An ôm em trai đang ngủ say, ánh mắt bình tĩnh không chút để ý nhìn họ rời đi.
Giống như muốn nói: Con người đáng ghét đã đi rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.
Huấn luyện viên: "..."
Kỳ kiểm tra lên lớp đã kết thúc, ngày hôm sau sẽ chính thức bắt đầu bước vào buổi huấn luyện gian khổ.
Tiếng chuông buổi sáng lúc sáu giờ vừa vang lên, tất cả chú chó đã lập tức thức dậy đợi lệnh.
Huấn luyện viên tới cửa đón bọn họ, chỉ thấy trong chuồng chó lai sói Đức, Otis đã thức dậy, nhưng Alexander vẫn còn ngủ nướng bên chân hắn.
Otis cúi đầu, dùng móng vuốt lay nhẹ khuôn mặt người yêu.
Người yêu vẫn còn đang ngáy, khó chịu rên rỉ một chút, lại xoay người ngủ tiếp.
Các huấn luyện viên đang đi trên hành lang chợt nghe thấy tiếng ngáy của một chú chó.
Là ai!!??
Bọn họ đều không hy vọng đó là chó của mình, như thế này cũng quá lười rồi.
Ngu Thiệu cũng không hy vọng đó là chó của mình, nhưng y có dự cảm đó chắc chắn là chó nhà hắn.
Trong ký túc xá, Kiều Thất Tịch thật ra đã tỉnh dậy từ sớm, tai cậu nghe thấy tiếng bước chân của các huấn luyện viên, nếu không phải là Ngu Thiệu sẽ mặc kệ, nhưng Ngu Thiệu vừa tới, cậu lập tức bật dậy, mở to mắt nhất có thể.
Ngu Thiệu: "..."
Thật là, y vừa tới nơi thì tiếng ngáy ngừng, mày cho rằng con người dễ lừa như vậy sao?
Nhưng y không bắt được quả tang Trứng Trứng đang nằm trên mặt đất, quả thật là không làm được gì nó.
Dù sao mọi việc đều phải có chứng cứ, hắn cũng không thể tùy tiện oan uổng chó.
Huấn luyện viên đẹp trai dẫn bọn họ ra ngoài, tập thể dục buổi sáng trước, điều động cảm xúc cùng sự tích cực để việc huấn luyện đạt hiệu quả mong muốn.
Tám giờ mới ăn sáng, tất cả các huấn luyện viên đều ăn cùng với chó của mình, có đôi khi chó còn đoạt đi bữa sáng của họ.
Trong căn cứ mỗi ngày đều phải có trứng gà, bình thường các huấn luyện viên đều không ăn được, tất cả số trứng đó đều đi vào bụng chó.
Ngu Thiệu cũng không giữ được trứng gà, y không thích ăn là một chuyện nhưng y không được ăn lại là một chuyện khác.
"Mày là cái đồ tham ăn nhất." Huấn luyện viên chỉ vào cái trán Kiều Thất Tịch mà mắng, nhưng cuối cùng vẫn đem trứng gà nhét vào trong miệng đối phương.
"Mày ăn lòng đỏ trứng, còn lòng trắng trứng đưa cho anh Bình An ăn được chứ?"
Lòng trắng trứng cho vào bát của Otis, lòng đỏ trứng lại cho vào bát của Kiều Thất Tịch, huấn luyện viên cái gì cũng không có, chỉ có thể gặm bánh bao.
Ăn xong lòng đỏ trứng, Kiều Thất Tịch liếm liếm miệng, nói với Otis: Em muốn ăn bánh bao thịt trên tay anh ta.
Dù cho Otis vốn lạnh lùng với con người cũng biết làm vậy không được tốt lắm: Vậy thì anh ta sẽ đói chết.
Theo Otis quan sát, người này ăn quá ít, bình thường lại còn phải chia cho bọn họ một chút.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, đấy là anh không biết đó thôi, anh ta có tiền lương, tiền lương có thể mua được rất nhiều đồ ăn.
Nhưng thôi vậy, cậu trơ mắt nhìn huấn luyện viên ăn bánh bao thịt, chảy nước dãi ảo tưởng.
Ăn no xong là bắt đầu huấn luyện.
Hôm nay học bài mới, huấn luyện viên lấy ra công cụ hỗ trợ, là quả bóng Kiều Thất Tịch quen thuộc, đây chẳng lẽ là quả bóng của cậu sao.
Kiều Thất Tịch bắt đầu bất an, chẳng lẽ món đồ chơi cuối cùng của cậu cũng bị tịch thu sao???
Sau lại phát hiện mùi vị không đúng lắm, cái mùi này... Gay mũi.
Đúng vậy, bởi vì bên trong quả tennis là hàng cấm, huấn luyện viên đưa quả tennis ra trước mũi của hai chú chó lai sói con, để cho chúng ngửi được mùi này.
Kiều Thất Tịch nháy mắt đã hiểu, lập tức giải thích với Otis: Đây là nội dung huấn luyện của chó nghiệp vụ, chúng ta phải nhớ kỹ mùi này.
Otis: Ừ.
Việc này đối với bọn họ mà nói rất đơn giản.
Sau khi cho bọn họ thời gian đủ để nhớ kỹ mùi vị, huấn luyện viên liền ném bóng cao su ra ngoài, yêu cầu họ phải ngậm trở về.
Mỗi lần ngậm trở về đều có thưởng, lặp lại bốn lần như vậy, sau đó huấn luyện viên lại đem tennis giấu ở nơi không nhìn thấy được để bọn họ đi tìm.
Đây là giai đoạn đầu tiên trong huấn luyện, vô cùng đơn giản, đến giai đoạn thứ hai chính là quấy nhiễu hương vị.
Hai chú chó sói con phải tìm ra hàng cấm dưới tình huống bị mùi hương khác quấy nhiễu.
Bởi vì khứu giác của chó vô cùng nhạy cảm, đối với mùi lạ gay mũi này, họ phải học được cách điều chỉnh hô hấp cũng như lực độ tìm kiếm, như vậy mới có thể bảo vệ mũi mình.
Các chú chó bình thường đều không ý thức được điều này, vì thế cho nên ở lần đầu tiên huấn luyện bọn chúng đều gặp phải kích thích, khó chịu, không thoải mái.
Kiều Thất Tịch và Otis không gặp phải vấn đề như vậy, sau khi bị kích thích lần đầu tiên, bọn họ đã học được điều chỉnh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ tìm được hàng cấm dưới điều kiện bảo vệ được mũi mình.
Bất luận hàng cấm được giấu ở bên trong hay bên ngoài, hai chú chó lai sói con đều có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó bọn họ phải đến giai đoạn thứ ba, tìm được ma túy ở địa hình phức tạp.
Bọn họ phải đi thực hành ở các địa điểm công cộng thực tế như sân bay, nhà ga, trung tâm thương mại,...
Đây là lần đầu tiên Kiều Thất Tịch và Otis ra ngoài kể từ khi đến căn cứ, bọn họ mặc đồng phục thực tập sinh, được xe của đơn vị đưa đón tới nơi làm nhiệm vụ.
Dù đi ở sân ga biển người tấp nập, nhưng hai người họ lại không hề bị chịu ảnh hưởng, phàm là trong không khí có một chút mùi vị của hàng cấm, bọn họ đều có thể đánh hơi ra được.
Kiều Thất Tịch và Otis gần như đều đánh hơi được mùi vị bay ra cùng một lúc, nhưng Otis lại không biết làm thế nào đến được nơi đó.
Ở tầng trên, chúng ta ngồi thang cuốn đi lên đi.
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu, sau đó dẫn Otis đi lên thang cuốn: Thấy thang cuốn ở kia không? Lúc truy bắt ma túy chúng ta không cần phải tuân thủ quy định, cứ chạy thẳng lên là được.
Otis: Lúc này cũng không cần phải tuân thủ quy tắc.
Rất nhanh hắn đã bỏ xa Kiều Thất Tịch, huấn luyện viên sắp không giữ được bọn họ: "Này! Cẩn thận đừng đụng vào người đi đường!"
Thang cuốn này tuy rất dài, nhưng hai chú chó sói giống như không hề biết mệt, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cũng may Ngu Thiệu cũng là người đứng đầu của đứng đầu, y không hề làm gánh nặng cho đại ca An và đại ca Đản, ba người rất nhanh đã xông tới tầng hai.
Huấn luyện viên cũng không rõ đơn vị giấu hàng cấm ở nơi nào, mãi tới khi Kiều Thất Tịch và Otis đuổi theo một người đàn ông che kín người, liều mạng truy bắt.
Hàng cấm giấu ở trên người!
Huấn luyện viên: Vừa mới bắt đầu đã cho nhiệm vụ cấp SS kiểu này?! Đơn vị không phải người!
Người nọ hiển nhiên cũng là một kẻ thông minh, phát hiện chính mình bị bại lộ liền lập tức chạy trốn.
"Gâu?" Kiều Thất Tịch tức giận, tên khốn kia chạy đi đâu!
Bình thường vào lúc này, huấn luyện viên sẽ cởi dây xích để chó cảnh sát đuổi theo.
Chó truy tìm ma túy sau khi trải qua huấn luyện sẽ không tấn công người qua đường, lúc giằng co với đối tượng tình nghi cũng sẽ chú ý không cắn vào những nơi hiểm yếu.
Thông thường đều sẽ bó tay bó chân.
Làm chó truy tìm ma túy vô cùng nguy hiểm, nếu kẻ tình nghi trên tay có vũ khí, trong lúc giằng co chó truy tìm ma túy sẽ không tránh khỏi việc bị thương.
Hai chú chó sói được thả ra bèn dùng toàn lực truy kích đối tượng tình nghi đang chạy trốn, sau khi bắt kịp đối phương liền nhào về phía tay chân của người đó.
Mặc dù bọn họ mới được bốn tháng, nhưng khi kết hợp lại cũng đủ để khiến kẻ tình nghi bị vướng ngã.
Anh trai cảnh sát sắm vai kẻ tình nghi cũng không hề phản kháng, hắn cảm thấy biểu hiện của hai chú chó lai sói vô cùng xuất sắc.
Đáng giá sờ sờ đầu chó, nhưng không vuốt.
Ngu Thiệu rất nhanh đã chạy tới, hai người nói với nhau vài câu, sau đó hắn lai dắt hai chú chó lai sói đi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện tiếp theo.
Hàng cấm giấu trong nhà ga không chỉ có một cái duy nhất.
Bọn họ phải tìm cho bằng hết.
Việc này không làm khó được Kiều Thất Tịch và Otis, nhiệm vụ mà các chú chó khác đều phải mất vài giờ mới xong, mà bọn họ chỉ tốn một giờ đã hoàn thành rồi, thời gian đều tiêu tốn ở trên đường, nếu không đã có thể xong lâu rồi.
Nhà ga của tỉnh khá rộng nha, đúng là giỏi bắt nạt đám chân ngắn bọn họ, tấm tắc.
Kiều Thất Tịch bận vô cùng, suốt chặng đường vừa phải đi tìm ma túy, lại còn phải giới thiệu cho Otis nghe về các cửa hàng hiện đại, ví dụ như KFC, McDonald, quán mì thịt bò, cửa hàng trà sữa, gà rán, xì xụp.
Huấn luyện viên cũng không biết phải làm sao, nhanh như vậy đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, thời gian vẫn còn sớm mà.
Nếu đã ra ngoài thì tiện thể dẫn hai đứa nhóc kia đi dạo một vòng vậy.
Bình thường huấn luyện viên không được phép cho chó ăn linh tinh, bởi vì cần phải nuôi nấng tụi nó một cách khoa học, không thể tạo cho chúng thói quen xấu.
Nhưng làm gì có vị huấn luyện viên nào không lén lút thưởng cho đám chó, ha ha, Ngu Thiệu cuối cùng vẫn cho bọn họ phần thưởng.
Kem ăn ngon thật, nếu ngày nào cũng có thể ra ngoài huấn luyện, Kiều Thất Tịch đều sẽ vui vẻ chấp nhận.
Hai người chia nhau ăn một chiếc kem, sợ ăn nhanh sẽ hết, vì vậy Kiều Thất Tịch ăn rất quý trọng, mỗi lần đều chỉ liếm một chút hoặc cắn một miếng nhỏ.
Nhưng Otis lại không thèm để ý cắn một miếng lớn!
Kiều Thất Tịch: Anh cắn miếng lớn như vậy chỉ để ăn thôi sao? Chán ghét!
Ăn từ từ thôi, ăn kem phải ăn chậm.
Otis: "..."
Trên quảng trường cũng có người dắt theo chó, trong đó có một con Husky vẻ mặt đáng sợ cứ nhìn chằm chằm vào que kem của họ.
Otis vừa mới bị người yêu mắng lạnh lùng liếc nhìn Husky, sát khí tỏa ra bốn phía.
"Ư ô!" Husky hơi sợ trốn về phía sau chủ nhân, rồi lại dò cái đầu chó ở giữa hai chân của chủ.
Đây chính là sự quật cường cuối cùng của nó.
Không thể dễ dàng chịu thua!
Otis mặc kệ nó, con chó này quá ngốc!
Tầm mắt Otis rất nhanh đã bị âm nhạc chỗ đài phun nước trên quảng trường thu hút, Kiều Thất Tịch đã sớm nhìn về nó, quên cả việc ăn kem!
Ở bên ngoài đi dạo một lát, giữa trưa trở về ăn cơm, ngủ trưa, buổi chiều tỉnh dậy lại tiếp tục huấn luyện.
Huấn luyện truy tìm ma túy như vậy nhanh nhất cũng phải mất ba tuần mới hoàn thành xong, sau đó lại phải luyện tập thêm tầm một đến ba tháng nữa, mới có thể lấy được cầm chứng chỉ hành nghề.
Đương nhiên Kiều Thất Tịch và Otis không thuộc nhóm này, huấn luyện truy tìm ma túy của họ chỉ kéo dài một tuần, sau đó liền bắt đầu tiến hành huấn luyện lục soát bom, thời gian rảnh rỗi lại thực hành nội dung truy tìm ma túy.
Huấn luyện lục soát bom và truy bắt ma túy không khác biệt nhau lắm, chỉ là huấn luyện lục soát bom càng thêm phức tạp và nguy hiểm hơn mà thôi.
Không có khả năng một tuần đã hoàn thành xong, huấn luyện viên cũng đã chuẩn bị tinh thần phải huấn luyện lâu dài, tốn nhiều thời gian để đám chó biết được đâu là bom cũng như những nguy hiểm khi bom phát nổ.
Nhưng chương trình học phổ cập khoa học của huấn luyện viên còn chưa kết thúc, Kiều Thất Tịch đã vượt mức quy định nói cho Otis biết về nguyên lý khiến bom phát nổ cùng với những kiến thức liên quan khác.
Rồi lại từ bom nói tới các loại vũ khí nhiệt cũng như máy bay chiến đấu khác.
May mắn Otis có thể làm hai việc cùng lúc, vừa tiếp thu chương trình học của huấn luyện viên, vừa nghe gấu con nói chuyện nước miếng văng tung tóe giống như người đang lái máy bay chiến đấu chính là cậu vậy.
"Trứng Trứng, tập trung một chút." Huấn luyện viên nhìn thoáng qua đã biết ai trong hai anh em không chú tâm: "Còn chưa đến giữa trưa đâu, đã bắt đầu xao nhãng rồi?"
Huấn luyện viên vừa mới phê bình xong, Kiều Thất Tịch đã lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi thẳng lại, trên trán dán hai chữ: Ngoan ngoãn.
Huấn luyện viên lúc này mới tiếp tục đọc khẩu lệnh, để cho bọn họ luyện tập lại nhiều lần hạng mục "kích thích tâm lý bởi bom", khiến họ một khi phát hiện ra vật chứa bom sẽ phản ứng kịch liệt.
Truy lùng vật chứa bom cũng giống như truy tìm ma túy vậy, bọn họ đều hoàn thành rất tốt, mà vật gắn bom cũng chia thành rất nhiều loại, có một số loại cần phải phối hợp với con người, mới có thể dỡ bỏ bom trong đó.
Lúc này công việc của chó truy lùng bom vẫn chưa hoàn thành, bọn họ còn phải ở bên cạnh chờ nhân viên công tác tháo dỡ bom xong.
Trong tình huống cần thiết còn phải ngậm bom quăng ra xa.
Vật gắn bom lúc luyện tập trong căn cứ đều là thật, nhưng sẽ không đúng giờ phát nổ, điều khiển từ xa nắm ở trong tay huấn luyện viên.
Khi chó ngậm vật gắn bom đến một nơi nào đó, ví dụ như một căn phòng nhỏ kiên cố dùng để phòng ngừa phát nổ, sau khi chó đi ra, huấn luyện viên sẽ cho nổ vật gắn bom.
Mục đích là để cho chó quen với không khí khẩn trương của bài tập, thích ứng với tiếng nổ lớn.
Otis cũng không sợ giai đoạn huấn luyện này, dù sao hắn cũng chưa từng được nhìn thấy uy lực của bom bao giờ, chẳng sợ Kiều Thất Tịch một ngày phải nhắc đi nhắc lại ba lần thứ kia đáng sợ thế nào.
Huấn luyện viên ra lệnh cho hắn ngậm gói thuốc chứa bom, hắn lập tức làm theo, dùng tốc độ nhanh nhất đến căn phòng nhỏ kia vứt nó vào trong, sau đó nhanh chóng trở về.
Sau người vang lên tiếng phịch, cả căn phòng đều bị chấn động một chút.
Kiều Thất Tịch chỉ hận không thể giơ hai cái móng vuốt che lại lỗ tai, hu hu hu, thật đáng sợ, cậu không muốn ngậm gói thuốc chứa bom.
"Trứng Trứng, đến lượt mày!" Giọng nói đáng sợ của huấn luyện viên truyền tới, thể hiện rõ cậu không muốn đi cũng phải đi.
A, này...
Kiều Thất Tịch nhìn gói thuốc chứa bom lớn trên tay huấn luyện viên đẹp trai, lại ngó sang Otis: Otis, cảm giác lúc ngậm gói thuốc thế nào? Có run không? Có kích thích không?
Otis yên lặng một lát, mới trả lời: Không có cảm giác gì, giống như ngậm hàng cấm vậy.
Hắn cảm thấy hạng mục huấn luyện này lặp đi lặp lại một cách không cần thiết, chỉ cần nhớ được mùi của bom là được rồi.
Lại tiếp tục huấn luyện kiểu này, hắn có lẽ sẽ ngủ mất?
Kiều Thất Tịch giậm chân, sao có thể không có cảm giác gì được chứ, đáng ghét.
Cậu cảm thấy Otis quá tuyệt vời.
Nhưng mệnh lệnh vẫn phải tuân thủ, cùng lắm thì cậu tưởng tượng bao thuốc này trở thành bánh bao thịt là được.
Phi phi, vậy cũng không được, nếu ngậm bánh bao thịt, cậu chắc chắn sẽ luyến tiếc nhả ra.
Không thể được!
Dưới sự thúc giục năm lần bảy lượt của huấn luyện viên, Trứng Trứng vốn sợ hãi gói thuốc chỉ đành không tình nguyện hoàn thành huấn luyện.
Mà bởi vì cậu không quá tình nguyện, cho nên huấn luyện này phải lặp đi lặp lại nhiều lần nhằm đề cao độ phục tùng của chó, còn gọi là giải mẫn cảm*.
(*) Giải mẫn cảm, một thuật ngữ y học, là một phương pháp được sử dụng để điều trị các phản ứng quá mẫn loại I do các chất gây dị ứng cụ thể gây ra.
Kiều Thất Tịch: ???
Thông minh lại bị thông minh hại?
Bởi vì Alexander cản trở, làm hại Otis hai ngày nay đều buồn ngủ, mỗi ngày vừa mở mắt là phải đi huấn luyện ngậm gói thuốc nổ.
Vì thế hắn quyết định cùng người yêu tâm sự.
Buổi tối, Otis đè Alexander dưới bụng quan tâm: Không biết em đang sợ cái gì, chẳng lẽ em không thấy được điều khiển phát nổ nằm trong tay huấn luyện viên hay sao?
Kiều Thất Tịch sửng sốt: Thật ư?
Cậu thật đúng là không nhìn thấy, còn tưởng rằng từ lúc cậu ngậm gói thuốc nổ là đã bắt đầu đếm ngược.
A a a, vậy nên lần nào cũng rất lo lắng...
Otis cạn lời luôn, trầm ngâm một lát, mới khuyên cậu: Em cần phải cố gắng hơn một chút, thành tích không thể hiện được gì cả, em cố gắng không phải là để thắng đối thủ cạnh tranh.
Kiều Thất Tịch biết nỗ lực là để thắng được mạng sống của cậu.
Quả thật chỉ mới bốn tháng đã thi được hạng hai làm nửa tháng này cậu luôn tự mãn, cảm thấy bản thân chỉ cần tùy tiện là có thể làm tốt hơn so với các chú chó khác.
Thực tế lại không phải như vậy.
Kiều Thất Tịch dúi đầu vào trong lòng ngực Otis, xấu hổ không chịu được: Em biết rồi Otis, lần sau sẽ không để cho anh thất vọng.
Otis không hề thất vọng, trong mắt hắn gấu con vẫn luôn rất lợi hại.