Lâm Tố ở trong nhà mẹ mấy ngày. Mấy ngày này Lâm Tố ngoại trừ đi chụp ảnh, trên cơ bản đều là ở nhà, hoặc là cùng mẹ đi ra ngoài. Gần nhà có công viên, hai mẹ con bèn đi dạo ở công viên. Ngoại trừ cái đó ra, Lâm Mộ Hoa cũng không chịu ngồi yên, còn đi đến một số cơ sở giáo dục lân cận hỏi chuyện làm việc.
Những chuyện này Lâm Tố đều đi theo bà, cho dù mẹ không làm việc, thu nhập của cô cũng hoàn toàn có thể nuôi được bà. Bà muốn ra ngoài làm việc, cũng là vì giải sầu, dù sao mẹ sẽ không để cô vẫn luôn ở đây bầu bạn với bà.
Cuộc sống mấy ngày này của Lâm Tố, ngoại trừ chụp ảnh, chính là mẹ, sáng sớm ăn cơm xong, sau khi chào tạm biệt mẹ, Lâm Tố bèn đi đến studio chụp hình.
Lúc Lâm Tố rời đi, Lâm Mộ Hoa đứng ở cổng gọi cô lại: “Hôm nay con hẹn bác sĩ Đào cùng đến nhà ăn cơm tối đi.”
Mẹ nói xong, Lâm Tố gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Mấy ngày này cô ở đây bên mẹ, thỉnh thoảng Đào Mục Chi tan làm cũng sẽ qua đây, giúp một chút việc, cũng sẽ cùng ăn tối.
Lâm Tố đồng ý, Lâm Mộ Hoa sờ lên mặt cô, mỉm cười: “Được rồi, trên đường cẩn thận một chút.”
Được mẹ sờ mặt, nụ cười của Lâm Tố ở trong lòng bàn tay mẹ cũng nở rộ đến lớn nhất.
“Con biết rồi ạ!”
Nhận được câu trả lời của cô, Lâm Mộ Hoa mỉm cười buông tay ra, Lâm Tố qua ôm bà một cái, sau đó quay người rời khỏi nhà.
-
Hạ tuần tháng 11, số đặc biệt mừng Giáng Sinh của các tạp chí cũng bắt đầu chuẩn bị. Bình thường số đặc biệt mừng Giáng Sinh của tạp chí đều sẽ mời một số tiểu hoa tiểu sinh của giới giải trí, tràn ngập hơi thở thanh xuân dạt dào. Tiểu hoa tiểu sinh giống như vậy, quay chụp vẫn tương đối thuận lợi. Buổi chiều Lâm Tố chụp xong hai nhóm, lúc kết thúc công việc, xác nhận phương hướng chỉnh sửa ảnh với nhân viên công tác, công việc hôm nay của cô đã kết thúc.
Sau khi Lâm Tố kết thúc công việc, lái xe đi đến bệnh viện của Đào Mục Chi.
Lúc Lâm Tố đến bệnh viện, vừa vặn là 3 rưỡi chiều, thời gian của nhóm y tá. Lâm Tố vừa đến, nhóm y tá kinh ngạc, vội vàng kéo cô hỏi.
“Cô Lâm, sao cô lại trở lại thế?”
“Là tái khám sao?”
“Gần đây công việc có áp lực gì, hay là trong tình cảm có vấn đề gì không?”
So sánh với bác sĩ, bệnh nhân mà nhóm y tá tiếp xúc nhiều lại hỗn tạp, một bệnh nhân đã khỏi hẳn một lần nữa trở lại bệnh viện, cũng không phải là một việc tốt. Mặc dù nhìn qua Lâm Tố hình như không giống những vấn đề bọn cô nói.
Được mồm năm miệng mười quan tâm, Lâm Tố thoáng cái không tiện nói bản thân là đến đón bạn trai tan làm. Chuyện cô và Đào Mục Chi ở bên nhau, Lâm Tố vẫn luôn không muốn để bệnh viện biết. Bởi vì cho dù cô và Đào Mục Chi không phải là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, hơn nữa cô cũng đã khỏi hẳn, nhưng nghe vẫn giống như vẫn sẽ khiến người ta có chút hiểu lầm và chán ghét.
“Tôi có chút việc tìm bác sĩ Đào.” Lâm Tố nói, “Tôi không có vấn đề gì.”
Nghe nói Lâm Tố không có vấn đề gì, nhóm y tá yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Một y tá nói. Sau khi nói xong, y tá nói: “Bác sĩ Đào còn có bệnh nhân, đang khám và điều trị. Chốc nữa mới kết thúc, cô ở chỗ này cùng chúng tôi đợi một lát đi.”
“Đúng đúng đúng.” Y tá này nói xong, một y tá khác vội vàng phụ họa, đồng thời đưa trà sữa của mình cho Lâm Tố, nói: “Không biết hôm nay cô qua đây, cô uống của tôi trước đi.”
“Uống của tôi!”
Một y tá vì người quên mình, một nhóm y tá đều vì người quên mình theo.
Lâm Tố thoáng cái bị trà sữa bao vây kín, cô không nhận cốc nào, cười nhìn cốc giấy dùng một lần bên cạnh, nói: “Mấy cô mở ra, đổ cho tôi một chút là được rồi.”
Lâm Tố nói như vậy, mọi người cũng đều thấy có lý, sau đó nhao nhao lấy đi cốc giấy dùng một lần, đổ trà sữa của mình cho Lâm Tố một cốc. Cứ như vậy, cuối cùng Lâm Tố nhận được một hàng trà sữa, bắt đầu mở hội đánh giá trà sữa.
Hội đánh giá trà sữa tất nhiên không thể thiếu chủ đề tám chuyện, mà tám chuyện trong bệnh viện, tất nhiên cũng không thiếu được Đào Mục Chi.
Một y tá ôm cốc trà sữa, nói cho mấy y tá khác còn có Lâm Tố kết luận đạt được của mình sau mấy ngày gần đây quan sát Đào Mục Chi.
“Tôi cảm thấy bác sĩ Đào giống như đang yêu đương.”
Lâm Tố: “...”
“Sao cô cảm nhận được?” Có y tá hỏi.
“Đúng vậy, bác sĩ Đào gần đây cũng không có thay đổi gì mà.”
“Vậy nếu như yêu đương thì người đó là ai? A? Không phải là người phụ nữ đến lần kia chứ!”
“Có thể đó! Cô Lâm cô còn nhớ chứ? Chính là người phụ nữ ở trong phòng khám của bác sĩ Đào 3 tiếng.”
Y tá vừa nói, vừa vỗ vỗ vai Lâm Tố, giống như đang vỗ máy móc có trí nhớ không tốt lắm, thật ra không cần vỗ Lâm Tố cũng không quên được Dương Hi, dù sao cô cũng bởi vì Dương Hi mà từng giận dỗi với Đào Mục Chi.
Mà giận dỗi xong, cô và Đào Mục Chi ở bên nhau.
Có điều bị y tá vỗ như vậy, cốc trà sữa trong tay Lâm Tố cũng đang lắc lư, không có cách nào tiếp tục uống trà sữa, Lâm Tố bị ép gia nhập đề tài này.
“Nhớ chứ. Nhưng tôi cảm thấy chắc là không phải.”
Lâm Tố nói xong, y tá nhao nhao quay đầu nhìn về phía cô.
Lâm Tố: “...”
Vậy cô cảm thấy không phải, cô cảm thấy là ai? Trong ánh mắt của nhóm y tá hiện lên thông tin như vậy.
Lâm Tố nhận được thông tin lộ ra của các cô ấy: “...”
“Không phải.” Lâm Tố đặt cốc trà sữa sang một bên, nói: “Chúng ta đoán bạn gái của bác sĩ Đào là ai, nhưng nói không chừng bác sĩ Đào còn không có bạn gái thì sao?”
Lâm Tố từ nguồn gốc chặt đứt tính khả thi khiến bọn họ ảo tưởng mối quan hệ của Đào Mục Chi và Dương Hi.
Lâm Tố “lý trí” như vậy hỏi ngược lại, sự chú ý của mọi người chuyển hướng trên người y tá ban đầu nói Đào Mục Chi yêu đương một cách tự nhiên. Y tá đang hút trân châu, vừa thấy tất cả mọi người nhìn qua đây, không hút trân châu nữa.
“Tôi cũng chỉ là cảm thấy thôi, tôi cũng không chắc chắn.” Y tá nói.
Cô ấy vừa nói như vậy, mọi người cơ bản đều cảm thấy lời cô ấy nói không tin được.
“Ài! Tôi tưởng là cô từ trong manh mối nào đó suy đoán ra kết luận này cơ, kết quả chính là cô cảm nhận.”
“Đúng thế, cảm thấy thì ai mà chả cảm thấy được, tôi còn cảm thấy tôi và chính bản thân tôi tương lai là một đôi kìa.”
“Đúng thế, tôi còn cảm thấy cô Lâm cũng yêu đương kìa.”
Mọi người ríu ra ríu rít cảm thấy nọ kia, lúc cảm thấy chuyện “Cô Lâm đang yêu đương”, vẻ mặt nhóm y tá cứng lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía Lâm Tố.
Lâm Tố vừa chuẩn bị uống trà sữa: “...”
Cho nên sau khi chủ đề rời khỏi Đào Mục Chi, lại vòng đến chỗ của Lâm Tố, không ngờ đến rồi đi, đều là chuyện của hai bọn họ.
Lâm Tố: “...”
Đối với Lâm Tố, nhóm y tá luôn có trái tim hóng hớt chuyện, thế nhưng không có nơi phát ra thông tin để hóng hớt. Phải biết Lâm Tố nhiều lắm cũng là lúc đến khám và điều trị mới cùng bọn họ uống trà sữa tám chuyện chút chút, cô lại đang khám và điều trị, mọi người cũng không tiện hỏi thông tin cá nhân của cô.
Nhưng bây giờ, Lâm Tố đã khỏi bệnh rồi, hôm nay đến lại không phải là khám và điều trị, mọi người đối với Lâm Tố cũng đã to gan hơn, bắt đầu hóng chuyện Lâm Tố.
“Cô Lâm, cô có bạn trai không?” Y tá to gan nhất trong đó vẫn là người trước kia vào lần đầu tiên Lâm Tố đến bệnh viện, dẫn cô đi đăng ký.
Lâm Tố uống trà sữa, mắt nhấc lên, ngắm một vòng y tá tú tụm trước mặt cô.
Lâm Tố không nói chuyện, vậy không nói chính là đại diện cho thừa nhận nha!
Nhóm y tá lúc này hưng phấn lên, nói: “Thật sao? Là ai thế?”
“Oa! Tôi nói mà cô Lâm xinh đẹp như lầm, chắc chắn có bạn trai, hơn nữa còn có vô số bạn trai đi!”
Lâm Tố: “...”
Khoa trương rồi đấy!
“Cô Lâm, bạn trai cô có phải là minh tinh trong giới không? Chỉ là minh tinh lưu lượng bây giờ không phải không cho yêu đương sao.”
Y tá này cung cấp mạch suy nghĩ, những y tá khác cũng tiếp tục nằm mơ mộng.
“Chắc chắn là như vậy! Vậy người đàn ông may mắn nào có thể ở bên cô lâm của chúng ta thế?”
“Nếu như là đối tượng yêu đương của cô Lâm thì tôi làm chính chủ, tôi lập tức đi dựng siêu thoại CP! Sau đó tôi chính là CP fan!”
“Tôi cũng vậy!”
“Có điều minh tinh lưu lượng không cho yêu đương, cho dù cô Lâm cùng bạn trai yêu đương chắc cũng bí mật nhỉ.”
“Vậy cô Lâm, cô lén nói cho chúng tôi, chúng tôi cam đoan không nói cho người khác.”
“Nếu như cô không thể nói, vậy chúng tôi nói tên, chờ đến lúc đọc đến tên bạn trai của cô, cô chớp mắt có được không?”
“Bác sĩ Đào!”
Lâm Tố chớp mắt.
Chớp xong, Lâm Tố: “...”
“Không, ban nãy có hạt cát bay vào trong mắt…” Lâm Tố vội vàng muốn giải thích với nhóm y tá, lúc đang giải thích, lại phát hiện nhóm y tá đều nhìn về phía sau lưng cô.
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố cũng quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
Lúc cô nhìn qua, hai con ngươi ngước lên, vừa vặn đối diện với Đào Mục Chi ở sau lưng cô ánh mắt rũ xuống. Vừa đối diện, mắt Lâm Tố sáng lên.
“Đào Mục Chi.”
Lâm Tố từ trên chỗ ngồi đứng lên, quay người muốn chạy đến ôm anh. Nhưng trước khi ôm, Lâm Tố lấy lại tinh thần, nơi đây là ở bệnh viện, phải chú ý ảnh hưởng. Cho nên tay cô duỗi ra rụt trở về, một giây sau, tay của cô nắm lấy góc áo blouse của anh.
Buổi khám và điều trị của bệnh nhân trước vừa kết thúc, Đào Mục Chi tiễn bệnh nhân ra ngoài, đã nhìn thấy ở bàn trực y tá náo nhiệt ồn ào. Trong sự náo nhiệt này, Lâm Tố ngồi ở giữa đám y tá, đang bưng cốc uống trà sữa.
Nhìn thấy Lâm Tố, tất nhiên là Đào Mục Chi đi tới. Khi đi tới, vừa vặn nghe được một số lời bọn họ nói.
Lâm Tố đứng ở bên cạnh anh, Đào Mục Chi cúi đầu nhìn về phía cô, khuôn mặt tuấn tú đã dịu dàng hơn.
“Sao em qua đây thế?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố ngửa đầu nhìn anh, khóe mắt cụp xuống: “Em đến tìm anh. Công việc của em kết thúc rồi thì qua đây thôi.”
“Anh còn chưa tan làm.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố nhìn thoáng qua về phía phòng khám của anh: “Anh còn có bệnh nhân không?”
“Không có.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố nói: “Vậy em đến phòng khám của anh chờ anh là được.”
“Ừm.” Đào Mục Chi gật đầu.
Hai người ở bàn y tá, nói một số chuyện sau đó muốn làm. Sau khi nói xong, Lâm Tố quay đầu vẫy vẫy tay với nhóm y tá, nói: “Tôi đi trước đây.”
Nhóm y tá còn đang nhìn cô, đồng thời cũng đang nhìn Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi cũng nhìn nhóm y tá, sau đó hỏi Lâm Tố: “Trà sữa còn uống không?”
Nhắc đến trà sữa, Lâm Tố nói: “A, cái cốc vừa rồi em uống khá ngon.”
Đào Mục Chi đi qua, lấy cốc trà sữa cô uống vừa rồi qua đặt vào trong tay Lâm Tố. Sau đó, khẽ gật đầu với nhóm y tá, dẫn theo Lâm Tố đi đến phòng khám của anh.
Lúc hai người xoay người rời đi, Lâm Tố còn đưa trà sữa trong tay qua cho Đào Mục Chi.
“Cái này uống rất ngon, anh thử đi.”
Cô đưa qua, Đào Mục Chi cũng nhận lấy, dùng cốc của cô nếm thử một ngụm.
“Ừm. Ngọt.”
Lâm Tố cười lên, nhận lấy cái cốc tiếp tục uống, Đào Mục Chi thì nhìn cô, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô một cái. Sau đó hai người đi đến cửa phòng khám, Đào Mục Chi mở cửa, hai người biến mất ở trong phòng khám.
Nhóm y tá ở bàn trực y tá: “...”
“Cho nên, bọn họ là đang yêu đương đúng không?”
Lúc nhóm y tá đều đắm chìm ở trong khiếp sợ, có một y tá lấy lại tinh thần trước, tổng kết một câu như vậy.
Y tá tổng kết xong, các y tá khác nhao nhao gật đầu.
-
Mà chờ khi Lâm Tố bưng cốc trà sữa theo Đào Mục Chi trở lại phòng khám của anh, Lâm Tố cũng phản ứng lại, biểu hiện vừa rồi cô và Đào Mục Chi ở trước mặt các y tá.
Lâm Tố: “...”
Đào Mục Chi mở cửa đóng cửa, Lâm Tố nhìn hình dáng anh, hai con người khẽ mở lớn, nói: “Chúng ta vừa rồi có phải lộ rồi không…”
Cô còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đóng cửa xong quay người lại, cơ thể anh áp cơ thể cô tì lên cửa, cúi đầu hôn cô.
Hai người là cơ thể vừa chạm vào nhau, hơi thở và cảm xúc của đối phương cách làn da mềm mại dán vào nhau truyền đến, cơ thể Lâm Tố run lên kịch liệt, cổ họng cô tràn ra âm thanh, bị Đào Mục Chi hôn vào trong cơ thể cô.
Hai người cũng xem như là tiểu biệt thắng tân hôn.
Dù sao mấy ngày này mỗi ngày Lâm Tố đều ở bên mẹ, cho dù thỉnh thoảng Đào Mục Chi sẽ qua ăn cơm mấy lần, cũng chỉ là ăn cơm rồi đi. Hai người tạm biệt nhau ở cổng sân, trong nhà còn có mẹ, cũng không tiện làm chuyện quá thân mật. Lâm Tố cũng cảm nhận bản thân đã rất lâu không hôn môi với Đào Mục Chi, cho nên bây giờ cô mới có thể vào lúc Đào Mục Chi hôn lên, kích thích đến toàn thân cô run rẩy.
Vừa rồi hai người đều uống trà sữa, giữa răng môi đều là hương sữa và hồng trà, Đào Mục Chi giống như pudding trong suốt vị trà sữa, thoải mái mà mê người, mà Lâm Tố thì lại giống như mochi kem vị trà sữa, thơm thơm mềm mềm, khiến cho Đào Mục Chi hận không thể bây giờ ăn sạch cô.
Nhưng pudding trà sữa vẫn cực kỳ lý trí, tì lên Lâm Tố hôn lâu như vậy cũng không tiếp tục làm chuyện tiếp theo. Bọn họ bây giờ ở phòng khám, anh còn chưa tan làm.
Trước khi lý trí sắp sụp đổ Đào Mục Chi rời khỏi môi của Lâm Tố, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi ướt át sưng đỏ của Lâm Tố.
Môi Lâm Tố bị cọ sát đến tê dại khiến cô có chút run chân, cô ngẩng đầu nhìn Đào Mục Chi, há miệng nhe răng, cắn ngón tay của anh.
Lâm Tố nhìn thấy mắt Đào Mục Chi phủ một lớp mây đen kịt.
Đầu lưỡi của cô khều ngón tay anh, sau đó trong mắt lóe lên một tia gian trá, buông lỏng răng cắn ngón tay anh. Sau khi cô buông ra, ngón tay Đào Mục Chi nương theo nhịp tim mạnh mẽ nhanh chóng của cô, chậm rãi rút ra từ răng của cô.
“Em biết ở đây anh không thể làm gì em được.” Đào Mục Chi nói.
Con mắt Lâm Tố ngước lên, cười nhìn anh.
“Cho nên em cô ý đấy.” Lâm Tố nói.
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi cụp mắt nhìn cô, anh phải kiềm chế sự xúc động của mình, còn phải kiềm chế sự xúc động Lâm Tố cố ý cho anh. Mà Đào Mục Chi kiềm chế vẫn tính là ổn, anh ôm Lâm Tố trong ngực, từng chút một bình ổn cơ thể của mình.
Lúc trước Lâm Tố cũng từng cắn ngón tay của Đào Mục Chi, nhưng lần trước cắn anh, Đào Mục Chi phản ứng bình thường, nhiều lắm là bởi vì cô là người khác giới mà nhịp tim có một nháy mắt hỗn loạn. Mà bây giờ, Lâm Tố có thể cảm nhận được cơ thể và nhịp tim của Đào Mục Chi đều thay đổi. Anh như lõa lồ trước mặt cô, Lâm Tố được một Đào Mục Chi trần trụi như vậy ôm trong ngực.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố mỉm cười, Tiếng cười của cô ở trong ngực Đào Mục Chi, nhẹ nhàng tràn ra, Đào Mục Chi nghe được, cúi đầu hôn tóc cô một cái.
Năng lực kiềm chế của Đào Mục Chi vượt xa người thường, nếu không cũng không đến mức có thể ngay từ đầu dưới sự công kích của Lâm Tố đối với anh, vẫn luôn kiềm chế đến tận bây giờ khi Lâm Tố đã khỏi bệnh,
Mà không ngờ đến là, sau khi Lâm Tố khỏi hẳn rồi, hai người vẫn phải kiềm chế.
Bởi vì bây giờ Lâm Tố đang ở với mẹ, bọn họ đều không có cách nào thân mật quấn quýt.
-
Lâm Tố rất lo lắng.
Bởi vì lúc ấy khi Đào Mục Chi qua bàn y tá dẫn cô trở về phòng khám, sự tương tác giữa lúc vô thức của hai người hình như rất dễ dàng bại lộ quan hệ giữa bọn họ.
Cô lo lắng quan hệ của cô bị nhóm y tá biết.
Bây giờ cô và Đào Mục Chi ở bên nhau, là hoàn toàn phù hợp với quy trình, thậm chí cô còn từng hỏi Uông Giai Hoa, Uông Giai Hoa cũng nói là không vấn đề. Cô và Đào Mục Chi chỉ là ban đầu có ba lần từng khám và điều trị, lại chưa từng khám và điều trị sâu thêm. Sau ba lần, cô tỏ tình, Đào Mục Chi xuất phát từ tránh hiềm nghi mà chuyển cô đến cho Uông Giai Hoa.
Mà khoảng thời gian cô khám và điều trị dưới danh nghĩa của Uông Giai Hoa, cô và Đào Mục Chi vẫn luôn là quân tử chi giao (1). Sau khi cô khỏi hẳn, Đào Mục Chi mới tỏ tình với cô, mà sau khi Lâm Tố khỏi bệnh vẫn thích Đào Mục Chi, hai người cứ như vậy ở bên nhau.
(1) Câu đầy đủ là “Quân tử chi giao đạm nhược thủy”, Ở đây không phải chỉ quân tử kết giao nhạt nhòa, mà là vì người quân tử, không a dua nịnh hót, không đua đòi bon chen. Tình bạn của họ, như bèo nước tương kiến, nhưng lại tương quan mật thiết. Tình bạn thật sự, phải thuần khiết như nước, không trộn lẫn tạp niệm, lợi dụng lẫn nhau.
Đây hoàn toàn là phù hợp quy trình.
Thế nhưng có đôi khi phù hợp quy trình là không đủ. Chuyện ban đầu cô là bệnh nhân của Đào Mục Chi, y tá đều biết. Bây giờ cô và Đào Mục Chi thành người yêu, sau khi các y tá biết, hẳn sẽ đưa chuyện về Đào Mục Chi.
Đương nhiên đưa chuyện thì cô không sao cả, chẳng quan trọng với cô. Nhưng Đào Mục Chi làm việc ở bệnh viện, nếu như đồng nghiệp có thành kiến nhìn anh, vậy cái này khiến Lâm Tố khó chịu hơn bất kỳ điều gì.
Lâm Tố cũng không phải là kiểu con gái nhất quyết muốn Đào Mục Chi chiếu cáo thiên hạ anh và cô ở bên nhau, chuyện hai người ở bên nhau, cho dù chỉ có hai người bọn họ biết cũng được.
Nhưng nếu đã ở bên nhau, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Chính vì thế ngay từ đầu, nhóm y tá ở bàn trực y tá đã có thể cảm thấy Đào Mục Chi yêu đương, còn cảm nhận được cô yêu đương, chỉ là không cảm nhận được Đào Mục Chi là đang yêu đương với cô.
Bây giờ các cô ấy biết rồi, vậy bọn họ sẽ đối xử với cô và Đào Mục Chi thế nào đây?
5 rưỡi chiều, Đào Mục Chi tan làm, Lâm Tố đi theo Đào Mục Chi, có chút căng thẳng rối rắm cùng anh rời khỏi phòng khám. Quả nhiên, chờ bọn họ rời khỏi phòng khám, ánh mắt bên phía bàn trực y tá đều đồng loạt nhìn qua.
Lâm Tố: “...”
Trong ánh mắt thế này, Lâm Tố ngẩng đầu, cũng nhìn về phía bàn trực y tá. Cô cho rằng nhóm y tá ở bàn trực sẽ vào lúc cô ngẩng đầu lên thu hồi ánh mắt của bọn họ. Nhưng các y tá không có, bọn họ cười hì hì nhìn cô và anh, còn lên tiếng chào hỏi bọn họ.
“Bác sĩ Đào, cô Lâm, hai người sắp đi sao?” Có y tá chống hai khuỷu tay trên bàn trực y tá cười hỏi bọn họ.
Cô ấy nói xong, Lâm Tố ngẩn người hoàn hồn, Đào Mục Chi đã gật đầu: “Ừm.”
“Vậy tạm biệt nha ~” Đào Mục Chi nói xong, các y tá ở bàn trực nhao nhao vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Nhìn dáng vẻ các cô ấy vẫy tay chào tạm biệt, nhìn nụ cười của các cô ấy, Lâm Tố khẽ mím môi, cũng vẫy tay với các cô ấy.
“Tạm biệt ~” Lâm Tố nói.
Nói rồi, Lâm Tố và Đào Mục Chi đi về phía thang máy. Lúc đang đi, nhóm y tá đột nhiên lại gọi một câu.
“Cô Lâm, sau này có thời gian thường xuyên đến chơi nhé ~”
Sau khi cô ấy hô xong, các y tá trên bàn trực y tá cuối cùng cũng không nhịn được, cùng nhau nở nụ cười.
Lúc các y tá cười, Lâm Tố cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Nhìn thấy trong mắt các y tá là nụ cười chân thành, Lâm Tố cũng mỉm cười, cô quay đầu lại, đi hai bước về phía Đào Mục Chi, nắm lấy tay anh.
Tay của cô vừa nắm lấy, ngón tay Đào Mục Chi giãn ra một cách tự nhiên, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau. Ngay lúc mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng đi vào thang máy.
Các y tá còn lại ở bàn trực y tá bởi vì hình ảnh bọn họ rời đi vừa rồi mà ríu rít la lên.
Cửa thang máy đóng lại, đã ngăn cách tiếng cười của các y tá bên ngoài, Lâm Tố nắm tay Đào Mục Chi, khóe môi nhàn nhạt cong lên. Cô cử động tay bị Đào Mục Chi nắm lấy, mà lúc cô cử động, Đào Mục Chi thì càng nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay của anh khô ráo, ngón tay thon dài, lực vừa vặn, được Đào Mục Chi nắm tay như vậy, Lâm Tố giống như cả trái tim đều bị anh nắm trong tay.
Cảm nhận được điều ngọt ngào trong thang máy yên tĩnh, Lâm Tố ngẩng đầu, cười khẽ.
-
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đi đến nhà của Lâm Mộ Hoa. Lúc vào trong nhà, Lâm Mộ Hoa đã chuẩn bị gần xong cơm tối. Đào Mục Chi xắn ống tay áo, rửa tay tiến vào phòng bếp giúp bà công việc cuối. Sau khi làm xong, ba người đi vào trong phòng ăn, ăn xong bữa tối gia đình.
Sau khi ăn xong cơm tối, Đào Mục Chi theo thường lệ đi thu dọn phòng bếp. Lâm Tố thì không giống như trước đây, ngồi ở phòng khách xem TV chờ anh. Cô chốc chốc lại tiến vào phòng bếp lấy thứ gì đó, chốc chốc lại đứng ở ngoài phòng bếp nói câu gì đó với Đào Mục Chi, giống như mèo Ragdoll vậy, ở sau lưng Đào Mục Chi.
Lúc Lâm Tố và Đào Mục Chi nói chuyện, Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố ở cửa phòng bếp và Đào Mục Chi ở trong phòng bếp, hơi mỉm cười, gọi Lâm Tố một tiếng.
“Lâm Tố.”
“Dạ?” Lâm Tố còn đang nói chuyện với Đào Mục Chi, bị mẹ cắt ngang. Cô quay đầu, nhìn về phía mẹ, Lâm Mộ Hoa vẫy tay với cô, nói: “Qua đây con.”
“Vâng.” Mặc dù vẫn có chút không nỡ rời đi, nhưng là mẹ gọi nên Lâm Tố vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Sau khi đi qua, Lâm Tố đứng ở bên cạnh mẹ, chờ sau khi mẹ nói xong, cô sẽ tiếp tục trở lại cửa phòng bếp nói chủ đề ban nãy với Đào Mục Chi. Mà ánh mắt Lâm Mộ Hoa từ trên TV ngước lên, nói với Lâm Tố: “Hôm nay con và Mục Chi cùng về nhà đi.”
Mẹ trực tiếp đóng gói cô tiễn đi.
Nghe được lời của mẹ, Lâm Tố nghĩ đến vừa rồi xác thực vẫn luôn nói chuyện với Đào Mục Chi, lạnh nhạt với mẹ. Cho rằng mẹ là ăn dấm, Lâm Tố vội vàng lắc đầu, qua ngồi ở trên sofa, nói: “Con trở về làm gì? Con ở đây với mẹ thêm một thời gian nữa.”
“Con ở chỗ này với mẹ hơn một tuần rồi.” Lâm Mộ Hoa nói.
Lâm Tố: “...”
Cũng quả thực là hơn một tuần lễ rồi.
“Mới hơn một tuần lễ, con ở lại với mẹ thêm một thời gian nữa.” Lâm Tố nói.
“Nào có ai cứ mãi ở nhà mẹ chứ?” Lâm Mộ Hoa hỏi.
Lâm Tố: “...”
Quả thực, mặc dù căn nhà là mua, nhưng cô là mua cho mẹ cô ở. Kế hoạch ban đầu của bọn họ cũng không phải là hai người ở mãi với nhau, mà là cô có thời gian trở lại thăm một chút, cũng không phải là cô có thời gian trở lại nhà của cô nhìn xem.
Lúc ấy ở đây cũng là sợ mẹ vừa đến chưa thích ứng, thế nhưng đã hơn một tuần rồi cũng thích ứng được hòm hòm rồi. Hơn nữa bây giờ mẹ cũng bắt đầu khám và điều trị tâm lý, cũng đã tìm được công việc mới, cuộc sống của bà cũng sắp bắt đầu rồi, cô quả thực không thể ở mãi chỗ này dính lấy mẹ.
Lời tuy là như thế, nhưng Lâm Tố vẫn có chút lo lắng: “Vậy mình mẹ ở đây…”
“Mẹ đã ở một mình rất nhiều năm rồi.” Lâm Mộ Hoa nói, “So sánh với để con ở lại đây, mẹ còn quen ở một mình hơn chút.”
Lâm Tố: “...”
Sau khi Lâm Tố im lặng, Lâm Mộ Hoa đi qua nắm lấy tay cô, bà nói: “Mỗi một con người ở trên thế giới này có rất nhiều trách nhiệm. Mỗi một mối quan hệ được thành lập đều sẽ có một trách nhiệm mới. Mẹ là trách nhiệm của con, Mục Chi cũng vậy. Con phải tự làm tốt việc cân đối giữa các trách nhiệm. Đây là con đang có trách nhiệm, cũng không phải nói con ích kỷ, biết không?”
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộ Hoa, bà giống như đã nhìn thấy lòng cô. Thật ra Lâm Tố muốn ở cùng với Đào Mục Chi, càng muốn hơn so với ở chung với mẹ, nhưng cô cảm thấy bản thân như vậy giống như là chỉ lo cho bản thân, phản bội lại mẹ. Mà mẹ lại nói cho cô biết, Đào Mục Chi cũng là trách nhiệm của cô, lựa chọn của cô chỉ là đang cân đối giữa các trách nhiệm.
Cô của trước kia, mẹ hy vọng khống chế cô trong bàn tay, giữ cô mãi ở bên cạnh. Nhưng bây giờ, mẹ càng hy vọng để cô tự mình bay đi, đi tạo ra thế giới và cuộc sống thuộc về bản thân.
Ngước mắt nhìn mẹ, trong lòng Lâm Tố dâng lên sự ngọt ngào chua xót, cô hơi liếm môi dưới, cười: “Vâng. Vừa vặn con trở về nhà xem cá của con.”
-
Sau khi Đào Mục Chi thu dọn xong phòng bếp, lại ở bên hai mẹ con Lâm Tố ở phòng khách xem TV một lát, trò chuyện phiếm một lát. Trò chuyện không bao lâu, Đào Mục Chi bèn đứng dậy chào tạm biệt. Sau khi anh chào tạm biệt, lâm Tố theo thường lệ đứng dậy tiễn anh, hai người lại cùng nhau ra khỏi nhà, đứng ở cổng sân.
Đến cổng sân rồi, giống như bình thường, Đào Mục Chi đứng ở bậc thềm dưới, lâm Tố đứng ở bậc thềm trên, hai người nhìn nhau. Mắt Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, giang hai tay. Khóe môi Đào Mục Chi cong lên, giang rộng hai tay ôm cô vào trong lòng.
Cơ thể hai người dính vào nhau, là sự ấm áp duy nhất trong gió đêm. Đào Mục Chi cúi đầu hôn Lâm Tố, Lâm Tố ghé vào bên vai anh, hà hơi về phía cổ của anh.
Hơi thở ấm áp ẩm ướt trêu chọc qua làn da nhẵn mịn ở cổ, mi mắt Đào Mục Chi khẽ nhấc, cúi đầu nhìn Lâm Tố dựa vào bên vai của anh.
“Em biết anh không thể làm gì em ở đây.” Đào Mục Chi nói y hệt lời buổi chiều nay, mà sau khi nói xong, không đợi Lâm Tố nói chuyện, giọng anh đè thấp, nói: “Cho nên em lại là cố ý.”
Lâm Tố nằm ở đầu vai của anh, cười khẽ một tiếng, sau khi cười xong, Lâm Tố nói: “Vậy anh có thể dẫn em đến nơi có thể làm gì đó với em.”
Cô nghiêng người vùi ở bên vai anh, ánh đèn trong phòng phản chiếu trong mắt cô, mông lung mập mờ. Trong mắt của cô chứa ý cười, thẳng thắn lớn mật nhìn anh.
Lâm Tố hôm nay không giống với mấy lần trước lúc tiễn anh lắm.
Trước kia quyến rũ anh, đều là cô đang nghịch ngợm. Nhưng tối hôm nay, hình như cô đang nghiêm túc làm chuyện này.
Cho nên cô nói xong, Đào Mục Chi hỏi: “Có thể dẫn em đến chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được.” Lâm Tố nói, cô từ trên người Đào Mục Chi đứng lên, hai tay còn vịn ở vai của anh, cơ thể hai người dính vào nhau, Lâm Tố nói: “Mẹ em nói tối nay để em cùng anh về nhà.”
Yết hầu Đào Mục Chi khẽ cử động.
Sau khi Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi giống như không có âm thanh, vẫn luôn nhìn cô thật sâu. Lâm Tố cúi đầu, sát lại gần gương mặt tuấn tú của anh, cười hì hì hỏi.
“Anh dẫn em đi không?”
Lâm Tố nói xong, một giây sau, co thể của cô bay lên không, bị Đào Mục Chi bế ngang lên.
-
Nếu như không có người khác cạnh hai người, chỉ cần hai người ở chung, vậy chắc chắn sẽ xảy ra một số chuyện. Mà chuyện này chỉ nghĩ đến ở trong lòng thôi hoặc là chỉ cảm nhận được hơi thở của đối phương trong không gian xe thế này, đã có thể trêu chọc toàn bộ lửa cơ thể vụt lên.
Trước kia Lâm Tố nhiều lắm là mặt nóng đến lợi hại, bây giờ toàn thân cô đều nóng đến lợi hại, chờ đến khi Đào Mục Chi dừng xe ở bãi đỗ xe của tòa nhà, Lâm Tố đã thiêu đốt đến có chút miệng đắng lưỡi khô.
Xe dừng lại, cơ thể thoáng nghiêng về phía trước, trái tim của Lâm Tố cũng hơi nghiêng về phía trước, một giây sau, Đào Mục Chi mở cửa xe, nắm tay cô, dẫn cô xuống xe.
Vừa xuống xe, không khí lạnh trong bãi đỗ xe thổi tan một chút khô nóng trên người, làn da Lâm Tố lạnh đi, nhưng trong cơ thể lại nóng rực. Hai cảm giác này hòa lẫn cùng nhau, lòng bàn tay của cô toát mồ hôi, nắm chặt của Đào Mục Chi không ngừng căng lên.
Hai người một đường từ bãi đỗ xe đi lên, đến thang máy, đến cửa nhà.
Chờ sau khi đến cửa nhà, Đào Mục Chi mở khóa mật mã, âm thanh cửa mật mã vang lên, “Tách” một tiếng, cửa được mở ra. Bóng tối bên trong dâng lên, khi lâm Tố nhìn thấy bóng tối, co rúm lại một chút. Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị Đào Mục Chi dẫn vào trong bóng tối.
Cửa đóng lại, Lâm Tố bị một nguồn lực đè trước cửa, một giây sau, cô nghênh đón nụ hôn không có bất kỳ sự kiềm chế nào của Đào Mục Chi.
Cô giống như một nắm cỏ, Đào Mục Chi giống như một ngọn lửa, khoảnh khắc hai người chung đụng, thậm chí Lâm Tố có thể nghe được âm thanh thiêu đốt lốp bốp.
Ngọn lửa cắn nuốt cô, cắn nuốt lý trí cô, chỉ còn lại cô bị Đào Mục Chi trước mặt chi phối.
Bên trong ngọn lửa cháy hừng hực này, Lâm Tố run rẩy lên tiếng, giống như cầu xin, nói với Đào Mục Chi.
“Em, em là lần đầu tiên, nhẹ một chút.”
“Ừm.”
Trong giọng nói khàn khàn, cô bị ngọn lửa càng mãnh liệt hơn cắn nuốt.