Hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa đã sớm thu dọn đồ đạc cần mang đến thành phố A xong xuôi. Trấn nhỏ này bà đã ở hơn 40 năm, cuối cùng khi rời đi mang theo những đồ đạc không thể thay thế, cũng chỉ đựng trong hai vali hành lý nhỏ mà thôi.
Hôm qua Lâm Mộ Hoa gọi điện thoại cho Lâm Tố, hôm nay cùng đi đón bà ngoại trừ Lâm Tố còn có Đào Mục Chi. Hai người cùng đi vào trong sân, Lâm Tố gọi một tiếng “Mẹ”, Lâm Mộ Hoa đáp lại. Sau đó, Lâm Mộ Hoa nhìn Đào Mục Chi, nở nụ cười.
“Cháu cũng đến rồi.”
“Cháu chào cô.” Đào Mục Chi lên tiếng chào hỏi.
Lâm Mộ Hoa lại mỉm cười.
Quan hệ của Lâm Tố và Đào Mục Chi, khi trở về ở lần trước đã sớm rõ ràng, chỉ là hai người có thể còn chưa nhìn rõ lòng nhau, nhìn qua có chút mơ hồ. Nhưng lần này trở về, quan hệ đã rõ ràng hơn rất nhiều, Lâm Mộ Hoa tất nhiên cũng nhìn ra được.
Mà đối với chuyện của Lâm Tố và Đào Mục Chi, từ thái độ của Lâm Mộ Hoa với Đào Mục Chi cũng có thể nhìn ra được. Ban đầu Lâm Tố còn lo lắng mẹ có khúc mắc với những hành động lúc trước của Đào Mục Chi nhưng hôm nay xem ra mẹ và Đào Mục Chi ở chung cũng xem như tự nhiên hòa thuận, Lâm Tố cũng yên tâm.
Sau khi yên tâm, cũng chỉ còn lại vui vẻ.
Lịch trình của ba người cũng không tính là gấp gáp, lúc Lâm Tố và Đào Mục Chi về đến nhà đã 11 giờ trưa. Sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, ba người cũng không vội vàng đi, ở nhà sau khi ăn cơm trưa xong, mới lái xe rời khỏi nhà.
Rời khỏi căn nhà ở mấy chục năm, Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa cũng không có quá nhiều điều lưu luyến. Đối với hai mẹ con mà nói, đối phương chính là nhà của mình, không quan trọng ở căn nhà ở đâu, ở thành phố nào.
4 giờ chiều, Đào Mục Chi lái xe tiến vào tiểu khu Lâm Tố mua nhà cho Lâm Mộ Hoa.
Lâm Tố mua cho mẹ một biệt thự kiểu điệp gia (1).
(1) Kiểu biệt thự mở rộng cũng như khắc phục khuyết điểm của kiểu townhouse, cũng hơi giống một kiểu cải tiến của căn hộ phục thức (Umeshu: Là kiểu nhà hai tầng nhưng giữa hai tầng có không gian mở, từ tầng 2 có thể nhìn xuống toàn cảnh tầng một), đan xen giữa kiểu biệt thự và chung cư.
Biệt thự kiểu điệp gia này ở ngoại ô thành phố A, môi trường thanh tịnh và tươi đẹp, thuận tiện ở lại, cực kỳ thích hợp cho một mình mẹ sống. Ngoại trừ cái đó ra, phòng cũng rất nhiều, cô có thể trở về bất cứ lúc nào, sau đó cho dù có gia đình, có con, cũng có thể trở về bất cứ lúc nào, và đều có thể ngủ lại. Biệt thự có tổng cộng 4 tầng, tầng 1 tầng 2 là nhà của bọn họ, kèm theo một khoảng sân rộng hơn 100m2, trong sân có thể trồng hoa trông cây, không có khác với căn nhà Lâm Mộ Hoa ở trấn nhỏ là bao.
Bên ngoài căn nhà và bên trong căn nhà không có gì khác biệt. Lúc trước Lâm Tố chọn trúng căn nhà này, cũng là nhìn trúng trang trí của căn nhà. Phong cách trang trí căn nhà này là phong cách thôn quê kiểu Mỹ, trang trí giản lược êm dịu, màu sắc rõ ràng. Trong căn nhà lấy ánh sáng cũng cực kỳ tốt, ánh nắng có thể xuyên qua từng ô kính lớn tiến vào trong nhà, sẽ khiến cho cả ngôi nhà mang theo cảm giác ấm áp.
Khúc mắc của mẹ đã được hóa giải, nhưng giống như Lâm Tố, vấn đề tâm lý ăn sâu bén rễ, cũng không phải hóa giải khúc mắc là đại diện cho việc tâm lý hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhà là nơi một người ở lại lâu nhất. Ngôi nhà ấm áp có thể khiến tâm tình con người thoải mái, thả lỏng, điều này cũng sẽ có tác dụng thư giãn nhất định đối với tâm lý của mẹ.
Sau khi đến nhà, trước tiên Lâm Tố dẫn mẹ đi dạo trong nhà một vòng. Mẹ quan sát căn nhà mới, mặc dù cũng không biểu hiện ra quá nhiều vui mừng, nhưng trong mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, cũng có thể cảm nhận được sự yêu thích của bà đối với căn nhà này.
Bây giờ là 4 giờ chiều, ánh nắng không dồi dào, nhưng vẫn sáng rực như cũ. Ánh sáng chiếu trên người mẹ, phủ lên người bà một vầng sáng nhàn nhạt. Lâm Tố nhìn mẹ trong vầng sáng, sau khi nhìn một lúc, dẫn bà đi về phía phòng ngủ của mẹ.
Lúc trong nhà ở trấn, Lâm Mộ Hoa biến toàn bộ bên hướng về phía mặt trời thành phòng ngủ của Lâm Tố, bà thì ở trong một căn phòng chứa đồ nhỏ âm u hẻo lánh.
Mà căn nhà này, Lâm Tố biến hai gian phòng hướng về phía mặt trời tầng 2 thành hai phòng ngủ siêu lớn. Mẹ một phòng, cô một phòng, không gian giữa phòng ngủ của hai người dùng ban công thông với nhau.
Vào buổi chiều, mặt trời lặn về phía Tây, ánh mặt trời không tính là quá chói mắt xuyên qua cửa kính ban công chiếu vào trong phòng ngủ, trên giường phòng ngủ, bốn món trên giường đầy đủ, được phơi một ngày, đều có hương vị của nắng. Chỉ là ở trong phòng thôi tâm tình cũng sảng khoái vô cùng.
Lâm Mộ Hoa đứng ở trong phòng, hình dáng của bà dưới ánh nắng mặt trời, cơ thể của bà cũng được ánh nắng từng chút sưởi ấm. Bà ở trong sự ấm áp này từ từ hoàn hồn, nhìn về phía Lâm Tố, cười với cô.
Nụ cười của mẹ luôn dịu dàng như vậy. Nhưng sự dịu dàng trước kia, đều giống như da gân căng chặt, hình như một giây sau sẽ đứt đoạn. Mà bây giờ, bà đứng dưới ánh mặt trời, dường như Lâm Tố có thể nhìn thấy được tinh thần của bà, đã trở nên cực kỳ thả lỏng, mềm ra.
Được mẹ nhìn dịu dàng như vậy, Lâm Tố cũng nở nụ cười theo.
Hai mẹ con đứng ở trong căn phòng, nhìn đối phương mỉm cười. Sau khi nhìn nhau cười một lát, Lâm Mộ Hoa nói với Lâm Tố: “Giúp mẹ sửa soạn chút hành lý đi.”
Nhận được đề nghị của mẹ, mắt của Lâm Tố khẽ ngước lên, sau đó gật đầu.
“Vâng ạ.”
Ngay từ lúc hai người đi lên ban nãy, Đào Mục Chi đã xách hành lý của Lâm Mộ Hoa đến phòng. Sau khi xách đến phòng, Đào Mục Chi vừa vặn có điện thoại, bèn rời khỏi phòng đi ra sân nghe điện thoại.
Vali hành lý ở cửa, hai mẹ con cầm lấy đi vào phòng ngủ, mỗi người một vali hành lý sửa soạn lại.
Mặc dù mang theo vali hành lý, nhưng thật ra đồ đạc trong vali hành lý cũng không có bao nhiêu. Lâm Tố ở trong căn nhà này đã chuẩn bị xong hết tất cả đồ đạc mẹ cần dùng, bà cũng không cần mang gì qua.
Bây giờ thân phận của hai người giống như là đã đổi bên. Trước kia Lâm Tố về nhà, cũng không cần mang đồ đạc gì, bây giờ mẹ qua đây, cũng không cần chuẩn bị đồ đạc gì, bởi vì đối phương đều đã thay mình chuẩn bị xong.
Trong vali hành lý mẹ mở ra, có một số quần áo còn có quần áo đồ dùng hàng ngày của bà. Mà trong vali Lâm Tố mở ra, thì có một số vật phẩm, có album ảnh, có sách, đều là kỷ niệm trong 20 năm hai mẹ con sống với nhau.
Lâm Tố mở vali hành lý ra, giống như mở ra quá khứ của cô và mẹ.
Mẹ đã cất giấu tất cả đồ đạc của hai mẹ con bọn họ, đồng thời từ trong căn nhà kia mang theo trở về. Lâm Tố ngồi trước vali hành lý, nhìn ảnh chụp bản thân khi còn bé, sách từng đọc khi còn bé, trong lòng từng chút được lấp đầy.
Căn nhà chẳng qua chỉ là thể xác mà thôi, những vật này mới là linh hồn của ngôi nhà.
Lâm Tố ngồi trước vali hành lý lật xem, sau khi cầm album và sách sang một bên, nhìn thấy dưới vali hành lý đặt một hộp sắt. Nhìn thấy hộp sắc, mi mắt Lâm Tố khẽ động, sau khi lấy hộp sắt ra ngoài thì mở ra.
Hộp sắt là hộp tròn đựng bánh bích quy. Mở hộp ra, bên trong sạch sẽ đặt một số đồ chơi nhỏ.
Lâm Tố nhìn thoáng qua, cầm lấy hộp sắt bích quy hình tròn. Sau khi cầm hộp sắt qua, cô ôm hộp sắt mở ra. Có bi, tấm thẻ, dây chun, súng cao su, thậm chí còn có hai phiến lá cây, một con bướm plastic,... đều là những đồ vật khi còn bé Lâm Tố thích, đã từng là hộp bách bảo của Lâm Tố.
Nhiều năm như vậy, Lâm Tố đã quên những thứ này đặt ở đâu rồi, nhưng mẹ lại mang bọn chúng tới đây.
Lâm Tố nhìn đồ trong hộp sắt, ngón tay cô duỗi vào hộp sắt, lấy những viên bi ra. Cầm bi ra, Lâm Tố kẹp nó giữa ngón cái và ngón trỏ, sau đó dùng sức của móng tay ngón cái bắn viên bi ra.
Viên bi mượn lực, bắn ở trong hộp sắt. Viên bi “Tách” một tiếng, đâm vào một viên bi khác.
Nghe được âm thanh, Lâm Tố nở nụ cười.
-
Lâm Tố rời khỏi phòng ra sân.
Lúc Lâm Tố đi ra, cuộc trò chuyện Đào Mục Chi gọi điện thoại ở trong sân đã sắp kết thúc. Lâm Tố đi tới, Đào Mục Chi nhìn cô, Lâm Tố dùng khẩu hình miệng hỏi một câu.
“Xong chưa?”
Đào Mục Chi nhìn cô gật đầu, sau đó, anh nói tạm biệt với đầu bên kia, cúp điện thoại.
Sau khi anh cúp điện thoại, Lâm Tố đã đi đến bên cạnh anh, cô giống như dâng vật quý đưa bi trong tay ra cho Đào Mục Chi nhìn.
Đào Mục Chi cụp mắt, nhìn thoáng qua lòng bàn tay của Lâm Tố. Trên lòng bàn tay của Lâm Tố đặt hơn 10 viên bi lớn chừng móng tay, bởi vì đã trôi qua nhiều năm, sự lấp lánh của viên bi trong suốt đã không còn sáng nữa.
Nhìn thoáng qua viên bi, Đào Mục Chi nhìn về phía Lâm Tố, hỏi: “Đây là cái gì?”
Nghe được câu hỏi này của Đào Mục Chi, Lâm Tố giật mình, cầm một viên đưa cho Đào Mục Chi.
“Hồi nhỏ anh chưa từng chơi sao?”
Cô hỏi xong, Đào Mục Chi nhìn cô, Lâm Tố: “...”
Cũng phải, tuổi thơ của Đào Mục Chi là khu vui chơi ông bà nội xây cho anh, chưa từng chơi kiểu trò chơi nhỏ này hẳn cũng bình thường.
Nghĩ đến đây, mắt Lâm Tố chớp chớp, mỉm cười với Đào Mục Chi, hỏi: “Có muốn em dạy anh chơi không?”
Mẹ còn đang ở trên tầng sửa soạn hành lý, hai người cũng nhàn rỗi, chẳng bằng chơi một chút đồ hồi bé cô từng chơi, còn có thể kéo Đào Mục Chi cùng nhớ về tuổi thơ của cô.
Mà hiển nhiên Đào Mục Chi cảm thấy hứng thú với tuổi thơ của cô, cô đề nghị xong, Đào Mục Chi bèn gật đầu.
“Được.”
Cứ như vậy, Lâm Tố bắt đầu dạy Đào Mục Chi chơi bắn bi.
Trên thực tế cách chơi bắn bi vô cùng đơn giản. Ở bên chân vẽ một đường, sau đó ở nơi xa mấy bước chân đào một cái hố nhỏ cỡ miệng cốc. Lúc chơi, hai người đứng ở ngoài vạch, dùng ngón cái bắn bi. Ai là người bắn bi rơi xuống hố trước thì người đó nắm giữ quyền “Giết người” trước. Sau khi rơi vào trong hố,viên bi có quyền “Giết người” có thể đi bắn viên bi của đối phương, nếu như bắn trúng, đối phương sẽ thua, vậy bi của anh sẽ thuộc về bên thắng.
Bi trong tay Lâm Tố đã từng theo cô “Nam chinh Bắc chiến” hồi nhỏ, cũng chẳng trách không có lấp lánh gì, là bởi vì bị bắn đó.
Sau khi Lâm Tố giới thiệu xong quy tắc trò chơi, Đào Mục Chi nhận lấy bi trong tay Lâm Tố, cầm bắn, thử một chút cảm xúc.
Sau khi thử xong, Đào Mục Chi nhìn về phía Lâm Tố, nói: “So tài một trận?”
Lâm Tố: “...”
Cái người này thật sự có chút không biết điều.
Mặc dù Đào Mục Chi vớt cá rất lợi hại, nhưng bắn bi anh vẫn là người chơi hệ tân thủ. Mà mặc dù cô không vớt cá được, bắn bi lại là trò chơi chơi từ nhỏ. Bây giờ tuy rằng mấy chục năm không chơi rồi, nhưng cảm giác ở tay vẫn còn, không ngờ Đào Mục Chi lại dám đưa ra lời khiêu chiến với cô?
Mà Lâm Tố tất nhiên sẽ ứng chiến, nếu không sẽ giống như cô không dám so tài với Đào Mục Chi vậy. Đào Mục Chi nói xong, ham muốn thắng thua của Lâm Tố bùng cháy hừng hực, cô giống như bà nội chia ngọc lục bảo, chia bi cho Đào Mục Chi.
Sau khi chia xong bi, Lâm Tố dùng hòn đá nhỏ đào hố vẽ vạch. Sau khi làm xong, Lâm Tố ném hòn đá nhỏ đi, nói:
“Đến đây!”
Hai người cộng lên hơn 40 tuổi đầu bắt đầu tranh tài trò chơi con nít tiểu học.
-
Loại trò chơi này Lâm Tố cực kỳ có lòng tin chiến thắng. Bởi vì nó không giống như vớt cá, dựa vào vận may dựa vào cảm giác tay, cái này nó dựa vào kinh nghiệm. Lâm Tố có được 7-8 năm kinh nghiệm chơi bắn bi, mặc dù đã hơn chục năm không chơi, có chút ngượng tay, nhưng so với tân thủ như Đào Mục Chi xác suất thắng của cô vẫn vô cùng lớn.
Hai người đứng đằng sau vạch, oẳn tù tì quyết định ai bắn trước. Một bước này Lâm Tố thắng, sau khi Lâm Tố thắng, nhắm chuẩn về vị trí hố bắn bi. Viên bi vừa ra ngoài, Lâm Tố cũng chạy ra theo, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào viên bi, sau đó viên bi dừng lại ở vị trí cách hố không xa.
Sau khi dừng lại, Lâm Tố thở phào, cô đắc ý mỉm cười, nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Đến lượt anh.”
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi căn bắn viên bi của anh ra.
Lần đầu tiên của Đào Mục Chi, bắn đến có hơi lệch, cách vị trí hố cũng có hơi xa, Lâm Tố nhìn thấy vị trí viên bi của anh, cười hừ một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, cầm bi của mình căn theo hố nhỏ bắn ra.
Bởi vì bước đi đầu tiên của cô tương đối tốt, vị trí viên bi cách hố đã rất gần rồi. Cho nên bước thứ hai, Lâm Tố thành công bắn viên bi vào hố, lấy được quyền “Giết người”.
Sau khi lấy được quyền “Giết người”, Lâm Tố lấy viên bi của mình ra từ trong hố nhỏ, nói với Đào Mục Chi: “Em có thể “Giết” anh rồi.”
Đào Mục Chi ước lượng một chút vị trí hố và viên bi của mình, nói: “Em có thể bắn đến?”
Lúc anh hỏi như vậy, Lâm Tố đã sớm tập trung tinh thần quỳ một gối xuống bên cạnh hố nhỏ. Ngón tay của cô siết chặt vien bi, ánh mắt nhắm chuẩn về phía vị trí viên bi của Đào Mục Chi, sau khi nhắm chuẩn, Lâm Tố đè hô hấp xuống. Một giây sau, viên bi bị ngón tay của cô bắn ra.
Viên bi lấy tốc độ cực nhanh bay về phía vị trí viên bi của Đào Mục Chi, đây vốn là vị trí cực kỳ xa, nhưng hôm nay vận may của Lâm Tố tăng cao, sau khi cô bắn ra như vậy, “Tách” một tiếng, hai viên bi chạm vào nhau, viên bi của Đào Mục Chi bị viên bi của cô bắn bay.
Đào Mục Chi: “...”
Lâm Tố: “A!!!”
Lâm Tố vụt một tiếng từ trên nền đất nhảy lên, lúc cô nhảy lên, Đào Mục Chi giống như vẫn chưa lấy lại tinh thần. Lâm Tố cười ha ha, bổ nhào vào trong ngực anh. Đào Mục Chi vô thức ôm lấy cô.
Hai chân của Lâm Tố bám lấy hông của Đào Mục Chi, hai tay ôm lấy cổ anh, cơ thể của cô ở trong ngực của Đào Mục Chi vui vẻ lắc lư, cô cười ha ha nói với Đào Mục Chi: “Có phục không! Em hỏi anh có phục không! Ha ha ha!”
Hai tay của Đào Mục Chi ôm lấy Lâm Tố đang lắc lư trong ngực anh, hôm nay cô thật sự rất vui, sức lực cũng không nhỏ. Đào Mục Chi từ trong cú bắn “kinh sợ trời đất” của cô lấy lại tinh thần, nhìn nụ cười trên mặt Lâm Tố, Đào Mục Chi cũng cong khóe môi.
“Phục.”
Lâm Tố càng vui vẻ!
Cẩn thận tinh toán, hình như đây là lần đầu tiên cô thắng Đào Mục Chi!
A!!!
Lúc hai người ở trong sân ầm ĩ, Lâm Mộ Hoa cũng đã sửa soạn xong hành lý. Nghe được tiếng cười ầm ĩ dưới tầng, Lâm Mộ Hoa đi đến ban công phòng ngủ.
Từ trên ban công, có thể nhìn thấy trong sân Lâm Tố vui vẻ ở trong ngực Đào Mục Chi reo hò, lúc cô cười thì Đào Mục Chi vững vàng ôm lấy cô, mỉm cười theo cô.
Sắp đến 5 giờ, ánh nắng cũng nhuộm lên màu sắc, nắng chiều xuyên qua cây bên ngoài sân chiếu ánh nắng loang lổ lên trên người đôi nam nữ trẻ tuổi trong sân. Lâm Mộ Hoa tắm mình trong nắng chiều, nhìn nụ cười của con gái, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
-
Hôm nay là ngày đầu tiên mẹ đến thành phố A, cũng là ngày đầu tiên vào ở nhà mới, ba người tất nhiên phải ăn mừng một phen.
Sau khi chơi bắn bi với Đào Mục Chi một lát, hạ anh không còn manh giáp, cùng gần đến giờ ăn cơm tối. Hôm nay ba người ăn tối ở nhà mới, sau khi Lâm Mộ Hoa xuống lầu, Đào Mục Chi và Lâm Tố đi rửa tay, sau đó ba người cùng nhau đi siêu thị.
Nơi này mặc dù là ngoại thành, nhưng cũng rất thuận tiện. Bên ngoài tiểu khu có trung tâm thương mại cỡ lớn, trong trung tâm thương mại cần gì có hết, cũng có siêu thị đồ nhập khẩu. Đến siêu thị rồi, Lâm Mộ Hoa chọn nguyên liệu nấu ăn, Đào Mục Chi phụ trách xách đồ, Lâm Tố phụ trách tính tiền, ba người phân chia rõ ràng, cũng không lâu lắm một lần nữa trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Đào Mục Chi tự nhiên xách túi đồ vào phòng bếp.
Sau khi anh vào trong phòng bếp không lâu, Lâm Mộ Hoa cũng đi vào. Đào Mục Chi quay đầu nhìn thì Lâm Mộ Hoa cầm tạp dề mặc lên người mình. Bà thành thục thắt tạp dề, ngước mắt nhìn Đào Mục Chi mỉm cười, nói: “Để cô đi.”
Lâm Mộ Hoa làm tất thảy cực kỳ tự nhiên. Mà Đào Mục Chi nhìn sắc mặt bà có vẻ hơi tiều tụy, nói: “Cứ để cháu ạ.”
Hôm nay chuyển nhà, mặc dù Lâm Mộ Hoa cũng không cần thu dọn gì, nhưng dù sao cũng là chuyển nhà, vẫn tốn chút sức lực.
Đào Mục Chi nói xong như vậy, Lâm Mộ Hoa đã đi qua nhận lấy túi đồ trong tay anh. Bà đặt túi đồ ở bệ bếp, lấy từng nguyên liệu nấu ăn bên trong ra, nói.
“Mẹ trong nhà, nào có đạo lý để con cái nấu cơm.”
Lâm Mộ Hoa tùy ý nói xong, Đào Mục Chi ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên người bà.
Lâm Mộ Hoa đứng ở bên cạnh bệ bếp, bày biện đâu ra đấy nguyên liệu nấu ăn trên bệ bếp. Ánh đèn trong phòng bếp chiếu trên người bà, khiến bà có thêm ánh sáng dịu dàng. Mà trong vầng sáng dịu dàng này, Đào Mục Chi cũng nhìn thấy sự thoải mái cùng thả lỏng trước khi không nhìn thấy được trên người Lâm Mộ Hoa.
Nhìn Lâm Mộ Hoa bận rộn một hồi, Đào Mục Chi cúi đầu nở nụ cười, đi qua nhận lấy nguyên liệu nấu ăn, nói: “Được. Làm phiền cô rồi.”
Đào Mục Chi nói xong, Lâm Mộ Hoa quay đầu nhìn anh, nở nụ cười nhẹ.
Tuy nói Lâm Mộ Hoa muốn đích thân nấu cơm nhưng Đào Mục Chi cũng không hề rời đi, anh ở lại phòng bếp làm trợ thủ cho Lâm Mộ Hoa. Hai người đã không phải là lần đầu tiên hợp tác, bây giờ ở trong phòng bếp lớn hơn trước rất nhiều, hợp tác cũng càng thuận tiện.
Đào Mục Chi rửa rau thái thịt, Lâm Mộ Hoa thì phụ trách nấu ăn, trong phòng bếp nhất thời chỉ còn lại khói bếp nồng đậm và tiếng nấu nướng.
Ở trong âm thanh này, hai người đều im lặng không nói chuyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lâm Mộ Hoa đứng ở bên cạnh nhà bếp, lúc Đào Mục Chi đưa thức ăn thái xong cho bà, Lâm Mộ Hoa nghiêng mắt nhìn anh, trong mắt bà có nhiều sự có lỗi, nói tiếng xin lỗi với Đào Mục Chi.
“Lúc trước cô từng có hiểu lầm với cháu, còn từng nghĩ tới khiến Tiểu Tố rời xa cháu, hy vọng cháu đừng để trong lòng.”
Động tác đưa thức ăn qua của Đào Mục Chi dừng lại.
Liên quan đến chuyện Lâm Mộ Hoa muốn để Lâm Tố rời xa anh, Lâm Tố chưa từng nhắc đến với anh. Mà Đào Mục Chi biết chuyện này xảy ra lúc nào, kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, anh vì để cho Lâm Tố nhìn ra sự khống chế tinh thần của Lâm Mộ Hoa với Lâm Tố, cho nên gửi tin nhắn cho Lâm Mộ Hoa.
Nghĩ đến đây, Đào Mục Chi nói: “Chuyện đó cháu cũng làm không đúng, cháu nói dối.”
“Nhưng cháu cũng là vì Tiểu Tố mới nói dối.” Lâm Mộ Hoa mỉm cười với Đào Mục Chi, “Những chuyện này cô đều biết.”
Đào Mục Chi nhìn Lâm Mộ Hoa, cũng mỉm cười.
-
Hai người Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa hợp tác, bữa tối rất nhanh đã nấu xong, ba người ở trong nhà ăn cơm tối.
Hôm nay là ngày đầu tiên mẹ đến thành phố A, Lâm Tố tất nhiên muốn ở đây bầu bạn với mẹ. Cho nên sau khi ăn cơm xong, Lâm Tố tiễn Đào Mục Chi rời khỏi nhà.
Hai người ra khỏi nhà, cũng không đi xa, đứng ở khu bên ngoài sân.
Lâm Tố đứng ở trên bậc thang cổng sân, Đào Mục Chi thì đứng ở dưới bậc thềm, hai người cứ đứng như vậy, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng. Nhìn Đào Mục Chi trước mặt, Lâm Tố vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, Đào Mục Chi cũng nhìn cô, mỉm cười với cô, giang hai tay.
Anh giang hai tay ra, mắt Lâm Tố hơi sáng, cũng giang rộng hai tay, cả người nghiêng ngã vào trong ngực Đào Mục Chi.
Cơ thể hai người vừa tiếp xúc, hai tay đều nắm chặt, ôm chặt đối phương ở trong lòng mình. Lâm Tố ôm cổ Đào Mục Chi, đặt cằm trên vai anh, Đào Mục Chi thì nghiêng đầu khẽ hôn bên tai cô.
Bị Đào Mục Chi hôn một cái như vậy, Lâm Tố cảm thấy có hơi ngứa, cô cười khẽ một tiếng, cũng quay đầu hôn một cái bên tai Đào Mục Chi. Hai người ở ngay cổng sân, lưu luyến không rời “cắn” tai nhau.
Cắn đến cuối cùng, trước tiên Đào Mục Chi bình ổn hơi thở, dừng lại.
“Hôm nay ở phòng bếp, cô nói với anh, cô đã từng bảo em chia tay với anh, sao em không nhắc đến chuyện này với anh?” Đào Mục Chi ôm lấy Lâm Tố, đôi mắt nhìn ánh đèn trong nhà sau lưng Lâm Tố hỏi một câu.
Mặt Lâm Tố bởi vì vừa rồi bị Đào Mục Chi hôn tai mà nóng lên đỏ bừng, mặt cô tựa trên vai của Đào Mục Chi, gió đêm thổi đến khuôn mặt nóng rực, thổi đến cô tỉnh táo một chút. Cô nhớ đến tình cảnh lúc ấy, nói: “Em cũng không tính chia tay với anh, làm sao phải nhắc đến với anh?”
“Em không nghe lời mẹ sao?” Đào Mục Chi nói.
“Nếu như em nghe lời mẹ, em đã tuyệt giao với anh.” Lâm Tố nói.
Lúc ấy mẹ không chỉ nói bảo cô chia tay anh. Sau khi Lâm Tố nói xong, hai tay vịn trên vai anh, hơi đứng thẳng người, dễ dàng đối diện với Đào Mục Chi.
Lúc cô đứng thẳng lên nhìn về phía Đào Mục Chi, anh cũng đang nhìn cô. Ánh đèn trong nhà chỉ có thể xuyên đến đôi chút, lờ mờ có thể nhìn rõ đường nét người ta, Lâm Tố nhìn thấy khóe mắt Đào Mục Cho cong cong, giống như đang cười.
Lâm Tố nhìn nụ cười của Đào Mục Chi, cô lại ôm lấy Đào Mục Chi lần nữa, lần này sức còn lớn hơn ban nãy một chút, cơ thể của cô và Đào Mục Chi dán vào càng chặt chẽ hơn một chút.
“Là anh cho em dũng khí không tuyệt giao với anh.” Lâm Tố nói.
Lâm Tố là người từng bị tổn thương tình cảm. Người như vậy càng dễ bởi vì sợ bị tổn thương lần nữa mà buông bỏ một đoạn tình cảm. Nhưng Lâm Tố không hề buông bỏ Đào Mục Chi, cũng không phải bởi vì bản thân có bao nhiêu dũng cảm, mà là Đào Mục Chi cho sức mạnh cô dũng cảm.
Hôm nay Lâm Tố rất ngoan. Cô không căng thẳng như ngày hôm qua, cũng không ngạo kiều như ngày xưa, cô đã hoàn toàn mở lòng, nói với anh suy nghĩ của nội tâm cô.
Đào Mục Chi nghe xong, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, ánh sao trên bầu trời đêm rực rỡ, thời gian giống như là dừng lại ở giờ phút này.
“Đào Mục Chi.” Lâm Tố ghé vào trong ngực Đào Mục Chi, gọi cô một tiếng.
“Ừm.”
Ở bên tai Đào Mục Chi khẽ lên tiếng, hơi thở nhàn nhạt lan tỏa bên tai cô, nghe thấy giọng của anh, Lâm Tố gần như có thể nhìn thấy được yết hầu của anh đang lên xuống khi lên tiếng.
Nhịp tim Lâm Tố từ từ tăng tốc.
“Em vẫn chưa từng nói với anh một chuyện.” Lâm Tố ôm anh nói.
“Gì thế?” Đào Mục Chi hỏi.
“Em thích anh.”
Ánh mắt Đào Mục Chi khẽ động.
Lâm Tố tỏ tình, trực tiếp lại đơn giản, đến mức mà sau khi cô nói xong, nhịp tim của Đào Mục Chi trôi qua rất lâu mới chậm rãi khởi động. Lúc nhịp tim của anh khởi động, Lâm Tố giống như là chạy trốn, rời khỏi cái ôm của anh, chạy nhanh vào trong nhà.
Xúc cảm mềm mại và ấm áp của Lâm Tố ở trong ngực vẫn còn, ánh mắt Đào Mục Chi hơi bình tĩnh lại, máu của anh trong cơ thể theo nhịp tim tăng tốc mà nhanh chóng chảy xuôi, cả người anh đều nóng lên.
Lâm Tố bỏ chạy!
Oa! Cô chưa từng nghĩ mình lại sợ như thế, tỏ tình xong còn chạy. Nhưng tình cảnh lúc ấy, trái tim Lâm Tố đã không nghe sai khiến, cô sợ tiếp tục dính lấy Đào Mục Chi nữa, có lẽ nghe được đáp án Đào Mục Chi cho cô, cô có thể sẽ ngất xỉu mất.
Cho nên cô mới bỏ chạy!
Sau khi Lâm Tố chạy vào nhà, vội vàng lao nhanh đến phòng của mình ở tầng 2. Sau khi mở cửa phòng bước vào, Lâm Tố phanh lại dừng sau cửa. Cô đứng ở trong căn phòng tối đen không bật đèn, màng nhĩ của cô sắp bị nhịp tim của cô đập đến vỡ luôn.
May mà cô bỏ chạy!
Lâm Tố đứng ở trong bóng tối, bình ổn lại nhịp tim và hơi thở của bản thân. Lúc bình ổn lại nhịp tim và hơi thở, cô ngẩng đầu, mới phát hiện vị trí của mình bây giờ, Đào Mục Chi đứng ở ngoài cổng hình như có thể nhìn thấy được cô.
Rèm phòng ngủ không kéo, ban công mở rộng lộ thiên, Lâm Tố vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt với Đào Mục Chi đứng ở bên ngoài sân.
Nhịp tim vừa bình ổn lại một lần nữa bắt đầu hoạt động.
Sau khi đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, Lâm Tố lập tức quay người, như hổ nhảy vọt trên giường. Sau khi nhảy lên trên giường, Lâm Tố vùi mặt vào trong chăn.
A! Tỏ tình cũng quá đau tim rồi đấy!
Đào Mục Chi vốn ôm Lâm Tố ở trong ngực, nhưng sau khi Lâm Tố tỏ tình với anh, nhất thời ý thức anh dừng lại. Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, Lâm Tố trong ngực đã không thấy đâu.
Cánh tay Đào Mục Chi vẫn chưa bởi vì Lâm Tố rời đi mà thu lại, anh giương mắt nhìn về phía phòng của Lâm Tố, trong bóng tối, cách khoảng không nhìn vào ánh mắt của Lâm Tố. Ánh mắt đối diện, Lâm Tố né tránh ánh mắt của anh, nhảy lên trên giường.
Cho dù không ở bên cạnh cô, Đào Mục Chi cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô nhảy lên trên giường. Tưởng tượng ra hình ảnh này, đáy lòng Đào Mục Chi tràn ra mật ngọt, thu cánh tay lại.
Trong phòng của Lâm Tố vẫn không bật đèn, Đào Mục Chi đứng ở trong sân nhìn một lúc, xoay người rời đi.
Lâm Tố nằm sấp trên giường, lỗ tai dựng thẳng lên, vẫn đang nghe động tĩnh bên ngoài.
Lúc cô nhảy lên giường, bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, không biết qua bao lâu, hình như lúc nhịp tim và hơi thở của cô đều bình ổn lại, cô nghe thấy âm thanh mở cửa xe từ bên ngoài truyền đến.
Đào Mục Chi sắp đi rồi.
Lâm Tố từ trên giường đứng dậy.
Lúc cô đứng dậy, tiếng đóng cửa bên ngoài và tiếng lái xe không hề đứt đoạn. Chỉ lát sau, tiếng xe giống như là càng lúc càng xa, trong tiếng xe càng lúc càng xa, trái tim Lâm Tố cũng càng lúc càng xa.
Chờ sau khi tiếng xe hoàn toàn biến mất, cô một lần nữa ngã xuống giường.
Ngã xuống giường rồi, Lâm Tố kéo chăn ôm vào trong ngực. Chăn trên giường được mặt trời phơi đến bông mềm, nhưng ôm vào trong ngực, luôn không có cảm giác an tâm khi ôm Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi vừa mới rời đi, hình như Lâm Tố đã bắt đầu nghĩ về anh.
-
Lâm Tố nằm trên giường một lúc, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa một cái. Tắm xong, sau khi thay quần áo ngủ, Lâm Tố ra khỏi phòng, gõ cửa phòng mẹ.
Lâm Mộ Hoa nghe được tiếng gõ cửa, đáp lại: “Vào đi.”
Lâm Tố mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Lâm Tố mặc đồ ngủ đứng ở cửa, Lâm Mộ Hoa cười một tiếng: “Muốn ngủ với mẹ sao?”
Lâm Tố cười gật đầu, Lâm Mộ Hoa vỗ vị trí bên cạnh: “Qua đây đi.”
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Lâm Tố chạy đến bên giường, sau đó vén chắn lên giường.
Trước khi Lâm Tố tiến vào, Lâm Mộ Hoa đã tắm xong, sữa tắm của bà là Lâm Tố chọn, mang theo hương trà hoa nhài nhàn nhạt. Tắm xong, thay đồ ngủ, bà cũng sớm lên giường, bây giờ đang ở trên giường lật xem đồ.
Sau khi Lâm Tố lên giường, đã được Lâm Mộ Hoa ôm vào trong ngực, hai mẹ con giống như Lâm Tố khi còn nhỏ, dựa sát vào nhau. Lâm Tố nhìn đồ mẹ cầm trong tay, cười một tiếng.
“Mẹ đọc sách ạ.”
“Ừm.” Lâm Mộ Hoa nhẹ nhàng đáp lại, nói: “Sách tranh hồi bé con thích xem nhất.”
Lâm Tố nhìn thoáng qua sách tranh trên tay Lâm Mộ Hoa, ký ức liên quan đến hồi bé cũng hiện lên trong đầu từng cái một.
Thật ra mẹ cũng không phải luôn vị vây trong thù hận với cô, cô là con gái của bà, tình yêu với cô là bản năng, cho nên trong hận thù, cũng sẽ lộ ra một chút yêu thương.
Hồi cô còn nhỏ mẹ cũng sẽ giống như các bà mẹ khác, mua cho cô quần áo mới, đón cô tan học, buổi tối giúp cô tắm rửa, đọc sách tranh cho cô, sẽ còn buộc tóc cho cô…
Những yêu thương quá mức nhỏ nhặt này cũng khiến Lâm Tố lựa chọn hòa giải với mẹ.
Bây giờ hai mẹ con ở cùng nhau, đã cởi bỏ khúc mắc, tất thảy đều đang phát triển đến hướng tốt đẹp hơn.
“Con cũng đã quên chi tiết câu chuyện rồi.” Lâm Tố nhìn sách ảnh nói.
Nghe Lâm Tố nói vậy, Lâm Mộ Hoa cúi đầu nhìn cô, “Muốn mẹ đọc cho con một lần nữa không?”
“Muốn ạ.” Lâm Tố ngửa đầu nhìn mẹ, mỉm cười đáp lại.
Nhận được câu trả lời của Lâm Tố, Lâm Mộ Hoa tìm một tư thế thoải mái, ôm Lâm Tố trong ngực, bà bắt đầu giống như khi cô còn bé đọc sách tranh trong tay cho cô.
Khi còn bé kể chuyện cho Lâm Tố, đều bởi vì dỗ cô đi ngủ. Giọng của bà rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như một tấm voan mỏng, chậm rãi chùm lên ý thức của cô.
Lâm Tố ghé vào trong ngực mẹ, cánh tay ôm lấy bà, ngửi hương trà hoa nhài khiến cô an tâm, mí mắt của cô dần nặng nề, cuối cùng hoàn toàn khép lại.
Tiếng hô hấp của Lâm Tố theo tiếng bà đọc sách tranh trở nên càng lúc càng kéo dài, sách tranh cho trẻ con cũng không có bao nhiêu trang, Lâm Mộ Hoa đọc xong, Lâm Tố trong ngực giống như đã ngủ rồi.
Dưới ánh đèn, nhan sắc Lâm Tố ngủ giống như búp bê vậy.
Tướng mạo của Lâm Tố, phần lớn là theo bà, nhưng trong số ít vẫn có chút hình bóng của bố ruột cô. Hình bóng này vẫn luôn bao phủ bà, che kín bà, khiến sự thù hận của bà đứng trên cả sự yêu thương.
Bà bỏ lỡ 20 năm yêu thương cô, nhưng tương lai vẫn có rất nhiều năm, bà sẽ bù đắp những yêu thương này cho cô.
Ánh mắt Lâm Mộ Hoa dịu dàng nhìn Lâm Tố, bà giơ tay vén sợi tóc rủ xuống bên cạnh gò má Lâm Tố ra sau tai. Làm xong những chuyện này, Lâm Mộ hoa đặt sách tranh xuống, tắt đèn.
Tắt đèn xong, Lâm Mộ Hoa ôm Lâm Tố cẩn thận nằm xuống.
Động tác của bà rất nhẹ, nhưng dưới sự nhẹ nhàng này, Lâm Tố mơ màng vẫn tỉnh lại. Lâm Tố tỉnh lại, cánh tay một lần nữa siết chặt, ôm lấy mẹ.
Lâm Mộ Hoa cảm nhận được cánh tay cô siết chặt, duỗi tay vỗ nhẹ trên người cô.
Dưới cái vỗ dịu dàng này, ý thức của Lâm Tố một lần nữa từ từ rơi vào trong trạng thái ngủ say. Trước khi ngủ thiếp đi, Lâm Tố nhắm mắt lại, hỏi mẹ một câu.
“Mẹ. Mẹ và người đàn ông kia từng kết hôn, mẹ sẽ cảm thấy con không thích hợp kết hôn sao?”
Lâm Mộ Hoa nghe xong, động tác vỗ cô dừng lại, bà cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó lại một lần nữa đặt tay trên người Lâm Tố.
“Sẽ không. Chuyện kết hôn này không sai, cái sai là đối tượng kết hôn.” Lâm Mộ Hoa nói.
“Vậy con có thể kết hôn với Đào Mục Chi sao mẹ?”
“Đương nhiên.”
Lâm Tố cười khẽ.