Gai Hồng Mềm

Gai Hồng Mềm - Chương 95: 95: 37 Tối Nay Anh Ở Lại Nhà Tôi Đi




Sau khi sinh con xong, đối với bố mẹ mà nói, thời gian giống như được tăng tốc lên, trôi qua cực kỳ nhanh. Lâm Tố vẫn luôn cảm thấy cảnh tượng sinh hai đứa trẻ sinh ra giống như mới xảy ra hôm qua, nhưng hôm nay đã là trăm ngày của Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã rồi.

Trẻ con trăm ngày là lúc thơm nhất mềm nhất, không nhăn nhúm giống như lúc chào đời, cũng không khỏe mạnh như lúc sau một tuổi biết đi biết nói, trẻ con bây giờ nằm trên giường bé, cánh tay bắp chân nhỏ mềm mềm quơ khoắng lung tung, giống như kẹo sữa vừa dùng mây trắng làm xong.

Chuyện đầu tiên Lâm Tố làm mỗi ngày sau khi tỉnh dậy chính là ôm hai cục kẹo sữa hôn hít một lúc. Sau khi thơm một lát, sự mệt mỏi sau khi vừa tỉnh ngủ của Lâm Tố hoàn toàn không thấy, trạng thái tinh thần sung mãn sẽ kéo dài cả một ngày.

Lúc Đào Mục Chi đi qua, mặt của Lâm Tố còn đang vùi vào trong bụng nhỏ của Đào Kim Dã, giống như mèo hít bạc hà mèo vậy, đắm chìm lại xụi lơ. Mà Đào Kim Dã mở ra tứ chi, cánh tay nhỏ và bắp chân vừa vặn bao trùm đầu của mẹ, lúc mẹ hôn vào bụng của con bé, mới hiếm khi lộ ra chút ý cười.

So sánh với Đào Kim Dã yên tĩnh, Đào Cổ Dã bên cạnh thì giống như xe tăng nhỏ trong lúc hành động, thằng bé kêu ú ớ, cánh tay nhỏ và bắp chân nhỏ còn đạp không ngừng, giống như động cơ hoạt động liên tục.

Lâm Tố bên này chào hỏi xong với em gái, sau đó đến lượt anh trai bên này. Mẹ vừa đến, anh trai cũng giống như em gái ôm lấy đầu mẹ, sau đó, Lâm Tố: “A!”

“Đào Cổ Dã! Con buông tay cho mẹ! Đào Cổ Dã!” Lâm Tố bị Đào Cổ Dã túm lấy tóc, bất đắc dĩ lại nhẹ giọng gọi tên của Đào Cổ Dã. Nhưng Đào Cổ Dã nào biết những chuyện này, hai ngày nay cậu nhóc vừa học được vô thức túm lấy đồ đạc, thứ tóm nhiều nhất chính là tóc của Lâm Tố.

Tóc của Lâm Tố bị Đào Cổ Dã nằm trong nôi quơ loạn túm đến rối bời, mà nhìn thấy cảnh tượng này, Đào Mục Chi vốn ở cửa cũng vội vàng chạy đến.

Trước tiên Đào Mục Chi giữ lấy chân tóc của Lâm Tố, đề phòng Đào Cổ Dã vô thức nắm cô đau, một tay khác thì tách ngón tay nắm chặt của cậu nhóc ra. Chỉ trong thời gian chốc lát, Lâm Tố được giải cứu.

Lâm Tố được giải cứu ra, đỡ lấy mái tóc rối bời quay đầu nhìn về phái Đào Mục Chi, trong mắt mang theo sự lên án.

“Anh xem con trai anh đi, chính là chú khỉ con (1)!”

(1) Hán Việt là Bì hầu, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm.

Lâm Tố nói xong, còn thổi tróc rơi trước mặt một cái. Tóc bị cô thổi đến giương lên. Đào Mục Chi nhìn dáng vẻ này của cô, mỉm cười giơ tay chỉnh lại mái tóc rối bời của cô, trấn an nói.

“Lát nữa anh nói thằng bé.”

“Anh nói thằng bé cũng nghe không hiểu.” Đào Mục Chi đứng trước mặt cô, ngón tay dịu dàng chỉnh lại tóc cho cô. Lâm Tố ngửa đầu nhìn anh, lẩm bẩm lên án anh làm như vậy căn bản không có cách nào giải quyết chuyện con trai nắm tóc cô.

Đào Mục Chi cụp mắt cười nhìn cô, lúc cô lên án anh, anh cúi đầu xuống đặt một nụ hôn trên khóe môi cô.

“Vậy sau này em đừng hôn thằng bé, hôn anh, anh không nắm tóc em.”

Lâm Tố vốn cũng là giả bộ tức giận với Đào Mục Chi. Sau khi nghe xong lời anh nói, trong lòng Lâm Tố vừa bởi vì con trai con gái mà tan chảy giống như được bao trùm bởi lớp đường, ngọt đến mức cô thoáng quên mất giả bộ tức giận.

Cô ngước mắt lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Đào Mục Chi, cuối cùng cô quay đầu nhìn về phía nôi, môi cũng không sao đè xuống được nụ cười.

“Anh nghĩ đẹp lắm.” Lâm Tố nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Nghe được tiếng lẩm bẩm của cô, Đào Mục Chi ngược lại cười khẽ thành tiếng, anh giơ tay xoa cái đầu nhỏ bù xù của Lâm Tố, nói: “Đi ăn cơm trước đi, lát nữa xe sẽ đến đón chúng ta.”

Hôm nay là trăm ngày của Đào Kim Dã và Đào Cổ Dã. Lúc ấy vào ngày hai cậu nhóc đầy tháng, bởi vì Lâm Tố còn ở trong trung tâm hồi sức, cho nên không tổ chức lớn. Bây giờ bé con trăm ngày, họ hàng nhà họ Đào khách khứa đều vô cùng trông mong, đợi đến xem hai anh em sinh đôi.

Trăm ngày của hai bé linh đình đến không thể linh đình hơn. Ông bà nội thương Lâm Tố, sợ nếu như tổ chức ở nhà bọn họ, cô sẽ nhọc lòng mệt mỏi, cho nên bèn quyết định tổ chức trăm ngày hai nhóc ở nhà lớn nhà họ Đào.

Nhà lớn nhà họ Đào là nơi rộng rãi, người hầu trong nhà cũng nhiều, ông bà nội bố mẹ lại phụ trách phần lớn chuyện cần lo nghĩ. Lâm Tố hầu như không cần làm gì hết, từ mang thai đến sinh, ngoại trừ chuyện Lâm Tố nhất định phải làm, người trong nhà bao trọn tất cả mọi chuyện cô không nhất định phải làm khác, Lâm Tố thoải mái hạnh phúc.

-

Một nhà bốn người sau khi ăn sáng xong, nhà họ Đào cử tài xế đến đón bọn họ. Buổi sáng uống sữa xong, trên đường hai nhóc con cũng ngủ say sưa, không chút ầm ĩ.

Xe lái vào đường chính của nhà lớn nhà họ Đào, lái đến trước vườn hoa trước nhà lớn. Xe dừng lại, Lâm Tố còn chưa ra tay, cửa xe đã được mở ra. Sau khi mở ra, bà nội đứng ở bên ngoài, giang cánh tay về phía Lâm Tố.

“Tiểu Tố đến rồi!”

Sau khi Lâm Tố sinh xong, ông bà nội vẫn sẽ thường xuyên đến nhà chăm cô. Mặc dù thường xuyên gặp mặt nhưng bà nội vẫn cực kỳ dính lấy cô. Sau khi bà nội giang hai tay, Lâm Tố đã xuống xe ôm lấy bà nội. Mà sau lưng, Đào Mục Chi và dì cũng bế hai đứa bé xuống.

“Đến rồi sao? Chị nhìn xem! Cổ Cổ! Kim Kim!”

Lúc bà nội và Lâm Tố ôm nhau, người thân trong nhà chính nghe được động tĩnh đều chen chúc chạy ra. Nói chuyện là anh chị em họ của Đào Mục Chi, còn có con của bọn họ. Mọi người đều ngang vai vế, lớn hơn Đào Mục Chi con cũng đã 5-6 tuổi rồi, nhỏ hơn Đào Mục Chi thì vẫn còn chưa có con. Trẻ con lúc trăm ngày là đáng yêu nhất, mọi người đều từ trong nhà chính chạy ra nghênh đón hai nhóc con.

“Nhỏ tiếng chút, còn đang ngủ kia kìa.” Bà nội nghe được tiếng nói, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Cô gái bị nhắc nhở le lưỡi về phía bà nội, sau đó nở nụ cười với Lâm Tố. Lâm Tố qua ôm cô ấy một cái, nói: “Không sao, hẳn là sớm tỉnh rồi.”

Đúng như Lâm Tố nói, tụi nhỏ quả thực đều tỉnh rồi. Sau khi bế xuống xe, tụi nhỏ đã được đặt trong xe đẩy trẻ em sớm chuẩn bị trước. trong xe đẩy trẻ em, Đào Cổ Dã tiếp tục khua tay múa chân, Đào Kim Dã bên cạnh thì lặng im nhìn người thân vây quanh trước xe đẩy trẻ em, ánh mắt bình tĩnh.

Tụi nhỏ vừa lên xe đẩy trẻ em, bên cạnh đã vây quanh một vòng người lớn. Ở trong sự vây quanh của mọi người, tụi nhỏ được đẩy vào nhà chính.

Vừa đến nhà chính, trưởng bối trong phòng khách chưa đứng lên cũng đều đứng lên, cùng vây quanh bên cạnh xe đẩy trẻ em nhìn tụi nhỏ.

Đào Mục Chi tướng mạo tuấn tú, Lâm Tố càng xinh đẹp đến không nói thành lời được, hai đứa trẻ tùy tiện di truyền thôi giá trị nhan sắc cũng cực cao. Mà tụi nhóc hình như không phải là tùy tiện di truyền, làn da cực giống Lâm Tố, trắng nõn như sữa bò, ngũ quan cũng cực kỳ xuất chúng. Mới chỉ trăm ngày, mũi hai nhóc con đã có thể nhìn ra hình dáng tinh xảo thẳng tắp. Ngoài ra, mắt của Đào Cổ Dã giống Lâm Tố, mi mắt cong dài, đôi mắt đào hoa màu trà, đuôi mắt nhướng lên, tự nhiên mang ý cười. Mà mắt của Đào Kim Dã thì giống Đào Mục Chi, giống nhưng lại đẹp hơn cả bố. Mí mắt của con bé rất mỏng, con ngươi màu nâu nhạt được đường nét của mắt phượng bao quanh, lộ ra chút ngây thơ mà lành lạnh. Đào Mục Chi là mắt một mí, Đào Kim Dã là mắt hai mí. Mắt phương hai mí khiến Đào Kim Dã mang theo cảm giác nũng nịu của con gái, vừa nhìn chính là một mỹ nhân lạnh lùng.

Mặc dù tụi nhỏ chỉ có trăm ngày, nhưng cũng đã có thể từ trong cử chỉ của tụi nhỏ nhìn ra chút tính cách. Đào Cổ Dã cũng chính là chú khỉ con, trên người giống như trạm sạc điện vĩnh vĩnh không hết điện, vẫn luôn hoạt động không ngừng, đôi mắt cũng tràn ngập tò mò với xung quanh, mang theo chút nhí nhảnh ngây thơ. Cậu nhóc vẫn cử động không ngừng, nhưng sắp buồn ngủ, sẽ trong ba giây nghiêng đầu ngủ mất, nhìn qua là dáng vẻ không tim không phổi.

Mà Đào Kim Dã yên tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù yên tĩnh, nhưng lại không phải là kiểu điềm đạm của con gái. Con bé cũng chỉ đơn giản là kiểu bình tĩnh và yên lặng đơn thuần mà thôi, đối với tất cả mọi điều đều có thể tiếp thu, mà bất kể tiếp thu được cái gì, cảm xúc của con bé cũng đều không biến động quá lớn.

“Vừa nhìn thế này, Cổ Cổ càng giống Tiểu Tố, Kim Kim giống Mục Chi nhiều hơn một chút.” Hàng Uyên ở bên cạnh xe đẩy trẻ con cười nói với chị em dâu về cháu trai cháu gái của mình.

Chú bác thím bên cạnh nghe được lời Hàng Uyển nói, phụ họa theo gật đầu: “Đúng vậy, khi còn bé Mục Chi cũng không hoạt bát lắm. Trẻ con trong nhà đều thích ra ngoài chơi, thằng bé mỗi ngày chỉ ở trong phòng hoặc là đọc sách hoặc là tính toán.”

“Chị nhớ có lần Duật Chi nhất quyết dẫn thằng bé đi chơi trốn tìm, cuối cùng mọi người tìm rất lâu, cuối cùng thằng bé vẫn ở trong phòng của mình đọc sách.”

Đào Duật Chi là anh họ của Đào Mục Chi, nghe được mẹ nói như vậy, Đào Duật Chi cũng nhớ đến, gật đầu nói: “Đúng đúng, cười chết thôi, bọn cháu ngày đó tìm đến tối muộn.”



Mọi người nói đến chuyện con bé, giống như cũng mở ra hồi ức xưa cũ. Ban đầu đó là chuyện lý thú đời trước, bây giờ chuyện giống vậy, sắp xảy ra trên người đời sau của bọn họ.

Gia tộc chính là như vậy, người từng đời sinh ra, người từng đời lớn mạnh. Mọi người trong nhà chúc phúc chuyện của nhau, đồng thời cũng đắm chìm trong tình thân và bao dung mà gia tộc này mang đến cho họ.

Trước kia Lâm Tố không có. Bây giờ cô đứng cạnh xe đẩy trẻ em, trên vai cô là tay của Đào Mục Chi, đơn giản đặt đó. Cô tựa vào trong ngực của Đào Mục Chi, mà tay của cô thì được chị họ và chị dâu bên cạnh nắm lấy, cô từ một thân một mình, đến có Đào Mục Chi, đến có được gia đình hoàn chỉnh, điều mà trước kia Lâm Tố chưa từng dám nghĩ đến.

Có lẽ Đào Mục Chi cho cô tình yêu trọn vẹn. Nhưng tình thân anh mang đến cho cô, giống như tình yêu anh mang đến cho cô vậy, trọn vẹn mà trân quý.

Lâm Tố được mọi người vây quanh, nghe chuyện thú vị của Đào Mục Chi và bọn họ hồi bé, mỉm cười theo bọn họ. Đào Mục Chi thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện đôi câu với bọn họ, khi nói chuyện Lâm Tố sẽ ngửa đầu nhìn anh.

Ánh mắt của Đào Mục Chi sẽ theo lúc cô nhìn về phía anh mà cụp xuống, mi mắt anh rủ xuống ngậm cười nhìn ánh mắt cô.

“Sao thế?”

“Không sao.” Lâm Tố mỉm cười lắc đầu thu lại ánh mắt. Sau khi thu lại, tay của cô đẩy đẩy xe đẩy trẻ em trong tay, trong mắt hiện lên sự dịu dàng.

“Chỉ là cảm thấy thú vị.”

“Cũng cảm thấy rất vui.”

Lâm Tố thấp giọng nói, trong tiếng thảo luận nhao nhao của mọi người giọng cô không phải là đặc biệt lớn. Mà lúc cô nói, Đào Mục Chi nắm lấy vai cô khẽ siết chặt, cơ thể hai người cũng theo đó dựa sát hơn một chút.

Cảm nhận được sự thân mật này, ý cười và ngọt ngào đáy mắt Lâm Tố cũng càng thêm đậm hơn.

-

Trăm ngày trẻ con thật ra là ngày sum họp của người lớn.

Nhân dịp tụi nhỏ trăm ngày, người nhà họ Đào từ các nơi trên thế giới bay về, mọi người ở nhà lớn của nhà họ Đào chúc phúc tụi nhỏ, vì sự trưởng thành của tụi nhỏ mà vui mừng, đồng thời còn để lại đủ kiểu quà đã chuẩn bị cho tụi nhỏ.

Nhà họ Đào là gia tộc lớn, đánh giá giá trị quà tặng chưa bao giờ dựa vào tiền, bởi vì bọn họ đủ giàu có. Quà mà Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã nhận được hôm nay, nhỏ có gấu bông làm thủ công, lớn có hai ngôi sao đặt tên cho dên của tụi nhỏ, dù sao bất kể là quà gì, đều bao hàm sự cầu nguyện Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã khỏe mạnh vui vẻ bình an trưởng thanh của trưởng bối.

Trong không khí vui vẻ hòa hợp, bữa tiệc trăm ngày náo nhiệt bắt đầu, náo nhiệt kết thúc.

Hôm nay ở nhà lớn nhà họ Đào ầm ĩ một ngày, mọi người cũng không rời đi ngay, Lâm Tố và Đào Mục Chi tối nay cũng ở lại nhà lớn. Phòng của một nhà bốn người ở tầng hai của nhà chính, ván bài trong phòng đánh bài còn chưa giải tán, Lâm Tố chơi mạt chược một lúc, nhường vị trí lại cho chị họ, cô ở bên cạnh nhìn, một lúc sau, lén rời khỏi phòng đánh bài, trở về phòng của mình.

Cô vừa trở về phòng, trong phòng ngủ, Đào Mục Chi vừa cho con uống sữa xong đi ra. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Lâm Tố mang theo ý cười, Đào Mục Chi cũng mỉm cười.

“Kết thúc rồi?” Đào Mục Chi đặt bình sữa trong tay xuống, hỏi Lâm Tố.

Lúc anh đặt bình sữa xuống, Lâm Tố đã đi đến bên cạnh anh. Cánh tay cô giơ lên, khoác trên cổ Đào Mục Chi, hai tay đan vào nhau, cô treo người trước người anh kì kèo.

“Không có, nhưng em không muốn đánh.”

Nhiều người cùng chơi bài rất náo nhiệt, Lâm Tố thích náo nhiệt. Nhưng ngoại trừ náo nhiệt, trong lòng cô vẫn nhớ con, nghĩ đến Đào Mục Chi đã trở lại chăm sóc con.

Nghe lời Lâm Tố nói, hai tay Đào Mục Chi ôm lấy hông cô, kéo cơ thể cô dính về phía cơ thể anh, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô.

Nụ hôn này giống như mở màn của một vở kịch. Sau khi hôn xong, phần mở đầu được kéo ra, chuyện thuộc về hai người sắp bắt đầu.

Đào Mục Chi hôn xong, môi của anh rời khỏi môi của Lâm Tố, nhưng cũng không rời đi quá xa. Lâm Tố vòng lấy cổ anh, quấn quít với hô hấp của anh, gương mặt của cô thoáng nghiêng về một bên, nâng cằm lên, lại đưa môi cô qua.

Bắt đầu là một điểm dần dần tỉ mỉ, cuối cùng trở thành một đường thẳng.

Dưới đường thẳng này, Lâm Tố vô thức được siết chặt, lại trở nên tán loạn, cánh tay của cô từ đầu đến cuối ôm ở sau gáy Đào Mục Chi, mặc cho anh dẫn cô đi đến nơi nào.

-

Sau khi kết thúc, Lâm Tố được Đào Mục Chi ôm đến phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, sấy khô tóc, Lâm Tố lại được Đào Mục Chi ôm trở lại giường.

Giường của bọn họ bây giờ là bà nội cố ý đặt làm. Bên cạnh giường đôi nối liền với nôi trẻ em rộng lớn, giường là nối liền với nhau, bọn họ có thể từ giường đôi ngủ trên nôi, cũng có thể vào buổi tối lúc tụi nhỏ khóc, trực tiếp ôm tụi nhỏ trong ngực dỗ dành.

Có điều hai nhóc con ngược lại cũng chưa từng hành hạ người khác như vậy, về cơ bản tối đến cho ăn một lần, nửa đêm lại cho ăn một lần là có thể ngủ một giấc đến trời sáng.

Vừa rồi sinh hoạt vợ chồng của Lâm Tố và Đào Mục Chi sợ quấy rầy đến hai nhóc con, nên tiến hành ở phòng tắm. Mặc dù Lâm Tố tự cảm thấy bản thân đủ kiềm chế, nhưng sau khi lên giường, cô vẫn lăn mình đến trên nôi, ngó qua hai đứa trẻ.

Sau khi tụi nhỏ uống sữa, đang ngủ say sưa phun bong bóng. Em gái vẫn ngủ cực kỳ an tĩnh, anh trai thì sớm đã đạp chăn ra, đồng thời đầu ở trạng thái vuông góc với cơ thể em gái.

Nhìn tư thế ngủ của chú khỉ con, Lâm Tố có chút bất đắc dĩ, cô vươn tay muốn bé cậu bé lên, trước cô, một đôi tay đã giấu được cô, sau khi cẩn thận ôm cậu nhóc lên, đặt cơ thể ngay ngắn lại.

Đào Mục Chi quỳ hai chân bên cạnh Lâm Tố, sau khi làm xong những chuyện này, anh đắp chăn nhỏ lên cho Đào Cổ Dã lần nữa, sau đó cánh tay vừa kéo, ôm lấy Lâm Tố vào trong ngực.

“Hừ hừ ~” Cơ thể Lâm Tố theo động tác của Đào Mục Chi trở mình qua, cuối cùng lăn mình đến trong ngực anh. Mặt cô dán vào trước ngực người đàn ông, bởi vì động tác được ôm lấy này, cô cười khẽ thành tiếng.

Thế nhưng cho dù cười nhỏ tiếng như vậy, Lâm Tố vẫn có hơi lo lắng. Sau khi cười xong, cô lập tức im lặng, quay đầu nhìn về phía tụi nhỏ trên nôi. Cô vừa quay đầu, Đào Mục Chi giơ tay giữ vững gương mặt cô, cúi đầu hôn lên trái cô, nói: “Không tỉnh.”

Lâm Tố yên tâm.

Ban đêm yên tĩnh. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ nhỏ, hai đứa trẻ ngủ rất say, trong phòng tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt, và hương cây linh sam trên người Đào Mục Chi, còn có hương dâu tây trên người cô hòa trộn vào nhau, cực kỳ thơm và an tâm, bởi vì đây là mùi hương của gia đình bọn họ.

Sau khi biết được tụi nhóc không tỉnh, Lâm Tố một lần nữa dán mặt vào trước ngực Đào Mục Chi. Trái tim của Đào Mục Chi dán vào lồng ngực, đập lên nặng nề. Lâm Tố cảm nhận được nhịp đập này, sau một hồi cảm nhận, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Đào Mục Chi.

“Sau này chúng ta đều phải cẩn thận như vậy ư?” Lâm Tố hỏi.

Đào Mục Chi: “...”

Cái Lâm Tố hỏi là sinh hoạt vợ chồng. Từ sau khi sinh hai nhóc con ra, sinh hoạt vợ chồng của hai người về cơ bản là chưa từng tiến hành ở trên giường. Mà cho dù tiến hành ở các nơi khác, cũng không tận hứng bằng trước kia.



Lâm Tố hỏi xong, Đào Mục Chi giơ tay nhéo vành tai của cô, nói: “Tụi nhỏ lớn hơn một chút là được rồi, chúng ta có thể đến phòng khác.”

Chờ con lớn một chút, không cần chăm bẵm 24/7, bọn họ có thể đến phòng ở tầng ba, hoặc là tùy tiện ở phòng nào đó.

Trên vành tai ngón tay của người đàn ông mang theo lực đạo rất nhỏ, từng chút từng chút xoa nắn, vành tai của Lâm Tố chậm rãi đỏ lên, ánh mắt của cô sáng rực nhìn Đào Mục Chi, nói: “Sau đó lúc chúng ta đang tiến hành, Đào Cổ Dã đến gõ cửa, mẹ ơi, mẹ ở bên trong ạ?”

Lâm Tố học theo dáng vẻ của Đào Cổ Dã, tay nắm thành quả đấm gõ nhẹ hai cái trước ngực của Đào Mục Chi, lúc nói đến “Mẹ ơi”, Lâm Tố còn học theo giọng của trẻ con.

Lâm Tố học theo, tưởng tượng tình cảnh lúc đó một chút, cô thoáng cái cười ra tiếng. Đào Mục Chi cũng mỉm cười theo cô, cả người Lâm Tố vùi ở trong ngực của anh, muốn giảm tiếng cười của cô xuống một chút.

Chuyện này có hơi buồn cười. Ngoại trừ “Chua xót” trong sinh hoạt vợ chồng của hai người, trong đó còn mang theo suy nghĩ xa xôi. Suy nghĩ đến con lớn lên, biết đi, biết nói chuyện, biết gọi bố mẹ, sẽ giống như 10 vạn câu hỏi vì sao mà đặt câu hỏi với bọn họ.

Mặc dù sinh hoạt vợ chồng không đủ “tự do”, nhưng có thể ở bên các con cùng nhau lớn lên trưởng thành, chuyện này chỉ nghĩ thôi đã có thể khiến trong lòng Lâm Tố giống như tràn ra mật vậy.

Cô ở trong ngực Đào Mục Chi cười một lúc, sau khi cười đủ rồi, cô một lần nữa ngẩng đầu lên. Gương mặt của cô bởi vì nụ cười ban nãy mà trở nên hơi đỏ, đôi mắt giống như ngôi sao tô điểm trên bầu trời đêm, ướt át rực rỡ.

Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố trước mặt, nụ cười của cô, sự thỏa mãn của cô, tất thảy của cô đều có thể khiến trái tim anh theo cô mà nhanh chóng đập lên. Vừa rồi lúc Lâm Tố hình dung Đào Cổ Dã, gõ lồng ngực của anh hỏi mẹ có ở trong không.

Cô ở đây, cô vẫn luôn ở đây, cũng mãi mãi ở đây.

Đào Mục Chi nhìn nụ cười của cô, giơ tay vén sợi tóc bên gò má của cô ra sau tay. Anh nhìn dáng vẻ cô an tĩnh, nói: “Sao em biết sẽ là Cổ Cổ?”

Vừa rồi Lâm Tố lúc Lâm Tố tưởng tượng là Đào Cổ Dã đến gõ cửa. Nghe Đào Mục Chi nói vậy, Lâm Tố nhướng mày, hỏi: “Anh suy nghĩ thử đi anh có thể làm ra chuyện như vậy không?”

Mà sau khi cô nói xong, khóe môi Đào Mục Chi hơi cong lên.

“Ý em là em biết?”

Đào Cổ Dã giống Lâm Tố.

Đào Mục Chi hỏi xong, Lâm Tố: “...”

Vì sao cô muốn bắt đầu chủ đề này!? Đây không phải là vác đá đập chân mình sao!?

Nhất thời Lâm Tố bị Đào Mục Chi hỏi khó, nhưng cô có chút không cam tâm, nói: “Vậy Cổ Cổ cũng không nhất định là giống em mà?”

Ánh mắt Đào Mục Chi rũ xuống trên mặt cô.

Lâm Tố: “...”

“Thật sự giống em?” Lâm Tố hỏi.

“Lân trước về nhà, mẹ nói em hồi nhỏ cũng nghịch ngợm giống như Cổ Cổ.” Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: “...”

Xong rồi, đập thật này! Đối với chuyện cô hồi bé, mẹ là người có quyền lên tiếng nhất. Nếu mẹ đã đóng dấu là giống cô, vậy chắc chắn là chạy không được.

Nếu đã không cách nào tiếp tục nói chuyện nữa, vậy chằng bằng ngủ thôi.

Sau khi Đào Mục Chi hỏi xong, biểu cảm của Lâm Tố sau khi trải qua thiên biến vạn hóa thì trở về bình tĩnh, cô bình tĩnh nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Vừa rồi Lâm Tố còn ở trong ngực không thành thật, sau khi không có cách nào tiếp tục trò chuyện tiếp thì nhắm mắt. Đào Mục Chi cười nhìn cô, anh cúi đầu xuống, tì lên chóp mũi cô. Một giây sau, môi của anh men theo khóe môi cô, cho cô một nụ hôn ngọt ngào kéo dài lại dịu dàng.

Kết thúc một nụ hôn dài, Đào Mục Chi rời khỏi môi Lâm Tố. Sau khi anh rời đi, Lâm Tố ngước mắt nhìn anh. Đào Mục Chi sờ mặt cô, nói: “Ngủ đi.”

Đây là một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lâm Tố cảm nhận được động tác lòng bàn tay của Đào Mục Chi bên má cô, cô nhìn Đào Mục Chi, trong mắt mang theo ý cười. Cô nhẹ nhàng kề sát bên tay Đào Mục Chi, giống như cún con cọ cọ, sau đó an tâm nhắm mắt lại.

Tiệc trăm ngày hôm nay mặc dù không cần Lâm Tố vất vả, nhưng cô là mẹ đứa trẻ, tất nhiên cũng không thể thiếu xa giao. Xã giao một ngày, cô hẳn là cũng mệt muốn chết rồi.

Quả thật Lâm Tố mệt muốn chết rồi. Sau khi cô nhắm mắt lại, ý thức của cô mờ dần. Lúc cô mơ mơ màng màng thiếp đi, Đào Mục Chi bên cạnh đột nhiên cử động, hình như anh cầm điện thoại xem, sau đó buông lỏng cánh tay ôm cô, ra khỏi phòng.

Chỉ một lát sau, Đào Mục Chi một lần nữa trở lại giường.

Vừa rồi lúc Đào Mục Chi rời đi, mặc dù Lâm Tố sắp ngủ, giấc ngủ cũng mỏng không ít, ngủ cũng không sâu. Mà Đào Mục Chi vừa quay lại, cô nhắm mắt lại một lần nữa ôm lấy anh.

“Sao thế?” Mắt Lâm Tố cũng không mở hỏi một câu.

Đào Mục Chi ôm cô vào ngực lần nữa, nói: “Bà nội bảo anh ra ngoài cầm chút đồ.”

“Đồ gì vậy?” Lâm Tố mơ màng hỏi.

“Hợp đồng quyền tài sản của công viên giải trí. Quà trăm ngày ông bà nội cho Cổ Cổ và Kim Kim.” Đào Mục Chi nói.

Thật ra vào buổi sáng, mọi người trong nhà đều đưa quà tặng cho tụi nhỏ qua rồi. Lúc ấy quà của ông bà nội chưa đến, nói bảo bọn họ chờ một chút.

Bọn họ vừa chờ như vậy, chờ được hai công viên giải trí.

Sau khi Đào Mục Chi nói xong câu đó, Lâm Tố vốn ý thức mơ màng đột nhiên mở mắt.

Lâm Tố: “...”

Lúc này trăm ngày đã tặng hai công viên giải trí? Vậy nếu như tụi nhỏ một tuổi, vậy sẽ tặng gì nữa?