Lâm Tố vẫn luôn cho rằng thời gian còn sớm, nhưng chớp mắt một năm đã trôi qua rất nhanh.
Sau khi Cổ Cổ và Kim Kim lớn hơn một chút, hồi phục sau sinh của Lâm Tố cũng từ từ kết thúc, chức năng cơ thể có thể hồi phục, Lâm Tố cũng một lần nữa tập trung tinh thần trong công việc của mình.
Bộ phim mới cô tái xuất sau khi sinh vẫn là đề tài không khác là bao bộ phim đầu tay của cô, huyền nghi ít người thích. Mặc dù là ít người thích, nhưng có tập khán giả nhất định, mà sau bộ đầu tiên khởi chiếu, mọi người đối với tài hoa của cô vẫn đưa ra sự khẳng định và mong đợi.
Trong khoảng thời gian không quay phim, Lâm Tố cũng không hoàn toàn nhàn rỗi. Nhà họ Đào ở trong nước thậm chí là trên thế giới đều có nhân mạch rất rộng, Lâm Tố cũng đã nhận được sự chỉ điểm của không ít nhà làm phim, đối với bộ phim mới này, tày nghề cô đã thành thạo, tràn đầy lòng tin.
Bộ phim quay ở thành phố A, ở trong một lâu đài cổ nằm ở sườn núi ngoại cô. Câu chuyện về cơ bản đều tiến hành ở trong lâu đài cổ, không gian địa điểm không phải rất lớn. Nhưng nơi càng nhỏ, tính phát hủy cũng càng không dễ dàng, về phần quay phim Lâm Tố cũng càng theo đuổi sự xuất sắc hơn.
Cô vốn là nhiếp ảnh gia, cô có yêu cầu tương đối cao với ánh sáng của hình ảnh khi quay chụp. Hôm nay trời đột nhiên âm u, cảnh hôm qua muốn quay chỉ có thể gác lại, Lâm Tố điều chỉnh quay cảnh khác. Toàn bộ đoàn phim dưới sự điều hành của Lâm Tố, tiến độ quay phim đâu vào đấy lại tiến hành với tốc độ cao.
“Cắt.” Lâm Tố đứng đằng sau máy quay, cầm bộ đàm hô một tiếng.
Sau khi cô hô xong, nam nữ diễn viên ôm nhau tách ra, Lâm Tố nhìn trong màn ảnh, nói: “Quay lại cảnh vừa rồi một lần nữa, diễn viên nam, chú ý cảm xúc một chút.”
Cô nói xong, đã nhìn thấy nam diễn viên trong màn hình nhìn về một hướng nào đó, đau khổ phát tín hiệu cầu cứu với cô.
Lâm Tố: “...”
Lâm Tố quay đầu qua, không biết Bạch Dã qua đây từ lúc nào đứng ở sau lưng cô, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào trong ống kính của máy quay phim. Có điều anh không nhìn chằm chằm vào diễn viên nam, mà là nhìn chằm chằm vào diễn viên nữ. Nhìn thấy thân thể diễn viên nữ và diễn viên nam tách ra, tay vẫn ôm lấy nhau, ánh mắt Bạch Dã nghiêm nghị mà thâm trầm.
Chính vào lúc nghiêm nghị mà thâm trầm nhìn, Bạch Dã cũng nhận ra Lâm Tố đã quay đầu qua, đôi mắt Lâm Tố hơi cụp xuống, nheo mắt nhìn anh. Bạch Dã nhìn ánh mắt của cô, sự nghiêm nghị và thâm trầm trong mắt lập tức rút đi, cười hì hì nói.
“Sao cô phát hiện được tôi?”
Lâm Tố: “...”
Vừa vặn thời gian quay chụp ban nãy không ngắn, Lâm Tố thu hồi ánh mắt, dùng bộ đàm nói với diễn viên: “Trước tiên nghỉ ngơi một lát.”
Đạo diễn lên tiếng, đoàn phim căng thẳng thoáng thả lỏng.
“Sao anh lại đến?” Lâm Tố đặt bộ đàm xuống, quay đầu nhìn về phía Bạch Dã nói.
Cô quay bộ phim này, Bạch Dã hận không thể một tuần đến bảy lần, mỗi lần đến đều ảnh hưởng đến quay phim của cô, Lâm Tố sắp bị anh làm phiền chết.
Nhưng mà Lâm Tố phiền của cô, Bạch Dã lại không quan tâm lắm, ánh mắt anh rơi về hướng diễn viên nữ xa xa, sau đó quay đầu cười cợt nhả nói: “Tác phẩm cô tái xuất, tôi thân làm giám chế, đương nhiên phải đến bất cứ lúc nào để động viên rồi.”
“Vậy tôi thay nhân vật nữ chính nhé.” Lâm Tố nói.
Bạch Dã: “...”
Bạch Dã thường xuyên chạy đến đoàn phim, một là quả thật để động viên cô, cũng giúp đỡ cô không nhỏ. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là nữ chính của bộ phim này là người trong lòng của Bạch Dã.
Lúc ấy Lâm Tố quay bộ phim đầu tay, diễn viên nữ kia chính là nữ số hai, bây giờ thời gian không quá hai năm, Bạch Dã đã đóng gói cô ấy đến vô cùng tốt, đã có thể diễn chính, đồng thời tham gia diễn mấy bộ phim của đạo diễn lớn doanh thu phòng vé không tồi.
Có điều kỹ năng diễn xuất của diễn viên nữ này cũng chèo chống được kiểu nâng đỡ thế này. Về sau Lâm Tố tái xuất, Bạch Dã mua marketing số lượng lớn, cực kỳ có mánh lới. Bạch Dã ngoài miệng nói là vì cô, ngày hôm sau đã mang tài liệu nhân vật nữ chính đẩy cho cô.
Bây giờ quan hệ của Lâm Tố và Bạch Dã đã xem như là bạn bè không tồi. Anh tiến cử nhân vật nữ chính qua, Lâm Tố để cô ấy đến thử vai, cảm thấy diễn không tệ cũng quyết định luôn.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, phim vừa bắt đầu quay, Bạch Dã giống như cái đinh đóng ở nơi này.
Lâm Tố vừa mở miệng như thế, Bạch Dã lập tức có chút gấp gáp. Anh thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, kề sát bên người Lâm Tố, nhỏ giọng nói: “Ài, đừng mà đạo diễn Lâm, tôi đặt cô ấy dưới tay cô không phải là vì yên tâm sao.”
“Cả ngày anh bảo vệ như vậy, anh có theo đuổi không thế.” Lâm Tố nói.
Thật sự không biết con người Bạch Dã có chữ “dã” thế nào, yêu đương sao mà lằng nhà lằng nhằng.
“Trong lòng cô ấy có người.” Bạch Dã nói.
Lâm Tố quay đầu nhìn anh.
Lúc nói thế này, ánh mắt Lâm Tố nhìn qua, Bạch Dã đối diện với ánh mắt cô, sau đó mỉm cười với cô.
Lâm Tố không nói tiếp nữa.
Thật ra đối với người có tiền mà nói, giống như cái gì cũng rất dễ đạt được. Nhưng vẫn cứ có một số người, hình như trời sinh khắc bọn họ.
“Anh đặt cô ấy ở chỗ tôi, có gì mà yên tâm?” Lâm Tố hỏi, “Anh cảm thấy tôi đối với cô ấy không có sức hấp dẫn sao?”
Lâm Tố dời chủ đề, Bạch Dã nghe xong mỉm cười, vội vàng nịnh nọt nói: “Vậy không đúng, tôi chỉ cảm thấy cô ấy không có sức hấp dẫn với quý cô đây.”
“Chậc chậc ~” Lâm Tố thán phục sự khôn khéo và nghệ thuật ăn nói của Bạch Dã.
Sau khi thán phục xong, Lâm Tố muốn đi xem ống kính của máy quay bên cạnh, trước khi đi qua, cô giơ tay đẩy Bạch Dã vướng víu một chút. Mà khoảnh khắc cô giơ tay ra, Bạch Dã đã như linh dương phi thẳng nhảy cách xa bên cạnh cô một chút, ngay cả đầu ngón tay của Lâm Tố cũng không chạm vào anh được.
Lâm Tố: “...”
Sau khi Bạch Dã nhảy đến bên cạnh cô, trong mắt mang theo chút sợ hãi chưa hết. Anh nhìn về phía Lâm Tố, nói: “Cô đừng có mà tiếp xúc tứ chi với tôi, nếu như thật sự tiếp xúc rồi anh Đào nhà cô đến đón cô, nếu như nhìn thấy, tôi có trăm cái miệng cũng không nói rõ được, lần trước tay của tôi còn đau đây này…”
Bạch Dã thật sự sợ Đào Mục Chi. Bình thường là người đàn ông nhìn lạnh lùng, tự kiềm chế, ghen lên đều ghen đến rực rỡ. Mỗi lần anh không cẩn thận đụng vào Lâm Tố bị anh ấy nhìn thấy, tay của anh có thể phế đến mấy ngày.
Bạch Dã nói xong, Lâm Tố: “...”
Nhìn dáng vẻ Bạch Dã một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Lâm Tố có chút dở khóc dở cười, cô nhìn về phía màn hình ống kính, cười nói: “Yên tâm đi, hôm nay Đào Mục Chi sẽ không qua đây.”
Nghe được Đào Mục Chi sẽ không qua đây, Bạch Dã đi trở lại bên cạnh Lâm Tố, anh hỏi: “Vì sao không đến?”
“Hôm nay Cổ Cổ và Kim Kim sinh nhật một tuổi, bọn họ đều ở nhà họ Đào rồi.” Lâm Tố nói.
Nhắc đến sinh nhật một tuổi của Cổ Cổ và Kim Kim, trong lòng Lâm Tố khó tránh khỏi dâng lên một chút cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác Cổ Cổ và Kim Kim đã tròn một tuổi rồi.”
Hiển nhiên, Bạch dã cũng cho rằng thời gian trôi qua thật nhanh. Sau khi Lâm Tố nói xong, anh giật mình nhìn về phía Lâm Tố nói: “Cổ Cổ và Kim Kim đều một tuổi rồi?”
Mặc dù Bạch Dã thường xuyên chạm mặt Lâm Tố, nhưng không thể gặp được con của Lâm Tố. Nói thật, bây giờ Lâm Tố thế này, cho dù là ai cũng nhìn không ra cô đã là mẹ của hai đứa con.
Lâm Tố vốn trẻ, cộng thêm sau sinh hồi phục rất tốt, bây giờ mọi mặt đều rực rỡ như trước đây.
“Đúng vậy.” Lâm Tố đáp một tiếng, cô giống như nhớ đến gì đó giơ tay xòe ra về phía Bạch Dã, nói: “Quà đâu?”
Bạch Dã: “...”
Nhìn tay của Lâm Tố duỗi ra, Bạch Dã có chút câm nín: “Vậy cô không nói trước với tôi, tôi cũng không chuẩn bị.”
Làm tổng tài của một công ty giải trí, bây giờ còn bị tình yêu vây khốn, đương nhiên sẽ không nhớ đến quà tròn một tuổi của con gái con trai bạn tốt. Lâm Tố cũng không thèm để ý anh không biết, cô nói: “Còn cần chuẩn bị? Lần này Bạch Tổng muốn đánh cái khóa vàng mấy cân thế?”
Bạch Dã: “...”
Hai cái khóa vàng lớn 100g trước khi Lâm Tố sinh, anh đã đưa cô. Bây giờ bé con cũng một tuổi rồi, cô còn lấy chuyện này ra chê cười anh.
Bạch Dã nhìn tay cô duỗi ra, muốn đánh lên lòng bàn tay cô một cái. Nhưng anh không dám, anh nhịn xuống.
Mà anh nhịn được, Lâm Tố lại có chút tò mò, cô nhìn tay của mình, hỏi: “Sao anh lại sợ Đào Mục Chi bắt tay anh như vậy, có đau đến thế không? Có phải anh quá yếu không?”
Cô không chỉ giễu cợt khóa vàng lớn 100g của anh, bây giờ cô còn giễu cợt anh yếu ớt. Cảm xúc Bạch Dã vọt lên cao, anh nói với Lâm Tố: “Cô đứng nói chuyện không đau eo hả! Cô có bản lĩnh thì tự mình đi thử đi.”
Bạch Dã nói xong, Lâm Tố nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong mắt là sự bất đắc dĩ thuần lương.
“Nhưng mà chồng tôi sẽ không dùng sức bắt tay tôi, tôi chỉ cảm thấy anh quá khoa trương.” Lâm Tố nói.
“Tôi khoa trương?” Bạch tổng là người không chịu nổi kích thích nhất, sau khi anh hỏi ngược lại một câu, quyết định phải thực hiện kiểm nghiệm thực tế, anh giơ tay về phía Lâm Tố vẫy vẫy, nói: “Đến đây, đưa tay cô cho cô, tôi nắm cho cô thử xem tôi có khoa trương không!”
Thời gian anh nói chuyện, Lâm Tố đã không chút lo sợ duỗi tay qua, Bạch Dã nắm lấy tay cô, nhưng tất nhiên cũng không dám thật sự dùng sức quá lớn, sau khi anh nắm tay Lâm Tố, bắt đầu xuất lực.
“Tôi nói cho cô biết, đau khóc đừng…”
“Lâm Tố.”
Lúc Bạch Dã chuẩn bị gia tăng lực để Lâm Tố nếm thử một chút đau xót anh bị Đào Mục Chi nắm tay, thế mà hết lần này đến lần khác, sau lưng bọn họ truyền đến giọng của Đào Mục Chi.
Bạch Dã câm nín nghẹn họng nhìn phía trước, ngay cả sức lực quay đầu cũng không có.
Anh đây là mệnh gì thế?
Lâm Tố không phải nói hôm nay Đào Mục Chi không đến sao!
-
Hôm nay Đào Mục Chi quả thực không định đến. Nhưng hai nhóc con trong nhà, ầm ĩ muốn gặp mẹ, Đào Mục Chi vừa vặn dẫn tụi nhỏ cùng đến lâu đài cổ quay phim, cũng để tụi nhỏ xem chỗ mẹ làm việc.
Mỗi tay anh bế một đứa bé, từ xa đã nhìn thấy Bạch Dã vẻ mặt không phụ nói gì đó với Lâm Tố. Nói rồi nói, Bạch Dã dần dần tăng xông, nắm tay của Lâm Tố. Sau khi nắm chặt tay Lâm Tố rồi, Đào Mục Chi rõ ràng nhìn thấy lực phát ra giữa ngón tay anh ấy. Trước khi anh tiếp tục dùng lực, Đào Mục Chi gọi tên Lâm Tố.
Lâm Tố không ngờ Đào Mục Chi sẽ đến, hơn nữa còn dẫn theo Đào Cổ Dã và Đào Kim Dã. Thấy chồng và con, Lâm Tố quay đầu đã quên Bạch Dã, cô vui vẻ chạy về phía Đào Mục Chi, trước tiên là cho chồng một cái ôm thật lớn, sau đó, hôn mỗi nhóc con một cái.
“Không phải anh không đến sao?” Sau khi Lâm Tố hôn xong tụi nhỏ, ánh mắt sáng rực hỏi Đào Mục Chi.
Hôm nay là tiệc tròn một tuổi, bên kia rất bận, buổi tối phải mở tiệc, sau khi công việc của Lâm Tố hôm nay kết thúc sẽ đi thẳng trở về. Nhà họ Đào còn đặc biệt cử tài xế qua đây, bây giờ đang ở bên ngoài lâu đài cổ chờ cô. Cô tưởng rằng Đào Mục Chi không đến, không ngờ anh còn dẫn con đến.
Sau khi Lâm Tố bắt đầu quay phim, thời gian bầu bạn với các con ít đi rất nhiều. Có đôi khi quay đến tận khuya, lúc Đào Mục Chi đến đón cô trở về, bọn nhỏ đều đã ngủ rồi.
Tụi nhỏ tròn một tuổi, cũng bắt đầu có rất nhiều tò mò với thế giới này. Tụi nhóc tò mò chuyện mỗi ngày mẹ rời nhà đi làm, mà Lâm Tố nói cho tụi nhóc nghe, tụi nhóc cũng chưa chắc nghe hiểu được, bây giờ Đào Mục Chi ôm chúng đến. Hai nhóc con được bố ôm vào trong ngực, đang tò mò quan sát hiện trường quay phim.
Hai nhóc con bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Lúc chúng trăm ngày, đường nét mặt mũi và ngũ quan đáng yêu, theo thời gian trôi qua đã chậm rãi trở nên càng thêm rõ ràng sắc nét.
Sau khi tụi nhóc lớn lên, tướng mạo cũng sẽ trở nên tương đối rõ nét. Khi còn nhỏ, còn không quá có thể nhìn qua tướng mạo của Cổ Cổ và Kim Kim chủ yếu giống ai. Nhưng bây giờ đã gần như có thể nhìn ra rồi.
Mắt Đào Cổ Dã giống mẹ, nhưng đường nét sống mũi và khuôn mặt lại cực kỳ giống bố. Mà Đào Kim Dã có mắt giống bố, khuôn mặt và miệng lại giống mẹ.
Mà bây giờ một nhà bốn người đứng cùng nhau, người ngoài chỉ nhìn tướng mạo đã có thể nhìn ra bọn họ là gia đình bốn người. Lâm Tố và Đào Mục Chi ở bên nhau lâu như vậy, tướng mạo và sức hấp dẫn của hai người bọn họ hình như cũng bắt đầu có điểm giống nhau. Sự sắc sảo của Lâm Tố dần dần trở nên dịu dàng, sự lạnh lùng của Đào Mục Chi dần trở nên ôn nhu.
Một nhà bốn người đơn độc đứng ra giá trị nhan sắc đã đủ thu hút ánh mắt người khác, huống chi một nhà bốn người đứng cùng với nhau.
Tin tức Lâm Tố kết hôn sinh đôi ở trong giới cũng không phải là bí mật. Mọi người đều biết Lâm Tố có một ông chồng gốc gác gia tộc cực kỳ thâm hậu và siêu đẹp trai, mà khoảng thời gian trước Lâm Tố nghỉ ngơi sinh con, vừa sinh đã được một đôi long phượng.
Mà bản thân cô, sau sinh tái xuất đã độc lập làm đạo diễn phim điện ảnh, hơn nữa lấy được rất nhiều tài trợ. Cuộc sống như thế, chỉ dính được một chút thôi đã đủ khiến người ta hâm mộ, Lâm Tố lại có được tất thảy.
Đào Mục Chi thường xuyên đến đoàn phim đón Lâm Tố, sự tò mò của mọi người đối với Đào Mục Chi đã không còn quá lớn. Người bên trong đoàn làm phim sau khi Đào Mục Chi gọi tên Lâm Tố, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía anh. Một giây sau, toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn lên trên người hai bảo bối trong ngực anh.
Hai bảo bối nhỏ, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng rực, làn da trắng nõn, tròn tròn như hạt gạo. Chỉ nhìn như vậy thôi, trái tim đã mềm nhũn. Nếu như ôm như vậy, toàn thân đều là mùi sữa, thật ham quá đi.
Có điều ham thì ham, đoàn phim lại không có ai đi qua tìm bé con chơi. Một là quay phim khiến cả người bẩn thỉu, hai là đây chính là con của đạo diễn nha! Bọn họ sợ đạo diễn, thuận tiện cũng sợ con của đạo diễn.
Đạo diễn bình thường nghiêm khắc lại nghiêm túc, đến trước mặt chồng và con lại có dáng vẻ khác. Sau khi cô hỏi xong, đã giơ tay lấy khăn ướt trong túi của Đào Mục Chi, cô lấy ra lau tay, lúc cô lau tay Đào Mục Chi nói với cô.
“Tụi nhỏ nhớ em, anh bế cùng qua đây.”
“Ai da, nhớ mẹ sao.” Sau khi Lâm Tố dùng khăn ướt lau tay sạch sẽ, cười híp mắt nói một tiếng, sau khi cô nói xong, Đào Kim Dã đã giang cánh tay nhỏ, hướng về phía cô.
“Mẹ ơi ~”
Nhóc con trước tiên là muốn để cô bế, lại gọi một tiếng mẹ ơi, đối với người mẹ mà nói, bất kể là con gọi bao nhiêu tiếng mẹ ơi, mỗi lần gọi, đều có thể mang đến cho người mẹ càng nhiều xúc động không giống nhau.
Đào Kim Dã nói chuyện tương đối sớm, tính tình cô bé tương đối yên tĩnh, bắt đầu còn tưởng là cô bé sẽ nói chuyện tương đối muộn, không ngờ còn nói nhanh hơn cả chú khỉ nhỏ Đào Cổ Dã biết nói. Bây giờ Đào Cổ Dã cũng biết nói rồi, nhưng so với Đào Kim Dã vẫn chậm hơn một chút. Đào Cổ Dã chỉ là biết nói một số từ vựng, Đào Kim Dã đôi khi đã có thể nói chuyện logic ăn khớp với người khác.
Cô bé quả thực tương đối giống Đào Mục Chi. Mọi mặt đều cực kỳ thông minh, thích những con số, thích đọc sách, mà ngoại trừ thông minh giống Đào Mục Chi, điểm quấn cô cũng tương đối giống.
Nhóc con thật ra không xem là tính cách nhiệt tình, so với Cổ Cổ nhiệt tình như lửa, con bé thật sự rất an tĩnh. Nhưng mặc dù an tĩnh, nhưng chỉ cần đến chỗ Lâm Tố, cô nhóc sẽ rất sẵn lòng nói chuyện, hơn nữa đặc biệt thích hôn cô, yêu cô. Nếu không phải cô nhóc là con gái, Lâm Tố cũng cảm thấy mình đã sinh một tình nhân nhỏ cho mình.
Đào Kim Dã gọi ra một tiếng “Mẹ ơi”, không chỉ trái tim Lâm Tố mềm nhũn, Bạch Dã sau khi ở bên cạnh do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định vận mệnh “Phế tay” của mình trái tim cũng mềm nhũn.
Giọng non nớt của cô nhóc, không đơn thuần là ngọt, còn mang theo chút giọng trẻ con du dương. Giống như mứt dâu tây thả vào trong sữa bò đậm đặc, sau đó đặt trên bếp lửa nhỏ nấu chậm, một tiếng gọi ra, Bạch Dã lại nhìn Đào Kim Dã, thật sự hận không thể bế con bé xoay vòng giơ lên thật cao.
Thiệt là thèm làm vậy quá đi! Nhưng anh không dám. Bởi vì Đào Mục Chi ở đây.
Sau khi anh qua đây, Đào Mục Chi cũng nhìn về phía anh, biểu cảm Đào Mục Chi như thường, hình như hoàn toàn không nhìn thấy ban nãy anh nắm tay của Lâm Tố, đơn giản lên tiếng chào hỏi với anh.
“Anh Bạch.”
Nghe lời chào hỏi của Đào Mục Chi, Bạch Dã mỉm cười với Đào Mục Chi, chào hỏi lại: “Anh Đào, chào anh chào anh.”
Sau khi chào hỏi đơn giản với Đào Mục Chi, Bạch Dã chắp tay sau lưng, anh nhìn về phía đứa trẻ trong lòng hai vợ chồng, cảm khái cười nói.
“Cổ Cổ và Kim Kim lớn nhanh thật, bây giờ đã biết nói chuyện rồi.”
Thật vậy, bố mẹ của hai bé cả ngày bầu bạn với hai bé cũng sẽ cảm thấy con lớn nhanh thật, huống hồ là người không hay gặp bọn họ. Một khoảng thời gian không gặp, đứa bé sẽ cao hơn rất nhiều, cũng học được rất nhiều điều. Nhớ rõ lần trước Bạch Dã gặp Cổ Cổ và Kim Kim, có lẽ đã là 5-6 tháng trước rồi.
Sau khi Bạch Dã nói xong, Lâm Tố cũng theo đó cảm khái cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Sau khi nói xong, Lâm Tố cúi đầu nhìn con, cười nói: “Cổ Cổ Kim Kim, gọi đi.”
Bạch Dã thoáng cái kích động.
Không ngờ đến hai nhóc con, không chỉ biết gọi bố mẹ, còn biết gọi người khác rồi? Nhớ đến dáng vẻ vừa rồi Đào Kim Dã dùng giọng trẻ con gọi “Mẹ ơi”, mắt Bạch Dã tràn ngập mong đợi đồng thời không xác định hỏi Đào Mục Chi.
“Tụi nhỏ biết gọi không?”
“Biết.” Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi nói xong, Đào Cổ Dã cũng Đào Kim Dã nhìn về phía Bạc Dã. Nhìn người đàn ông trước mặt, hai nhóc con ngọt ngào gọi một tiếng.
“Anh ơi ~”
Giọng trẻ con đồng thanh buff gọi tên anh, trái tim bạch Dã thật hóa mềm nhũn rồi aaaaaaaaaaaaaaaa!
Bạch Dã kích động ở trong lòng điên cuồng hét lên, sau khi hét xong ~
“Không không, không phải, bảo bối, phải gọi là chú ơi! Gọi anh ơi là thế nào? Gọi anh là sai bối phận! Cháu muốn gọi chú là anh, vậy chú chẳng phải gọi bố mẹ con là chú cô sao!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cổ Cổ và Kim Kim: Hôm nay không gõ cửa gọi bố ơi mẹ ơi, nhưng nhận một anh trai.