Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 18: Ngày mai sẽ dẫn cô ấy đi ngắm hoàng hôn




"Xin chào, chúng ta lại gặp." người đàn ông cười nói.

Phản ứng đầu tiên của Phấn là lập tức dẫn cô gái chạy đi. Vừa xoay người thì cả hai đã phải dừng lại, cát trên sa mạc bắt đầu động đậy.

Từng tấm thảm bị lật ra, có những bóng người ngoi lên khỏi mặt cát, bao vây lấy Phấn và cô gái từ tứ phương tám hướng. Những kẻ này không phải là lũ ô hợp vẫn hay lang thang trên sa mạc. Bọn chúng có tổ chức, được vũ trang đầy đủ và còn biết dùng cát để che đi mùi thân thể. Bảo sao mà Phấn không phát hiện ra được.

"Ghi chú: Ngày mai sẽ dẫn cô ấy đi ngắm hoàng hôn." người đàn ông di chuyển ra phía cửa với cuốn sổ trên tay. "Cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên đấy, không ngờ một kẻ như cậu mà cũng biết thưởng thức cảnh đẹp." ông ta nói.

Phấn đối diện với người đàn ông, cô gái núp sau lưng cậu. Cậu cảm giác được cô đang đang nắm chặt lấy cánh tay của mình, run rẩy. Cậu nắm lấy bàn tay cô, vỗ về an ủi.

"Đừng sợ, lúc anh xông lên thì em hãy ngồi xuống." Phấn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô để trấn an. Ánh mắt của cậu như khẳng định, cậu sẽ đưa cô ra khỏi chỗ này. Cô không biết cậu định làm gì, nét mặt chứa đầy sự lo lắng. Tuy nhiên cô cũng nhè nhẹ gật đầu. Phấn cười, sau đó hôn vào trán của cô. Bàn tay của cậu buông cô ra.

Ngay lập tức Phấn lao về phía người đàn ông với tốc độ nhanh nhất mà cậu có thể đạt được. Cậu ngắm thẳng vào cổ họng, thứ kết nối giữa đầu và thân, điểm yếu nhất của mọi sinh vật. Phấn biết rằng cơ hội duy nhất bây giờ của cậu chính là người đàn ông này, chỉ cần khống chế được ông ta, cậu và cô gái sẽ có thể rời khỏi đây.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, cổ họng của người đàn ông kia đã gần như nằm trong bàn tay của cậu. Tuy nhiên bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, hắn đánh văng đi cánh tay đang vươn tới của Phấn, sau đó sút ngang một cú vào bụng cậu. Thời điểm cẳng chân kia chạm vào bụng mình, Phấn cảm giác như dạ dày cùng ruột của mình đã vỡ tan nát rồi. Cậu bay ngược lại ra sau như bị bắn ra từ lòng đại bác, chạm vào mặt cát và kéo dài thành một vệt.

Cô hét lên một câu gì đó nhưng cậu không nghe thấy. Cho đến khi được cô đỡ lên những giác quan của cậu mới dần quay trở lại. Phấn nôn ra một ngụm máu, sau đó bắt đầu thở.

Mặc dù hành động đã thất bại, nhưng Phấn vẫn nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt tràn ngập sát khí. Đám người trong cát cũng từ từ tiến lại, muốn khống chế cậu và cô gái. Phấn lập tức trừng mắt, tất cả bọn chúng đều giật mình và lùi lại.

"Ồ!" Cả người đàn ông và kẻ cao lớn đều tỏ ra ngạc nhiên. Lúc nãy thì tấm khăn và mũ áo của phấn đã bị cú va chạm kéo xuống, cả khuôn mặt của cậu đều lộ ra. Đôi mắt của cậu bây giờ phát ra ánh sáng màu xanh lam, thể hiện cho một sự đe dọa.



"Đồng loại của cậu à?" người đàn ông hỏi.

Người kia gật đầu: "Phải, nhưng quá yếu."

Kẻ cao lớn kéo mũ trùm đầu ra sau, vừa nhìn thấy thì Phấn liền căng thẳng, điều này khiến màu xanh trong mắt của cậu ngày càng đậm hơn. Hắn cũng sở hữu mái tóc, chân mày và cặp lông mi màu bạc như Phấn. Biểu hiện của bệnh bạch tạng. Đây là một kẻ cũng bị đột biến như cậu.

Hắn bắt đầu tiến về phía của cậu. Hành động này khiến cho cô gái vô cùng sợ hãi mà ôm chặt Phấn vào lòng. Hắn nắm lấy tay của cô rồi hất văng cô ra khỏi người của cậu, sau đó túm lấy cổ Phấn rồi nhấc bổng lên trời.

Phấn nghiến chặt hàm răng, bám lấy cánh tay của hắn. Bàn tay nắm lấy cổ cậu từ từ siết lại. Phấn cố vùng vẫy, nhưng không tài nào thoát ra được. Cậu giờ như một con giun đang bị kẹt ở giữa hai gọng kìm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp nát.

Cô gái vô cùng hoảng loạn, cô cố tấn công kẻ cao lớn kia nhưng hiển nhiên là chẳng có chút tác dụng gì cả. Hắn còn chẳng thèm để ý đến cô, đôi mắt nhìn Phấn dần phát ra thứ ánh sáng màu đỏ. Phấn phát ra âm thanh ồng ộc khi cổ họng của mình bắt đầu bị nứt.

"Dừng lại!" Đôi mắt của cô gái đã đẫm nước mắt, cô quay về phía người đàn ông mà thét lên. "Tôi đi với các người." cô nói.

Người đàn ông bật cười, ông ta lắc đầu nói "Xúc động quá" một cách đầy giễu cợt. Sau đó ông ta cất tiếng với kẻ cao lớn kia: "Đủ rồi!"

Phấn bị thả rơi xuống đất, cô gái vội vàng đỡ lấy cậu. Cô khóc rất nhiều khi thấy tình trạng của cậu bây giờ. Phấn không thể nói được, nhưng ánh mắt thì như muốn cản cô lại. Cô lắc đầu, sau đó nắm lấy tay của cậu rồi đặt lên gò má của mình. Cô còn cố tình chạm vào chiếc vòng trên tay cậu như để ám chỉ một điều gì đó. Cô lau máu trên khóe miệng của cậu, ôm lấy cậu và thủ thỉ vào tai cậu.

Kẻ cao lớn đã trở về bên cạnh người đàn ông, đứng cùng với ông ta và chứng kiến hết tất cả.



"Cô ta nói gì thế?" người đàn ông hỏi.

"Đừng chống lại bọn họ, tìm cơ hội cứu em." người kia đáp.

Người đàn ông bật cười thành tiếng. Ông ta cười rất lớn, ôm lấy trán mà cười.

Ở phía bên này, cô gái và Phấn hoàn toàn không chú ý tới những điều đó. Họ vẫn đang giao tiếp với nhau bằng ánh mắt. Cô muốn nói với cậu rằng hãy an tâm. Phấn là một kẻ thông minh nên đương nhiên là cậu hiểu được. Cô vuốt ve khuôn mặt của cậu, vỗ về bàn tay cậu. Cô lau nước mắt và đi về phía hai người kia. Phấn cũng không cản cô lại. Khoảnh khắc mà bàn tay của cô rời khỏi Phấn, cậu chỉ nhắm mắt, và thở.

Cô bị người đàn ông dẫn đi, theo sau là đám lính. Tay của cô giờ đã bị trói lại. Tất cả bọn họ tiến về phía xa những cồn cát, nơi mà những chiếc xe chuyên dụng đang dừng đỗ ở đấy. Cả cơ thể của cô gái run rẩy dữ dội. Cô rất lo lắng cho Phấn, nhưng hiện tại cô đang lo lắng một chuyện khác.

Một tiếng gầm vang lên ở sau lưng, cô gái tuyệt vọng quay ngược lại và thét lên: "Không!"

Phấn chồm dậy, lao về phía những người đang dẫn cô gái của cậu đi. Cậu gầm lên như một con dã thú. Đôi mắt của cậu dường như đã sáng tới mức giới hạn của nó, để lại một vệt dài trong không khí.

Kẻ cao lớn kia lập tức quay lại ngăn cản cậu. Hắn tóm lấy cổ của Phấn, tiếng khớp xương bị bẻ gãy ngay lập tức vang lên răng rắc. Hắn quật thẳng cậu xuống đất, bụi cát bay lên mù mịt tựa như vừa mới bị nện bởi một cái búa khổng lồ. Hắn bắt đầu đạp vào ngực của cậu, từng cú đều mạnh như trời giáng.

Mỗi một lần bàn chân của kẻ khổng lồ giẫm xuống là trái tim của cô gái lại mất đi một nhịp. Cô đã gào thét tới khản cả tiếng. Tuy nhiên trong không gian bây giờ dường như đã không còn một thứ âm thanh nào nữa. Kẻ kia giẫm đạp chán thì sút Phấn bay vào một góc.

"Đáng thương," hắn lắc đầu, sau đó mở chốt một quả lựu đạn và ném về phía của cậu.

Phía trạm giao dịch vang lên một tiếng nổ lớn, long trời lở đất. Đoàn xe bắt đầu khởi động.