Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả?

Chương 153: Truyền thuyết về sói - Chiến binh thầm lặng (39)




Giây tiếp theo, Otis không chút do dự nhặt miếng thịt khô lên, chạy đến bên cạnh bé đáng yêu. Người làm hắn nóng ruột nóng gan ngày nhớ đêm mong.

Tuy nhiên tư thế chạy của hắn ổn định chứ không giống như Kiều Thất Tịch. Bốn chân cậu chạy loạn xạ như có suy nghĩ riêng.

Otis—

Thật kỳ diệu khi cậu có thể chạy trơn tru mà không bị ngã!

Chẳng qua là vì lúc nãy cậu quá kích động muốn lao vào lòng Otis mà thôi.

Nói ra thì phải xin lỗi, dựa vào mùi hương của bạn đời, Kiều Thất Tịch đã sớm biết tối nào hắn cũng chờ ở gần trang viên.

Hắn không dùng ngôn ngữ làm phiền mà chỉ dùng mùi hương quen thuộc làm bạn cậu, nói cho cậu biết: Anh ở đây.

Hai bên va chạm, Kiều Thất Tịch không kịp phanh lại đâm sầm vào lòng của Otis.

Otis nheo mắt lại, hắn đương nhiên có thể tránh được loại công kích liều lĩnh này. Nhưng dường như hắn cũng không muốn từ chối gánh nặng ngọt ngào này nên để đối phương thoải mái lao tới.

Cậu đè người xuống đất, chiếc lưỡi ướt át không ngừng liếm láp mặt hắn. Thậm chí cả mắt và mũi cũng không bỏ qua. Sự nhiệt nhiệt tình của cậu làm hắn không thể kháng cự.

Ư ử ư ử, Otis ơi!

Em nhớ anh quá à.

Lúc này, Gấu Nhỏ giống như một lão già biến thái đung đưa trên người Otis. Mà Otis vui vẻ nằm ngửa, ngoan ngoãn để mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Anh cũng rất nhớ em.

Không có quá nhiều lời ngọt ngào, chỉ có ánh mắt tập trung và bầu không khí mãnh liệt do sự xuất hiện của hắn tạo nên.

Sau khi Kiều Thất Tịch bình tĩnh, Otis cẩn thận kiểm tra cơ thể của đối phương. Mùi trên người cậu nói cho hắn biết cậu không bị thương.

Tuy nhiên, Otis nhăn mũi và hơi nhướng đuôi mắt: Trên người em có mùi của người khác.

Mùi rất nồng, nếu không tiếp xúc thường xuyên mùi không thể nồng như vậy được.

Cảnh sát Gấu Nhỏ vừa hôn vừa cắn bạn trai cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu hừ một tiếng rồi cúi đầu ngửi ngửi xong thản nhiên nói: Đúng rồi nè, tuần này em đều ở chỗ Center. Đương nhiên sẽ có mùi của anh ấy.

Nghe em nói vậy có vẻ có lý nhỉ?

Otis băn khoăn từ tận đáy lòng. Hắn giả bộ tức giận cắn cổ Gấu Nhỏ, nhìn thì có vẻ dữ tợn nhưng lại không hề đau.

Ư ử ư ử, không mà... về đến nhà em đi tắm ngay!

Kiều Thất Tịch dựa vào người hắn nói không chút do dự. Đây là cách tốt nhất để đối phó với sự ghen tuông của bạn đời.

Mà không phải đổ thêm dầu vào lửa nói 'anh ấy cũng chỉ là con người, không cần phải ghen tị', đó là biểu hiện của EQ thấp.

Trên đường về, cảnh sát Gấu Nhỏ nhai thịt khô còn Otis thì ngậm chiếc USB. Thỉnh thoảng hắn quay lại giục...

Bé đáng yêu chỉ biết ăn: ...

Rốt cuộc mang thịt khô đến đây có phải là một sai lầm không?

Kiều Thất Tịch: Vớ vẩn! Không thể đúng hơn!

Không phải là ở chỗ Center không được ăn không ngon, chỉ là cậu rất nhớ mùi vị này.

Các đồng chí Cục an ninh quốc gia đều ở căn cứ tạm thời. Mấy ngày nay bọn họ khá nhàn rỗi, ngoại trừ chú ý hành động của Center còn thu thập không ít tin tức. Mỗi ngày đều hít drama, hít đến bổ cả phổi.

Về phần nhiệm vụ mà nói, bao nhiêu năm trôi qua cũng không có tiến triển gì, bọn họ không ngại đợi thêm một hai ngày. Nói chính xác là họ cũng không tin có thể hoàn thành nhiệm vụ trong mười ngày.

Một đoạn thời gian để lấy được tín nhiệm, lại thêm một đoạn thời gian lấy được tài liệu là tình huống tốt nhất. Thật ra trong lòng mọi người đều không tin tưởng lắm, được 50% tự tin cũng nhiều lắm rồi.

Người duy nhất tin Trứng Trứng có thể lấy được tài liệu là huấn luyện viên Ngu Thiệu. Trong hai ngày này, y thấy hơi lo lắng bồn chồn. Với tính cách của Trứng Trứng mà không có động tĩnh gì thì thật là kỳ lạ.

Bình An vẫn vậy, tối nào cũng mang theo một miếng thịt khô ra ngoài cho đến sáng lại lặng lẽ mang về. Ngu Thiệu không đợi cửa nhưng thấy vậy y rất đau lòng.

Y đã thề sẽ không nhận bất cứ nhiệm vụ nào làm chúng chia xa. Nói thế nào nhỉ, nếu chính y cũng phải chia xa với người mình thích, y không đáng.

Nhưng còn Trứng Trứng và Bình An thì sao?

Chúng phải được ở bên nhau.

Sáng nay Ngu Thiệu dậy sớm tắm rửa sạch sẽ đứng thẳng ở cổng. Vì che giấu thân phận, y cải trang đến nỗi ngay cả mẹ y thấy cũng không nhận ra.

Thông thường vào giờ này Bình An sẽ về, bởi vì sau khi mặt trời mọc sẽ không an toàn. Cho dù là lúc đó có rất ít người nước ngoài lang thang ngoài đường đi chăng nữa.

Ngu Thiệu đứng chờ trong gió lạnh, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Thị lực của y rất tốt, y lập tức nhận ra không chỉ có Bình An mà còn có cả Trứng Trứng trở về!

Y bật cười khanh khách để lộ hàm răng trắng bóng.

Mặc dù huấn luyện viên ngụy trang tới mức mẹ đẻ cũng khó nhận ra nhưng Kiều Thất Tịch đã lập tức nhận ra dựa vào mùi hương.

"Ư ử ư ử!" Cậu chạy như bay tới nũng nịu thân thiết.

"Về rồi hả? Hừ, ngoan ghê!" Huấn luyện viên ôm chó cưng không nhịn được sờ sờ: "Để tao xem mày có gầy đi không?!"

Ở bên ngoài y không dám gọi tên Trứng Trứng mà chỉ có thể bày tỏ sự phấn khích của mình bằng một cái ôm.

Càng đáng mừng là Bình An đã mang về thông tin mà các đồng chí từ Cục An ninh Quốc gia yêu cầu.

Sau khi kiểm tra trong máy tính, nó thực sự chính xác như những gì họ muốn.

Các đồng sự rất vui mừng: "Cuối cùng viên đá lớn trong lòng này cũng rơi xuống. Sau khi xác định an toàn chúng ta sẽ lập tức trở về."

Khi mọi người đang thảo luận khi nào trở về thì cảnh sát Gấu Nhỏ ở trong bồn tắm rửa với một đám bong bóng trên trán.

Cậu không bẩn tẹo nào mà còn có mùi thơm thoang thoảng cơ. Yêu cầu cậu đi tắm thật là quá đáng.

Tuy nhiên huấn luyện viên cũng rất kiên nhẫn giúp Trứng Trứng mở tiệc ăn mừng hoàn thành nhiệm vụ nội gián.

Tám giờ sáng, Kiều Thất Tịch - người đã kết thúc thân phận nội gián ngồi ăn sáng với Otis. Cậu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ và nhớ đến Center.

Trong phòng ngủ lớn nhất của trang viên.

Tối qua Center tỉnh giấc một lần rồi quay lại giường chìm vào giấc ngủ say. Trong giấc mơ gã cảm thấy có một con chó to lớn luôn bên cạnh gã và làm bạn với mình.

Thật là một giấc mơ đáng lo ngại, Center nghĩ thầm thì ra trong vô thức gã đã chấp nhận sự tồn tại của một hơi thở khác.

Vì giấc mơ này nên sau khi Center tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy vui vẻ.

Mặc dù phát hiện Alexander đã không còn bên cạnh nhưng gã lại thấy bên gối đầu có một con gấu trắng, dùng một đôi mắt to tròn nhìn anh.

Center vừa tức vừa buồn cười. Trong lòng gã rối bời nhưng vẫn giơ tay bóp đồ chơi của đối phương.

Buổi sáng bên bàn ăn, David báo cáo lịch trình cho Center như thường lệ. Đây là ngày đầu tiên gã đi làm sau khi bị thương.

Công việc cũng không quá nhiều, khá phù hợp với phong cách làm việc thường ngày của Center. Nhưng bây giờ gã không có tâm trạng làm việc.

Gã phàn nàn: "Ba tháng nay tôi không được nghỉ ngơi, cuộc sống như thế này thật sự là quá đủ rồi".

Ông chủ đột nhiên có thái độ lười biếng, mà... David nhìn xung quanh: "Thưa ngài, ngài không cảm thấy hôm nay thiếu thiếu gì đó sao?"

Dường như David nhận ra rằng con chó lớn thích bám lấy ông chủ không ở bên cạnh, chẳng lẽ sáng nay Alexander lại ngủ nướng?

"Ý của cậu là Alexander sao? Nó đi ra ngoài chơi rồi." Center tự nhiên nói.

David không quá để ý nói về công việc: "Nếu như ngài không hài lòng với sắp xếp công việc như vậy, tôi sẽ từ chối... Tuy nhiên trong khoảng thời gian này có một số lịch trình quan trọng bị tồn đọng."

Kể từ khi Alexander đến, ông chủ hành động như một con sen, tuy chỉ một chút thôi.

"David, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Center phát hiện đã lâu gã không nghỉ ngơi. Nhưng lần này thì khác, gã có một ý tưởng mới: "Có lẽ, chúng ta có thể thuê một CEO." Để người đó xử lý công việc hàng ngày.

David: Ngài còn trẻ như vậy đã muốn nghỉ hưu ư?

"Cậu cảm thấy có thể tin tưởng ai?" Có vẻ như trải qua chuyện của Alexander, Center cảm thấy mình có lẽ cần phải định nghĩ lại cốt lõi của sự tin tưởng. Thật ra gã không nhất định phải truy cầu sự tin tưởng hoàn mỹ, điều đó vốn không tồn tại.

Thông thường, mối quan hệ đôi bên cùng có lợi là mối quan hệ bền chặt nhất.

"Ngài nghiêm túc chứ?" David nghiêm túc hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ ông chủ, hắn mới gật đầu: "Tôi sẽ lập cho ngài một danh sách, ngài tự chọn nhé."

Thư ký David rất nhanh nhạy và không bao giờ làm Center thất vọng.

Sau khi từ chối công việc, bệnh nhân có thể ung dung ở nhà. Trong khoảng thời gian này Center lên mạng không phải chỉ xem lung tung mà tìm kiếm có mục đích.

Ngay cả khi sử dụng ảnh của Alexander để tìm kiếm thông tin cũng rất khó khăn. Bởi vì Center không hiểu tiếng Trung Quốc nên anh cần sử dụng các công cụ dịch thuật để tìm thông tin hữu ích.

Tìm đau cả mắt.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có kết quả. Cuối cùng hắn cũng tìm được tin tức về Alexander. Thông tin khiến gã vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra Alexander là chó cảnh sát, không phải chó đặc công. Thân phận của đối phương rất chính thống, tương đương với quân nhân ở Trung Quốc.

Alexander mới tham gia công việc này chưa đầy một năm nhưng nó đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ và lần nào cũng hoàn thành chúng một cách hoàn hảo.

Center nhìn thấy trên tin tức một tấm ảnh tương đối trẻ của Alexander. Khi đó nó vẫn còn nhỏ. Nhưng đôi mắt của nó vẫn dễ thương và chân thành, lóe lên sức sống và ánh sáng long lanh.

Trên tin tức, Center thấy Alexander được khen dũng cảm và xuất sắc thì bất giác bật cười sung sướng như chính mình được khen.

Tiếng Trung gọi là cùng thấy vinh quang.

Hóa ra ở Trung Quốc Alexander nổi tiếng như vậy. Nó là một sự tồn tại đầy tự hào.

Center phát hiện ra Alexander có một người bạn đời không thể tách rời. Mỗi bức ảnh đều cho thấy chú chó có tính nghiêm khắc hơn trông giống như một ngọn núi bảo vệ Alexander đang hớn hở hạnh phúc.

Một lần nữa, Center cảm thấy Alexander rất xuất sắc, không chỉ làm tốt công việc, có tương lai xán lạn mà còn kết bạn được những người bạn tốt sống chết bên nhau.

Rất lâu trước đây, Center cũng từng khao khát cuộc sống như vậy, nhưng đáng tiếc ở bên cạnh gã vẫn luôn không có ai.

Cả ngày xem tin tức về Alexander, Center xoa xoa mày, sau đó gã nhận được danh sách từ David.

Thật ra Center biết mình quá kích động. Đây không phải là một quyết định được suy nghĩ thấu đáo, nhưng gã vẫn xem thử danh sách.

Danh sách này khá bất ngờ, hóa ra những đối tượng đáng tin cậy trong suy nghĩ của David thì Center lại chẳng quen ai.

David: Tất nhiên, bởi vì ngài thường rất lạnh lùng và không cho mọi người cơ hội đến gần.

Người ta đồn rằng chỉ có chó mới tiếp cận được ngài.

Chưa ai có gan tặng chó cho ngài Center. Quá lộ liễu và khúm núm sẽ làm người ta ghét.

Nhiều người như vậy nên chọn như thế nào?

Jean?

Center nhìn thấy cái tên quen thuộc của mình, liền dùng bút khoanh tròn: "Cậu chắc chắn tên của anh ta có thể xuất hiện ở đây?"

David: "Chắc chắn rồi."

Như để xua tan nghi ngờ của Center, anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Ngài không cần lo lắng, anh ta sẽ trung thành với ngài như Alexander."

Center giật giật khóe miệng, Alexander không trung thành với tôi.

Nói đến quan hệ của hai người, Center đột nhiên thấy cái chữ 'Jean' này cũng khá vừa mắt, gã mệt mỏi nói: "Mang anh ta tới gặp tôi."

Tuy rằng "Jean" đối với gã khá xa lạ, nhưng những người khác lại càng xa lạ hơn.

Nhận được lời mời từ Center giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, đã thế còn chứa đầy dâu tây.

Tại sao?

Vì chuyện của Bob sao?

Làm sao Center có thể biết rằng gã đã khiến một chàng trai trẻ chín chắn mất ngủ cả đêm, đoán đi đoán lại tâm trí của gã.

Khi biết mình sắp làm việc cho ngài Center, Jean vui vẻ đồng ý và ngay lập tức xin từ chức quản lý gia tộc.

Jean ra đi khiến cổ phiếu doanh nghiệp của gia đình anh liên tục sụt giảm, điều này thật khủng khiếp.

Jean: Tôi muốn trèo lên cành cao, ai cản được tôi?

Bên ngoài đồn đại: Jean đã giúp ông Center giải quyết Bob và được đánh giá cao nên có cơ hội trở thành người bạn tâm giao của ngài Center.

"Vết thương của cậu còn chưa lành sao?" Jean cũng ở đó vào đêm xảy ra chuyện, anh nhìn Center bị đưa ra ngoài, máu tươi loang lổ khắp sàn.

"Ừ." Center gật đầu, gã luôn tỏ ra uy nghiêm trước mặt cấp dưới của mình.

"Chúng ta kết thúc công việc trước đi, tôi pha hồng trà cho cậu." Jean đứng dậy, chủ động cắt ngang việc bàn giao công việc.

Center nói: "Người hầu có thể làm chuyện này."

Dù sao đối phương cũng là người thừa kế của một gia tộc lớn. Nhất định từ nhỏ đã được nuông chiều không phải làm bất cứ công việc lặt vặt nào.

Bản thân Center cũng như vậy, gã còn không biết hồng trà phải pha như thế nào, bởi vì nó vốn không cần thiết.

"Để tôi làm." Jean thể hiện bản thân mà không làm người khác khó chịu: "Người hầu trong nhà cậu tuy rất tốt, nhưng tôi đã học cách làm quản gia rồi, có lẽ tôi pha hồng trà sẽ hợp với cậu hơn."

Câu này lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của Center: "Tại sao anh lại học quản gia?"

Thật khó mà tin nổi.

"Sở thích thôi." Jean nói: "Dù sao học một khóa cũng không khó, thêm một chứng chỉ thêm một kỹ năng."

Center: "..." Vớ vẩn.

"Cậu cảm thấy không còn gì để nói phải không? Nhưng hôm nay không phải tôi đã cơ hội dùng đến kỹ năng này đó sao?" Jean cười.

Không biết tại sao anh khiến Center nhớ đến con cáo trong tuyết.

Gã đánh giá người thanh niên trước mặt: cao to đẹp trai, lịch sự nhã nhặn, năng lực xuất chúng, tương lai gần có lẽ có thể tiếp nhận vị trí của gã.

Như vậy rất tốt, Center dự định sau khi Jean tiếp nhận vị trí của gã, gã sẽ đến Trung Quốc.

Center không hi vọng có thể mang Alexander về luôn. Nghĩ bằng mông cũng biết không thể mang một con chó cảnh sát đang tại ngũ rời khỏi Trung Quốc được.

Nhưng gã có thể xin nhận nuôi chó cảnh sát đã nghỉ hưu. Không biết bây giờ đăng ký thì sau này có được ưu tiên xếp trước không.

Gã có thể đóng góp tiền bạc và công sức.

Jean thấy ngài Center lại không tập trung. Vẻ mặt này thường xuyên xảy ra kể từ khi anh tới đây, đó là vẻ mặt hoài niệm.

Nỗi buồn có lẫn hi vọng mong manh, dường như người đã rời đi kia vẫn không hoàn toàn dập tắt hi vọng cuối cùng của gã.

Vẻ mặt này của ông chủ có sức thu hút kỳ lạ.

"Tôi pha hồng trà xong rồi, cậu nếm thử có ngọt không?" Jean không khách khí làm gián đoạn hồi ức của đối phương. Có gì mà đáng nhớ chứ, cách tốt nhất để quên đi một người là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Hi vọng ông chủ có thể hiểu...

"Cám ơn." Hồng trà ngọt vừa phải, Center không cảm thấy khó chịu: "Cậu có lòng, chúng ta tiếp tục làm việc." Gã muốn nhanh chóng bàn giao công việc để mình muốn làm gì thì làm.

Jean hơi sửng sốt: "Trông cậu có vẻ rất vội vàng."

"Có một chút." Bình thường Center không phải là người thích tâm sự, nhưng không thể không nói, thái độ của Jean làm bầu không khí thoải mái, khiến gã muốn nói thêm vài câu: "Cậu là người thông minh, có lẽ cũng nhìn ra hiện tại tôi không có tâm trạng làm việc. Đợi cậu tiếp quản công việc tôi sẽ ra ngoài một chuyến."

Về lý do tại sao phải đi, dù anh không nói nhưng ngôn ngữ cơ thể đã thể hiện rõ, suy nghĩ đều viết rõ trên khuôn mặt : Anh đi tìm kẻ bội bạc đã bỏ đi.

Nụ cười trên mặt Jean suýt tí nữa không nhịn được. Đương nhiên đây là không có khả năng, bất cứ lúc nào ở đâu thì anh đều không có kẽ hở.

Ngay cả khi cảm giác đã vô cùng tồi tệ, anh vẫn có thể mỉm cười nói: "Vậy thì chúc cậu may mắn."

"Cám ơn." Center thật sự cần chúc phúc. Gã nói xong những lời này thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều, trên mặt vô thức treo lên một nụ cười.

Jean : "..."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gấu nhỏ: Tui là chó cảnh sát, Center là sếp cũ, chúng ta đều có tương lai tươi sáng~