Họ dẫn hai con chó ra nước ngoài chơi vài ngày. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn mới quyết định ngồi máy bay về nước.
Nhiệm vụ này dù thành công mỹ mãn nhưng dù sao cũng là bí mật không thể trắng trợn công khai.
Vì vậy, cấp trên không có cách nào công khai khen ngợi những đóng góp Kiều Thất Tịch và Otis, mà chỉ có thể bí mật tăng lương cho họ.
Vào làm chưa đầy một năm mà lương đã cao hơn huấn luyện viên.
Huấn luyện viên: Có vẻ như nguyện vọng ăn bám chó của y sắp thành hiện thực rồi!
Ngu Thiệu là một huấn luyện viên cẩn thận, y cảm thấy đối với chó, lương và huy chương là trống rỗng chỉ có ngày nghỉ lễ mới là linh hồn.
Vì Trứng Trứng và Bình An đã lâu không gặp nên Ngu Thiệu đã xin cho họ nghỉ một tuần để đôi trẻ thân mật.
Phùng Kiêu sẵn sàng đồng ý: "Em cũng cho anh một kỳ nghỉ để anh nghỉ ngơi ở nhà."
"Không cần." Ngu Thiệu rất thành thật: "Lần này anh cũng không làm gì, chỉ giúp bọn chúng ăn uống tắm rửa mà thôi."
"Cũng đúng." Phùng Kiêu nghĩ vậy không thể không cười và trêu chọc: "Anh có bao giờ phát hiện ra rằng kể từ khi anh có Bình An và Trứng Trứng, anh chỉ cần nằm thôi cũng giành chiến thắng không?"
Hào quang tinh anh trước đây không còn nữa. Giờ đây chó của anh luôn là người xông pha lên trước, còn anh chỉ được xem như hậu cần.
"Chuyện này ai mà ngờ được?" Vẻ mặt của Ngu Thiệu rất phong phú.
Đúng là mấy hôm nay y nhàn rỗi quá, đi làm mà cứ như không nên thấy không quen.
"Không sao, em thấy vậy cũng tốt. Hay là anh muốn một mình ra ngoài xông pha?" Phùng Kiêu có vẻ thản nhiên hỏi nhưng quai hàm căng cứng lại tiết lộ sự thật rằng hắn không thản nhiên đến thế.
"Anh không có suy nghĩ như vậy." Ngu Thiệu ôm vai bạn tốt, thầm nghĩ, anh muốn bên cạnh em: "Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Em đi đâu nhớ mang anh đi theo."
Phùng Kiêu rất vui, hắn cảm thấy những lời yêu thương của Ngu Thiệu rất khiêu khích. Hắn mỉm cười gật đầu, hy vọng rằng đối phương sẽ không bao giờ quên.
"Được, anh đưa chúng về nghỉ ngơi." Ngu Thiệu vội vàng rút tay về, trong lòng thầm nghĩ: Tình yêu trào dâng cũng không được vượt qua giới hạn lễ nghĩa! Nhịn!
Đối phương nói: "Vâng, em đi với anh."
"Há?" Ngu Thiệu sắc mặt thay đổi, dường như đang che giấu bí mật không nói ra được,y sờ mặt nói: "Hay em đừng đi nữa, nếu muốn ngày mai đến cũng không muộn, hôm nay không tiện lắm."
Nói tóm lại, y không muốn Phùng Kiêu tan làm với y.
Phùng Kiêu khó chịu nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Cái này. . . Anh muốn không gian riêng tư một chút." Ngu Thiệu suy nghĩ hồi lâu rồi nói, tuy rằng không phải không gian riêng tư của y mà là không gian riêng tư của Bình An cùng Trứng Trứng.
Phùng Kiêu vẫn chưa biết điều đó, nếu em ấy không thể chấp nhận thì sao?
Trong lòng huấn luyện viên rất rối.
"Không gian riêng, anh có không gian riêng không?" Giọng điệu của Phùng Kiêu mạnh mẽ khí phách. Đừng quên hiện tại hắn là ông chủ, nếu hắn nói không có thì sẽ không có.
Ngu Thiệu: "..."
Thằng nhóc này giỏi thật, cục trưởng man rợ của anh.
Kiều Thất Tịch và Otis vừa trở về Trung Quốc nên tình trạng lệch múi giờ vẫn chưa tự điều chỉnh lại được. Cả hai ngủ ngon lành trên ghế sau trong khi sen hốt phân và huấn luyện viên lằng nhà lằng nhằng.
Vào ban đêm khi hai human ngủ, họ tràn đầy năng lượng tìm kiếm xung quanh nhà. Tiếng ồn quá lớn khiến Ngu Thiệu và Phùng Kiêu không thể ngủ được. Tất nhiên, nếu không có những tiếng động này, họ có lẽ cũng sẽ không ngủ được.
Hai người cùng nhau mở cửa, nhìn thấy nhau họ cười khan: "Anh/em tỉnh rồi à?"
"Ừ, anh đi tìm đồ ăn cho bọn nó, em ngủ tiếp đi." Ngu Thiệu vội vàng nói.
"Bọn chúng có thể tự tìm được, anh đừng làm phiền chúng..." Lúc này, trong đầu Phùng Kiêu chỉ toàn hình ảnh hai con chó đang âu yếm nhau, hắn cảm thấy đêm hôm đó Ngu Thiệu có thể đã nhìn thấy.
Sau đó Ngu Thiệu không hề tỏ ra chán ghét, có phải bởi vì Bình An và Trứng Trứng chỉ là động vật không?
Nếu là con người thì sao?
"......" Làm phiền?
Ngu Thiệu dừng chân lại sau đó quay đầu nhìn Phùng Kiêu, người này làm sao có thể dùng từ này?
Trừ khi đối phương biết điều gì đó.
Chẳng lẽ đêm đó y bịt mắt chậm nên hắn đã kịp nhìn thấy rồi?
Dưới cái nhìn của Ngu Thiệu, Phùng Kiêu cảm thấy tai mình nóng lên, hắn không kìm được ho nhẹ một tiếng: "Anh Thiệu, họ là một cặp."
Ngu Thiệu mở to hai mắt nhìn, haizzz, quả nhiên người này đã biết.
"Nhưng dường như anh không muốn em biết." Trên mặt Phùng Kiêu lộ ra vẻ khó hiểu: "Tại sao?"
Hắn đã nghĩ về câu hỏi này nhiều lần, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Hôm nay hắn cuối cùng không nhịn được hỏi Ngu Thiệu.
Nhìn kỹ vẻ mặt của Phùng Kiêu, không có sự ghê tởm nào khác ngoài sự bối rối, Ngu Thiệu nói: "Anh chỉ sợ hành vi của họ sẽ làm em sợ."
Phùng Kiêu cười: "Không, em chúc phúc họ."
"Vậy thì tốt." Hai người nhìn nhau cười ngây ngô.
Kiều Thất Tịch và Otis đang trong phòng khách lục đồ đã nghe rõ cuộc trò chuyện của họ. Hóa ra sen hốt phân cũng là người biết chuyện, thật tuyệt!
Họ có phải là một cặp không?
Otis lấy trộm thức ăn trong nhà cho Gấu Nhỏ ăn rồi để đối phương ngủ trong vòng tay của mình. Còn hắn không ngủ ở bên cạnh canh gác như một người bảo vệ.
Lệch múi giờ chỉ là một cái cớ, Otis lệch múi giờ thật nhưng Kiều Thất Tịch ăn no buồn ngủ.
Cậu cuộn tròn trong vòng tay của đối phương. Á à , sen hốt phân và huấn luyện viên cơ à?
Nói theo cách này, Kiều Thất Tịch có lúc nghĩ như vậy, nhưng có lúc thấy không phải vậy.
Cảm giác sen hốt phân và huấn luyện viên dù phải lòng nhau nhưng lại không muốn ở bên nhau.
Trên tình bạn , dưới tình yêu.
Đây là từ thích hợp nhất để miêu tả họ.
Không ai muốn tiến thêm một bước thì sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành quan hệ yêu đương.
Otis nửa hiểu nửa không. Hắn tùy ý à một tiếng. Hắn cũng không muốn tìm hiểu tìm cảm của con người. Chỉ là hắn cảm thấy trái tim của Gấu Nhỏ và con người khá tương đồng.
Có vẻ như cách suy nghĩ giống con người hơn gấu bắc cực và sư tử.
Alexander chưa chắc đã hiểu gấu bắc cực và sư tử nhưng Otis chắc chắn cậu hiểu rất rõ con người.
Sau hai ngày bay lệch múi giờ, Kiều Thất Tịch cũng không còn buồn ngủ cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng cậu cũng có tinh thần thân mật nồng nhiệt thắm thiết với Otis.
Thời tiết này tất nhiên là ở nhà.
Hai người sống cùng họ đều tự giác ra ngoài để tạo không gian riêng cho họ.
Kiều Thất Tịch: Cảm ơn ...
Thành thật mà nói, Otis khá tiết chế và không thường xuyên yêu cầu. Nhưng mỗi lần đều yêu cầu rất cao khiến Kiều Thất Tịch biết cảm giác đầu óc trống rỗng là gì.
Điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Otis và Alexander ở bên cạnh nhau lâu như vậy , cậu biết làm thế nào để thỏa mãn đối phương.
Hơi khoa trương một chút nhưng nó gần như đã trở thành bản năng.
Vâng, nhóc này rất thành thạo!
Kiều Thất Tịch xấu hổ và khó chịu nhìn lại bản thân. Trên con đường làm hài lòng bạn đời của mình, cậu cần cố gắng hơn nữa.
Tuy nhiên mỗi khi cậu cố gắng , Otis lại đảo khách thành chủ ăn sạch cậu, không có cậu có cơ hội thể hiện sức mạnh.
Cho nên cũng không thể trách cậu nằm 0.
vào buổi trưa thời tiết trở nên ấm hơn,hai tên sen hốt phân vẫn chưa quay lại . Kiều Thất Tịch cam chịu nằm ngửa.
Sau khi thân mật, con thú thỏa mãn ngả đầu lên người cậu và tận hưởng một giấc ngủ ngon lành.
Nhưng Kiều Thất Tịch biết rằng Otis không hoàn toàn ngủ, chỉ cần cậu cử động một chút đối phương sẽ thức dậy.
Hết sức cảnh giác.
Di chứng của việc bị xa cách gần 10 ngày dần yếu đi sau một tuần không tách rời. Otis sẽ không còn thức dậy vào nửa đêm nữa.
Kiều Thất Tịch luôn rất đau khổ về điều này, cậu có thể tưởng tượng được ra ở nước ngoài đối phương vẫn luôn ngủ không ngon giấc.
Otis tội nghiệp.
Hoàn thành nhiệm vụ quan trọng một cách bí mật. Mặc dù chuyện này không được công khai nhưng những người cần biết đều biết hết.
Có câu nói người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo., Kiều Thất Tịch và Otis đã nổi tiếng rồi, hiện tại càng nổi. Những vụ án khó và những vụ án nhiều năm không giải quyết được thi nhau đổ về.
"..."
Huấn luyện viên của Ngu Thiệu đeo mặt nạ đau khổ: Từ hôm nay, y sẽ học cách nói không.
Tục ngữ có câu, thép tốt nên được sử dụng trên lưỡi đao. Từ nay về sau nhiệm vụ nào mà cảnh khuyển khác có thể làm được thì đều từ chối hết.
Nếu làm hết nhiệm vụ thì Bình An và Trứng Trứng sẽ không được nghỉ ngơi mất.
Phản ứng của Sir Trứng khi biết tin: Bé Ngu làm rất tốt, về sau tui có thể cân nhắc chia một ít tiền hưu cho cậu!
Một buổi tối yên bình, gia đình bốn người vừa ăn tối vừa xem tin tức quốc tế.
Trên tin tức thông báo, ngài Center đã tuyên bố từ bỏ công việc kinh doanh của gia đình, nhường vị trí CEO cho người quản lý trẻ tuổi hơn.
Kiều Thất Tịch đột nhiên quên ăn, cậu ngây người nhìn Center trên màn hình TV. Sau khi xa cách gần nửa tháng, miếng gạc trên tay Center đã được gỡ bỏ, và vết thương dường như đã lành, vậy là tốt rồi.
Chỉ là dường như trên mặt anh không có nụ cười, chẳng lẽ anh không vui sao?
Là một con động vật, Kiều Thất Tịch chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ ảnh hưởng đến con người nhiều như thế nào. Giống như Otis đã nói, cậu chỉ là một con vật cưng.
Ăn nhanh lên.
Mải xem TV quên ăn cơm là không đúng, Otis liếc nhìn người bên cạnh.
Kiều Thất Tịch quá tập trung chú ý Center, cậu tiếp tục chăm chú nhìn như không nghe thấy lời nhắc nhở của Otis.
Bé đáng yêu không để ý tới mình, Otis khẽ nhướng mày, sau đó cũng không thèm nói lời nào dùng chân bấm điều khiển từ xa tắt TV.
Bây giờ chúng ta có thể ăn cơm tử tế không?
Kiều Thất Tịch:? ? !
Sen hốt phân và huấn luyện viên:? ? ! !
Tin tức đang hay mà, sau tự nhiên muốn tắt là tắt luôn thế?
Vấn đề là không có người / con chó nào dám mở nữa. Phải nói rằng, trong ngôi nhà này Bình An khá uy nghiêm.
Có lẽ Kiều Thất Tịch biết lý do tại sao Otis tắt TV, cậu có hơi cắn rứt lương tâm.
"Ăn cơm đi, ăn cơm đi, Trứng Trứng ăn cơm tử tế nào!" Huấn luyện viên với sen hốt phân đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Nhất định là do Trứng Trứng chỉ xem TV không chịu ăn cơm nên Bình An mới tắt TV đi.
Đều do Trứng Trứng liên lụy.
Vài ngày sau, có tin mới là ngài Center từ chức sang Trung Quốc.
Một người đàn ông nổi tiếng như vậy, ngay khi anh vừa nhập cảnh, hầu như tất cả các đơn vị liên quan đều nhận được tin tức.
Cơ quan an ninh quốc gia lập tức căng thẳng, người này có ý gì? Trực tiếp đến tận cửa để đòi một lời giải thích?
Đây chắc chắn là một cách tiếp cận rất không khôn ngoan.
Sau đó, họ phát hiện ra đối phương không có bất kỳ hành động nào để yêu cầu giải thích, mà trực tiếp đến văn phòng chi nhánh đồng chí Trứng Trứng làm việc.
Đồng chí Trứng Trứng: Nguy hiểm!
Vội vàng gọi cho cảnh sát Ngu Thiệu để y mang chó ra ngoài trốn.
Nhưng Ngu Thiệu lo lắng Phùng Kiêu sẽ phải một mình đối mặt với Center. Trong suy nghĩ của y, Center là một nhân vật đầy mưu mô và ghê gớm, rất khó đối phó.
Không thể phớt lờ.
Kiều Thất Tịch ra ngoài tuần tra trở về thấy Center đang ngồi trong phòng làm việc sen hốt phân. Cậu ngây người một lúc.
Có phải là Center không..?
Cảnh sát Gấu Nhỏ rất ngạc nhiên, đuôi cậu không tự chủ vẫy hai lần và đầu cũng nghiêng theo.
Anh chàng châu u đẹp trai tóc vàng mắt xanh ngồi trên ghế xem tạp chí chuyên ngành. Anh không hiểu chữ Hán nên chỉ xem tranh.
Đôi mắt của Center dừng lại rất lâu trên một bức ảnh. Bức ảnh Alexander đeo một bông hoa lớn màu đỏ tuyên dương công trạng.
Thật đáng yêu.
Center tự hào về cậu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình. Anh ngẩng đầu lên liền thấy Alexander trong bộ đồng phục chó cảnh sát đang nghiêng đầu nhìn mình.
Đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên quen thuộc của Alexander khiến Center nhếch miệng cười còn vui vẻ hơn so với lúc họp báo.
"Đây là dáng vẻ lúc làm việc thông thường của mày à?" Center khép lại tạp chí, nhìn đối phương: " Trông cũng bảnh đấy."
Mặt ngoài Kiều Thất Tịch: bình tĩnh ứng phó, không phải Center bay tới tìm con chó sao?
Trong lòng Kiều Thất Tịch: ! ! ! !
Center cười nói chuyện với cậu, không giận dỗi, ư ử ư ử!
Cảm giác này hạnh phúc quá đi mất? !
Kiều Thất Tịch không thể chịu đựng được nữa, cậu lao ngay đến bên cạnh đối phương và còn kích động giúp anh rửa mặt.
"Không, ồ không..." Ngài Center đang tao nhã ngồi bỗng trở nên lúng túng, đầu tóc quần áo rối tung, trông như một con mồi bị bắt nạt: "Alexander!
Anh vừa giận vừa buồn cười, thật là.
Nhưng trái tim dường như đã chấp nhận cách thức đoàn tụ điên rồ này rồi, quên đi vậy.
Dù sao chó không thể nói chuyện, chúng chỉ có thể sử dụng hành vi này để biểu lộ niềm vui.
Những người xem đều sửng sốt, nhất thời trong đầu hiện lên vô số câu hỏi: Tại sao Trứng Trứng lại thân mật với ngài Center như vậy? Alexander là ai? ?
Nhưng nhiệm vụ cấp bách nhất là mang Trứng Trứng lưu manh bé nhỏ ra khỏi ngài Center, vì vậy đừng thô lỗ với vị khách quý.
"Trứng Trứng đi xuống." Huấn luyện viên nghiêm túc nói.
Otis cũng nhìn ra sự nhiệt tình của Kiều Thất Tịch đối với Center, nhìn hết luôn : ...
Otis giữ vững nguyên tắc trực tiếp hành động, à nhầm, trực tiếp dùng miệng cắn vào đồng phục của cậu lôi cậu ra khỏi con người kia.
Cảm nhận được thế giới quay cuồng và cảm giác khủng hoảng đột ngột, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo từ sự phấn khích. Cậu thấy một chút sợ hãi.
Xong đời, Otis ghen.
Nếu không, đối phương đã sớm ném cậu xuống đất, mà không phải vẫn ngậm cậu trong miệng và tước đoạt quyền tự do hành động của cậu...
Biểu tượng cảm xúc của con mèo đang rơi nước mắt lấp đầy trí tưởng tượng của Kiều Thất Tịch. Cậu nhanh chóng giải thích: Đây là một cách để khiến kẻ thù bối rối.
Otis: Ồ, thật sao?
Kiều Thất Tịch: Vâng!
Otis: Kẻ thù của anh là kẻ thù của em, anh cắn chết hắn nhé?
Chỗ cảnh sát Gấu Nhỏ không nhìn thấy, hắn nhe răng, ánh mắt lạnh lẽo như đang nói sự thật.
Cho nên cảnh sát gấu nhỏ sao dám nói bậy, đương nhiên là nói thật ra: Đừng!
Otis tiếp tục trêu chọc cậu: không phải là kẻ thù à?
Kiều Thất Tịch bốn chân loạn xạ cân nhắc lời nói : " Là bạn, là bạn em cũng là bạn anh... ư ử..."
Cậu còn chưa nói xong đã bị Otis ném xuống đất, không đau, nhưng cậu phải giả bộ bị đau.
Thậm chí cậu còn không biết xấu hổ còn lăn hai vòng trên mặt đất!
"Trứng Trứng làm sao vậy?" Đau như vậy ít nhất móng vuốt bị gãy. Mọi người đột nhiên tập trung chú ý vào Trứng Trứng.
Kể cả Center, anh chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, con chó lạnh lùng dường như đối xử với Alexander không tốt.
Center thấp giọng nói: "Cảnh sát, con chó kia trông rất hung dữ. Nó kéo Alexander ra khỏi người tôi, trực tiếp ném xuống đất, các anh không thấy sao?"
Sen hốt phân và huấn luyện viên đều không nói nên lời: "Ừm..."
Thấy thì thấy đấy, nhưng Trứng Trứng đang giả vờ!
Làm sao Bình An có thể bắt nạt Trứng Trứng, hắn đối với cậu nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa.
Luôn cho Trứng Trứng ăn ngon chơi vui đều.
"Xem ra các anh đều biết chuyện nhưng không muốn quản lí?" Center rất tức giận, nếu là như vậy, anh nhất định sẽ dốc toàn lực đem Alexander rời đi nơi này.
"Không, ngài Center, ngài hiểu lầm rồi." Phùng Kiêu không thể chịu đựng được sự oan uổng này, họ đối xử với con chó rất tốt: "Bọn chúng là một cặp, đây là trò đùa giữa các cặp đôi."
Center : "?"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi