Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 121: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (7)




Biên tập: Nhật Hạ

Chỉnh sửa: Ely | Đọc kiểm: Lucifer

***

Phàm là người đã được tiếp thu nền giáo dục hiện đại thì ngay từ khi còn nhỏ đã mang trong mình nỗi sợ đối với các vật phẩm có thể phát nổ. Đây là sự ảnh hưởng từ thầy cô, cha mẹ, từ truyền thông tới các tác phẩm điện ảnh.

Điều mà Kiều Thất Tịch phải làm là vượt qua bản năng sợ hãi với các vật phát nổ. Cậu cần phải dùng tâm trạng bình thản để đối mặt với nó.

Hiện tại, điều khiển kíp nổ quả thật là đang nằm trên tay huấn luyện viên, nhưng sau này khi thực sự làm nhiệm vụ, không ai biết khi nào vật đó sẽ nổ, nhưng bản thân cậu vẫn phải ở yên vị trí hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi ngủ no nê, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy quả nhiên vẫn phải tiếp tục huấn luyện hạng mục tương đồng như cũ.

Thực ra tối hôm qua không chỉ có mình Otis là lo lắng cho Kiều Thất Tịch, mà ngay cả huấn luyện viên của họ cũng lo lắng cho tình hình của Trứng Trứng, chẳng lẽ Trứng Trứng vốn xuất chúng mọi mặt lại thật sự không thể đảm nhiệm nhiệm vụ truy tìm chất nổ hay sao?

Hắn ta không tin.

Nhưng hắn ta vẫn không tìm ra nguyên nhân ở đâu.

Hôm nay lúc ăn cơm sáng, Ngu Thiệu ôm lấy thân hình đang nhổ giò của Trứng Trứng vuốt ve, cổ vũ nó: "Buổi huấn luyện hôm nay dũng cảm hơn nữa cho tao nhé, có được không?"

Nếu Trứng Trứng không khắc phục được nỗi sợ với gói thuốc nổ, vậy thì nó sẽ không theo kịp tiến độ của Bình An, sau này lỡ như Bình An bị phái đi truy tìm thuốc nổ, vậy thì Trứng Trứng chỉ có thể làm nhiệm vụ khác.

Thật lòng Ngu Thiệu cũng không nỡ tách bọn nó ra.

Suy bụng ta ra bụng người, hai chú chó này đều đã cùng nhau vượt biển đi tha hương nơi đất khách, cả hai chỉ có mình nhau thôi, thật không nỡ tách bọn nó ra.

Kiều Thất Tịch ngẩng đầu: "Gâu!"

Cả chó và người đều đang dần trở nên thân thiết hơn, cậu cũng dần quen với việc huấn luyện viên vuốt ve mình, mà Otis dường như cũng đã chấp nhận Ngu Thiệu.

Tất nhiên chuyện này cũng không thể hiện được rằng hắn có cái nhìn tốt về con người, chỉ là hắn hiểu rõ công việc và cuộc sống sau này của mình và bé đáng yêu cần có con người làm cộng sự.

Ngu Thiệu là một sự lựa chọn không tệ, Otis cũng không ghét hắn.

Tất nhiên nếu người khác cũng muốn vuốt ve Alexander thì Otis sẽ có ý kiến.

Tất cả huấn luyện viên trong căn cứ đều biết Bình An rất bảo vệ em trai, vì thế có đôi khi họ cũng sẽ trêu chọc nó một chút, khiến Bình An tức giận đuổi theo họ.

Những huấn luyện viên này thật sự quá đáng ghét mà!

Khi huấn luyện hạng mục "chống lại dụ dỗ", các chú chó khác chỉ có một huấn luyện viên xa lạ cầm đùi gà đi dụ dỗ tụi nó, nhưng đến lượt Bình An lại có đến bốn, năm huấn luyện viên cầm đủ loại thức ăn tới dụ dỗ nó.

Lúc đó Otis thực sự bị giày vò, hắn không sợ bản thân không chịu đựng được cám dỗ, mấy thứ này căn bản là không thể dụ dỗ được hắn, hiểu chứ?

Hắn chỉ sợ Alexander không chịu nổi cám dỗ, ngậm cái hết luôn đùi gà...

Quả thật trong lòng Kiều Thất Tịch, "chống lại cám dỗ" chính là nội dung huấn luyện ác mộng đối với cậu, lúc đó cậu toàn phải dúi đầu vào trong đất, dùng móng vuốt che lại hai mắt mới chống lại được!

Nước dãi đều chảy đầy đất rồi, ô ô ô.

Vậy nên ngậm gói thuốc nổ có thể khó hơn được sao?

Tất nhiên là không rồi!

Sau khi được bạn trai và huấn luyện viên khơi thông, biểu hiện của Kiều Thất Tịch trong buổi huấn luyện vô cùng dũng cảm, cậu không hề do dự đối mặt với gói thuốc nổ, ánh mắt cũng chẳng hề sợ hãi, trên người cậu cuối cùng cũng tỏa ra khí thế chẳng ngán bất cứ thứ gì giống như Otis vậy.

Nội dung huấn luyện này cuối cùng cũng đã thuận lợi vượt qua.

Trứng Trứng đã có tư cách làm chó tìm bom.

"Giỏi lắm!" Ngu Thiệu vui vẻ sờ đầu Kiều Thất Tịch.

Để thưởng cho biểu hiện ưu tú của cậu, Ngu Thiệu còn đặc biệt mua một quả bóng tennis mới cho nó, cái cũ đã bị chơi đến hỏng.

Bởi vì được thưởng quả tennis mới nên buổi chiều lúc ra ngoài chơi, Alexander liền ngậm đồ chơi mới đi trêu ngươi mấy con chó khác, thật sự quá gợi đòn.

Bình thường lúc làm như vậy Alexander không hề cảm thấy bản thân mình xấu tính, trái lại cậu còn cảm thấy mình đang giúp các huấn luyện viên rèn luyện tâm tính cho đám chó.

Chó trong căn cứ khi ra ngoài chơi cũng có đồ chơi của mình, thậm chí huấn luyện viên còn sẽ cùng bọn chúng chơi ném đĩa.

Có thể nói rất ít khi xảy ra việc cướp đoạt đồ chơi của nhau, đây là chuyện hoàn toàn cấm.

Nhưng hôm nay có thể là do Kiều Thất Tịch quá mức khoe khoang, trong lúc chơi tennis lại học ra trò mới, khiến các chú chó khác cảm thấy quả tennis của cậu chơi vui hơn, vì thế có một chú chó không nhịn được mà cướp đồ chơi của cậu.

Đại Hắc!

Kiều Thất Tịch nghĩ thầm: "Mày thèm đòn sao Đại Hắc!"

Đại Hắc chính là chú chó đạt hạng ba trong kì thi lần trước, hiện tại Đại Hắc đã lớn hơn một chút, thoạt nhìn gầy nhưng lại rắn chắc hung mãnh, nó bất ngờ dùng móng vuốt đánh bay tennis của Kiều Thất Tịch.

Kiều Thất Tịch cũng không giận, cậu chỉ đuổi theo cướp bóng tennis về, nhưng con Rottweiler thường xuyên bị cậu trêu kia lại vô cùng đáng giận mà chạy phía trước cậu, có vẻ cũng muốn cướp bóng của cậu.

Đúng vậy, bởi vì bình thường Kiều Thất Tịch khoe khoang quá mức, cho nên đâu chỉ có duy nhất một con chó muốn cướp đồ chơi của cậu đâu!

Thôi vậy, cậu cũng chẳng thèm tức giận, quyết định không đi tranh giành với đám nhãi ranh này.

Nhưng Otis lại tức giận.

Otis vốn dĩ đang híp mắt nằm phơi nắng bảo vệ Alexander chơi đùa gần đó, nhìn thấy bạn đời bị bắt nạt, hắn lập tức đứng lên nhảy xuống, đuổi theo chó đen.

"Đại Hắc!"

"Bình An!"

Huấn luyện viên của hai bọn nó vừa phát hiện tình hình không ổn, liền ngay lập tức hô ngừng lại, nhưng đã chậm, mấy chú chó đã đánh nhau rồi, xung quanh rơi vào hỗn loạn.

Mà kẻ gây ra chuyện này không ai khác chính là mấy chú chó ưu tú đứng đầu!

Cũng may còn chưa đánh được bao lâu đã bị huấn luyện viên chạy tới tách ra.

Otis lông tóc vô thương đứng ở một bên, quét mắt nhìn đám chó con một cái, cả người phát ra uy hiếp của bậc lão làng, làm đám chó vô cùng đề phòng.

Không dám hó hé.

Vừa nãy tuy nói là đánh nhau, nhưng thực chất chỉ có mình con chó lai sói này là đơn phương dạy dỗ bọn nó mà thôi, nói đúng ra là không phải đánh nhau, chỉ là dạy cho tụi nó một bài học thôi.

Huấn luyện viên đương nhiên biết được chuyện vừa xảy ra, chỉ đơn giản là cái đám nhóc nghịch ngợm này cướp đồ của Trứng Trứng, sau đó bị anh của nó tẩn cho một trận.

"Tất cả đứng nghiêm!"

Huấn luyện viên vừa ra lệnh, đám chó vừa nãy còn kẹp chặt cái đuôi lập tức đứng nghiêm.

Bao gồm cả Kiều Thất Tịch còn có tâm trạng đi nhặt tennis về, cũng nhanh chóng chạy tới cạnh Otis, đứng nghiêm. Bên trong miệng là quả tennis lưu luyến không rời.

Cũng là đầu sỏ gây tội trong sự cố lần này.

"Bọn mày giỏi lắm, còn dám đánh nhau nữa à?! Đã dặn bao nhiêu lần là không được đánh nhau rồi?" Huấn luyện viên chắp tay sau lưng, vô cùng tức giận mắng bọn nó một trận.

Không phạt không được, mắng xong hắn lại nói với bọn nó:"Tất cả những ai tham gia đánh nhau, đều bị phạt nhốt lại mười hai tiếng."

Kiều Thất Tịch ngơ ngác, thật sự bị nhốt lại sao?

Đúng vậy, huấn luyện viên bắt đầu điểm danh, trong danh sách không có Kiều Thất Tịch. Bởi vì cậu không tham dự đánh nhau, cùng lắm chỉ có thể xem là ngòi nổ.

Tennis lạch cạch rơi ra từ miệng Alexander, cậu muốn nói với huấn luyện viên, cậu cậu cậu, cậu cũng muốn được nhốt cùng.

Otis liếc mắt nhìn cậu một cái: Đừng nghịch ngợm...

Bị nhốt lại rất khó chịu, trong đầu gấu nhỏ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Thiệt là, người này còn có mặt mũi kêu cậu đừng gây chuyện?!

Kiều Thất Tịch không cam lòng yếu thế mà trừng mắt lại: "Anh anh anh, sao tự nhiên anh lại đi đánh nhau? Ô ô y y thật là làm em tức chết mà, nếu còn đánh mạnh hơn thế nữa anh sẽ bị tiễn về quê đó!"

Đến lúc đó còn thi biên chế gì nữa.

Chỉ có về nhà nhặt rác mà ăn.

Anh có chừng mực mà.

Otis bị huấn luyện viên dắt đi, vừa đi vừa dặn dò người yêu: "Buổi tối ngoan ngoãn tự mình đi ngủ, đừng nhớ anh quá."

Kiều Thất Tịch: Thúi!

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng cậu lại vô cùng lo lắng. Nhìn bóng dáng Otis bị dắt đi, tâm trạng cậu rối bời.

Nghe nói bị nhốt lại sẽ không được cho ăn uống, phòng lại vô cùng nhỏ hẹp, còn phải tiếp nhận giáo dục tư tưởng.

Đến chó bình thường không có trí khôn còn cảm thấy khó chịu, huống chi là Otis.

Hắn làm sao vượt qua được mười hai tiếng đồng hồ này đây?

Ai, Kiều Thất Tịch vừa giận vừa lo, quyết định chờ ngày mai Otis ra khỏi đó, nhất định phải nghiêm túc nói với hắn ở chỗ này tuyệt đối không thể gây chuyện.

Gây chuyện sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng có lẽ Otis sẽ nhàn nhạt nói một câu: "Ai mạnh người đó có quyền."

Kiều Thất Tịch: ...

Đáng ghét, sao lại có lý như vậy chứ.

Giống như lúc này đây, bởi vì tất cả những chú chó gây chuyện đều là chó ưu tú, cho nên huấn luyện viên chắc chắn sẽ không ghi tội xử phạt trong hồ sơ của bọn nó, vì nếu ghi tội sẽ ảnh hưởng đến công việc tương lai, ai, đây chẳng phải gọi là luật pháp không phạt dân chúng sao?

Đám chó tham gia đánh nhau đã bị huấn luyện viên dẫn đi, những chú chó còn lại bên ngoài qua bốn rưỡi lại tiếp tục đi huấn luyện tới tận sáu giờ mới nghỉ ngơi đi ăn cơm.

Bữa tối là ăn cơm tập thể, mỗi chú chó đều ngậm bát của mình đi múc cơm, trước nay Kiều Thất Tịch và Otis đều đi cùng nhau, giống như lúc còn là học sinh vậy, bên người có bạn sẽ không cô đơn.

Ôi chà, hôm nay đằng trước, đằng sau đều là khuôn mặt xa lạ, Kiều Thất Tịch chẳng quen với bất cứ con chó nào cả, vì thế cậu mới phát hiện, yêu đương thật sự sẽ làm ảnh hưởng đến xã giao.

Giống như trong cuộc sống chỉ có mình bạn trai, không còn bạn bè nào khác vậy.

Huấn luyện viên tới cầm bát ăn của Kiều Thất Tịch đi lấy cơm, bình thường đều là lấy hai phần, nhưng hôm nay chỉ cần cầm một bát đi thôi.

"Anh mày đang bị nhốt lại, đêm nay chắc hẳn sẽ đói bụng. Vậy nên mày đó, phải nghe lời một chút, đừng đánh nhau, nếu không mày cũng sẽ bị đói bụng." Bàn tay to lớn của Ngu Thiệu xoa xoa cổ và lưng của Trứng Trứng, tận tình khuyên bảo. Thiệt là, nếu hôm nay chỉ có mình Bình An phạm lỗi, nó chắc chắn sẽ bị trừng phạt, nhận xét về nó cũng sẽ nghiêm khắc hơn.

"Gâu âu." Kiều Thất Tịch nhìn thức ăn trong bát mình, đột nhiên lại cảm thấy không ngon, cậu không muốn Otis phải chịu đói.

Chẳng lẽ không thể lén đưa đồ ăn sao?

Huấn luyện viên thương bọn họ như vậy, không biết có thể lén mở cửa sau cho Otis không?

Không thể, quy củ chính là quy củ.

Mục đích của việc nhốt lại chính là muốn đám chó hiểu chúng đã làm sai, nếu đi cửa sau thì còn gì là nhốt lại nữa.

Kiều Thất Tịch nhanh chóng ăn cơm xong, theo huấn luyện viên đi rửa bát cho cậu, không ngừng làm nũng hy vọng huấn luyện viên đừng tức giận, đối xử tốt hơn với Otis một chút.

Nhưng huấn luyện viên lại cho rằng cậu đang thấy cô đơn, thỉnh thoảng lại duỗi tay vỗ vỗ đầu cậu an ủi: "Sao thế? Vắng anh trai nên buồn sao? Mày không thể như vậy được, Trứng Trứng, mày phải quen với việc ở một mình, đừng ỷ lại vào anh trai quá."

Tuy rằng Ngu Thiệu sẽ không cố tình tách hai người ra, nhưng hắn vẫn hy vọng Trứng Trứng có thể tự mình độc lập, không nên quá ỷ lại vào Bình An.

Bảy rưỡi tối, đám chó ở trong đại sảnh xem TV, tất nhiên không phải xem chương trình nghiêm túc nào đó, mà là xem hoạt hình. Đây là thời gian thư giãn thứ hai sau một ngày khổ hạnh vất vả.

Hôm nay xem Minions, vừa đáng yêu lại vừa hài hước, Kiều Thất Tịch nhìn đến mê mẩn. Nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại bắt đầu cảm thấy chột dạ.

Ách, Otis còn đang bị nhốt lại, đáng ra cậu không nên ở chỗ này vui vẻ xem phim mới phải.

Nhưng nhỏ giọng nói một câu, nội dung rất hay.

Chín rưỡi tối, huấn luyện viên dắt bọn họ ra ngoài đi tiểu, sau đó trở về phòng cho chó nghỉ ngơi.

Đêm nay ngay cả con Rottweiler chuồng đối diện cũng không có ở đây, chỉ có một mình cậu, căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng, Kiều Thất Tịch không kiềm chế được việc nghĩ nhiều.

Giống như những gì Otis đã nói, cậu nhớ Otis. Không biết hiện giờ Otis đang làm gì?

Liệu có thấy nhớ cậu không...

Otis tất nhiên là nhớ cậu, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua hắn và Alexander xa nhau lâu như vậy, trọn mười hai giờ đồng hồ.

Hắn quả thật đang phải chịu trừng phạt, nhưng không phải do khó chịu vì bị nhốt, mà là bởi vì bị nhốt khiến hắn và Alexander bị chia cắt.

Có lẽ trong lòng Otis đang hối hận, lần sau vẫn nên nghe lời em ấy, không gây chuyện trong căn cứ.

Phòng giam giữ rất nhỏ, hắn chỉ có thể nằm bò hoặc xoay người bên trong, hơn nữa cũng không có ánh sáng.

Bất kỳ con chó nào cũng đều không thích hoàn cảnh như vậy, đoán chừng chỉ cần hưởng qua một lần sẽ không dám tái phạm nữa.

Nhưng Otis vẫn ổn, với hắn mà nói chỗ này vừa không yên tĩnh, cũng vừa không tối tăm, thính giác của hắn vô cùng nhạy bén, có thể nghe thấy tiếng động từ những con chó khác, đôi mắt cũng có khả năng quan sát trong bóng tối, có thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh...

Chỉ thế thôi sao?

Nhớ tới thân thể ấm áp, cùng ánh mắt tràn ngập sức sống (tức giận) của người yêu, hô hấp Otis trầm xuống, cảm giác được thân thể mình có chút thay đổi.

Hiện tại Otis đã tầm năm tháng tuổi, bề ngoài vẫn là một đứa nhóc vô cùng ngây thơ, phải rất lâu nữa mới trưởng thành về mặt sinh lý.

Nhưng linh hồn hắn đã hoàn toàn trưởng thành, luôn thời thời khắc khắc ghi nhớ về quãng thời gian triền miên ngày trước.

Bình thường phải đi huấn luyện sẽ không thấy gì. Nhưng tối nay bé đáng yêu không ở bên người, liền sẽ nghĩ tới.

Trằn trọc mãi đến nửa đêm, Otis mới rơi vào giấc ngủ.

Thật ra còn có một lý do khác nữa khiến hắn mất ngủ, sáng nay thiếu mất nửa buổi huấn luyện, tinh lực không có chỗ nào phát tiết tất nhiên sẽ không ngủ được.

Kiều Thất Tịch lại khác, cậu tuy rằng cũng nhớ Otis, nhưng vừa nằm xuống đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau lúc sáu giờ sáng, Trứng Trứng bình thường rất thích ngủ nướng đã sớm đứng nghiêm, chờ đợi huấn luyện viên dắt cậu ra ngoài.

Hôm nay huấn luyện viên cũng dậy từ sớm, trước tiên tới phòng tạm giam thả Bình An đã bị nhốt nửa ngày trong đó ra, thuận tiện củng cố lại công tác giáo dục tư tưởng một chút, nhìn xem Bình An đã biết sai chưa?

Nhưng huấn luyện viên cảm thấy... tên nhóc này căn bản không hề biết hối cải, nó biết bản thân đang làm gì, cũng hiểu rõ hậu quả của nó.

Nhưng nó vẫn cứ làm.

Đúng vậy, sau khi được thả ra, Otis lắc lắc bộ lông trên người, thả lỏng người sau khi bị nhốt mười hai tiếng.

Các chú chó khác vừa được ra ngoài đã vội vàng túm huấn luyện viên của mình chạy, muốn đi tiểu và chơi đùa.

Nhưng Otis lại khác, hắn chậm rãi dẫn huấn luyện viên đến nhà cho chó, bởi vì Alexander vẫn còn ở nơi đó.

Thành tinh!

Huấn luyện viên cũng chịu thua, Bình An rất thông minh, hơn nữa còn có tình có nghĩa, hắn chỉ hy vọng nó biết phải trái, lúc đối mặt với chính sự không xử lý theo cảm tính...

Vào trong nhà cho chó, các chú chó khác đều đã được dắt đi, chỉ còn mỗi Alexander vẫn còn nhón chân đứng chờ.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân của huấn luyện viên.

Cậu kích động nhô đầu ra, phát hiện Otis cũng tới, lại càng thêm vui vẻ.

Cửa vừa mở ra, hai chú chó liền ngay lập tức thân mật thay phiên nhau liếm láp miệng cùng khuôn mặt của đối phương dưới mí mắt của huấn luyện viên, tất nhiên chủ yếu là Trứng Trứng liếm anh trai, anh trai vẫn bình tĩnh như cũ.

Lúc tập thể dục buổi sáng, không khí cuối xuân bên ngoài ập vào mặt, có thể dễ dàng nhận ra mùa hè sắp đến.

Lúc hai người họ đi tiểu ở chỗ bãi cỏ, Kiều Thất Tịch không kiềm được tò mò hỏi thăm: "Otis Otis, cảm giác khi bị nhốt thế nào? Có khó chịu không?"

Nhịn đi vệ sinh suốt mười hai tiếng, Otis đã sắp nhịn hỏng, lúc này được thoải mái đi vệ sinh, cả người hắn đều khoan khoái dễ chịu.

"Không có cảm giác gì."

Otis có lệ.

"Mạnh miệng!"

Kiều Thất Tịch không chấp nhận câu trả lời này, như vậy sẽ chỉ làm cậu thêm lo lắng hơn mà thôi: "Ô ô, em muốn nghe tình hình thật sự, anh kể cho em nghe được không?"

Kiều Thất Tịch biết Otis không muốn cậu buồn, vậy nên mới cố tình giấu giếm chi tiết về chuyện hắn bị nhốt, nhưng không nói ra sẽ chỉ làm cậu nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng quá mức hơn thôi.

Thật là hết cách.

Otis đành phải nhẹ nhàng miêu tả bâng quơ: "Phòng giam rất nhỏ, nằm bò có hơi khó chịu, trừ cái đó ra thì không có vấn đề gì cả."

Bởi vì đấy đã là cái khó chịu nhất rồi.

Còn cả nỗi nhớ về đối phương nữa.

Có đói bụng không?

Kiều Thất Tịch nghe xong đau lòng muốn chết, ô ô: "Vậy lần sau anh nhớ đừng đánh nhau nữa nhé? Bọn nó cũng không phải thật sự bắt nạt em."

"Được."

Otis tỏ vẻ, dù sao trải qua chuyện này, chắc hẳn sẽ không còn ai dám bắt nạt Alexander nữa.

Còn về chuyện có đói bụng không... Chịu đói một chút thì tính sao, trước đây khi bọn họ ở ngoài tự nhiên cũng không phải chưa từng trải qua cảm giác đói hơn thế này.

Mỗi ngày có cơm ăn là đủ rồi.

Lúc tập thể dục buổi sáng, Otis dù đói bụng vẫn là người dẫn đầu như cũ, thoạt nhìn giống như không hề bị chuyện nhốt lại ảnh hưởng.

Mà những con chó cùng bị nhốt chung với hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút sợ hãi đối với huấn luyện viên, bộ dạng nịnh nọt sợ bị trừng phạt sau khi làm sai chuyện.

Nói trắng ra là sau khi được thả ra liền ngoan như cháu vậy.

Otis: Thế này mà còn đòi cướp đồ chơi của bé đáng yêu, chậc.

Thời điểm ăn sáng lúc tám giờ, Kiều Thất Tịch còn định nhường thêm đồ ăn cho Otis, đáng tiếc Otis lại không để ý đến cậu, ăn xong phần mình liền đi huấn luyện.

Hừ! Lãng phí lòng tốt của người khác!

Huấn luyện viên cười, trước khi huấn luyện lại làm mặt nghiêm túc: "Bình An! Đây là lần đầu tiên mày bị nhốt lại, nếu còn có lần sau sẽ bị ghi tội xử phạt, sau này sẽ không thể cùng Trứng Trứng làm việc cùng một chỗ nữa, hiểu không?"

Bộ lông của Otis bởi vì bị uy hiếp mà xù lên ngay lập tức, so với việc bị nhốt lại, hắn càng để tâm đến chuyện bị bắt phải xa cách Alexander.

"Gâu âu âu!" Anh ấy hiểu rồi, huấn luyện viên!

Kiều Thất Tịch nhanh chóng đứng dậy, thay hắn trả lời, đồng thời có hơi tò mò với trình độ tiếng Trung của Otis, không biết hắn có nghe hiểu được không?

Được.

Nhưng Otis không để con người vào mắt, nhưng hôm nay bị đe dọa, vì Alexander, hắn đành phải lên tiếng.

Tiếng này là từ lỗ mũi hừ ra.

Huấn luyện viên: Khá lắm! Mày còn làm giá hơn cả tao.

Sau chuyện bị phạt nhốt lại, huấn luyện vẫn bình thường diễn ra như thế, từng ngày trôi qua, hình thể của Kiều Thất Tịch và Otis cũng lớn lên.

Phòng cho chó con quá nhỏ, tuy bình thường lúc đi ngủ cũng không đến mức chật chội, vì dù sao khi ngủ bọn họ đều ôm nhau, không đến nỗi khó chịu.

Nhưng lại không thể vận động mạnh được.

Trong lòng Alexander tràn đầy oán niệm, muốn đổi một căn phòng lớn hơn.

Trải qua nhiều lần bị cậu ám chỉ, huấn luyện viên cuối cùng cũng thực hiện lời hứa đổi chỗ ở cho bọn họ, hàng xóm lần này đều là đám chó chuẩn bị tốt nghiệp, thoạt nhìn vừa đáng tin cậy lại vừa uy phong, khác xa với đám chó choai choai.

Sinh viên tốt nghiệp lâu lâu lại bị dắt đi vài con, nghe nói là đi theo huấn luyện viên tới nơi làm nhiệm vụ.

Sau khi một lứa huấn luyện viên cùng với chó đã được huấn luyện của mình rời đi, tất nhiên sẽ lại có một lứa huấn luyện viên cùng một đàn chó mới được nhận vào.

Huấn luyện viên mới đều còn rất trẻ, tất cả thoạt nhìn chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, tinh thần phấn chấn bồng bột phi thường, lúc mới vào bọn họ sẽ không được tiếp xúc với chó ngay, mà bắt buộc phải đi theo tiền bối một thời gian, học cách trở thành một huấn luyện viên, sau khi vượt qua bài kiểm tra mới có thể có được một chú chó của riêng mình.

Trước kia lúc được ra ngoài Kiều Thất Tịch thường sẽ vui vẻ đi chơi, nhưng từ khi trong căn cứ xuất hiện một đám anh đẹp trai ngây ngô, lúc được thả lỏng cậu cũng sẽ không chạy loạn khắp nơi, mà đổi thành ngậm tennis đi xem anh trai huấn luyện.

Mà lý tưởng lớn nhất của các anh trai là gì?

Tất nhiên là nhanh chóng vượt qua kì kiểm tra, sau đó có được một chú chó cho riêng mình!

Chú chó lai sói con gần đó thích đến xem bọn họ huấn luyện, sao lại đáng yêu như vậy được chứ?

Không sai, lúc Kiều Thất Tịch đang ngồi ngắm các anh trai, thì các anh trai cũng đang nhìn cậu. Quả thật rất hiếm có, hận không thể ôm cậu vào trong lòng hôn hít, vuốt ve.

Tuy cùng là chó lai sói, nhưng một đứa khác lại không có khí chất ngốc nghếch khiến người ta muốn hòa tan, hay muốn ôm nó. Mà ngược lại, phong thái hoang dã của nó khiến cho bọn họ phải ao ước một con chó lai sói như này làm chiến hữu, cùng nó kề vai chiến đấu.

Tất nhiên họ đều biết chó lai sói rất khó huấn luyện, hơn nữa không phải cứ muốn là có được.

Lên mạng tra một chút giá cả của hai anh em chó lai sói quý này...

Mà vị Phùng cục trưởng dám bỏ nhiều tiền như vậy để mua chó khiến họ nhớ mãi, cuối cùng cũng tiện đường đi làm việc trên tỉnh, tới căn cứ chó cảnh sát thăm bọn họ vào một ngày cuối tuần.

Thuận tiện hỏi thăm Ngu Thiệu một chút chừng nào thì thi kiểm tra? Đừng kéo dài quá lâu, đến lúc đó lại bị người hớt tay trên, anh sẽ khóc chết.

Ngu Thiệu nói chờ thêm hai tháng nữa.

Năng lực học tập của Trứng Trứng và Bình An rất mạnh, các con chó khác bình thường đều chỉ chuyên về một hoặc hai kỹ năng, đến lúc đó hai đứa bọn nó tranh thủ một hơi cuỗm hết chứng chỉ.

Hoàn mỹ tốt nghiệp.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tại trường cảnh sát mà không trải qua một lần bị nhốt làm sao xứng làm nhân vật chính.

Chương sau sẽ tốt nghiệp rồi đi làm nhiệm vụ ~